Triển Chiêu đi một lúc, mấy người Tiêu Thiên Phóng mới từ chỗ nấp đi ra.
Dù sao bọn họ cũng là người trong giang hồ, tiền án tiền sự người nào cũng có, ngại nhất là gặp quan sai.
Lăng Phong đưa mắt nhìn sang, thấy đi cùng Thành Bích còn có 2 tiểu cô nương, Như Ý và Phi Yến.
Như Ý im lặng, Phi Yến thì đang nhìn quanh quất, đôi mắt tròn to tò mò.
Hắn trìu mến hỏi :
- Sao nàng lại đem cả Như Ý theo ra đây?
- Đêm qua có kẻ lạ quấy rối khách điếm, ta không an tâm để hai tỷ muội ở đó.
Thành Bích vừa nói vừa vuốt tóc hai cô bé.
Phi Yến cũng trạc tuổi Như Ý, vừa hay coi như tỷ tỷ.
Lăng Phong nghe vậy trầm mặc.
Có câu đàn ông có vợ con mới chính thức trưởng thành.
Lăng Phong kể cả kiếp trước cũng chưa từng có vợ, chỉ chơi qua đường.
Xuyên không hơn 2 năm vẫn lông bông nay đây mai đó, lúc đánh nhau căn bản chẳng sợ hãi cái gì.
Mãi tới lúc này, hắn mới chân chính nhận ra trách nhiệm trong cuộc đời một nam nhân là gì.
Kể cả kia không phải con ruột hắn.
Thành Bích lại nhẹ giọng :
- Ngươi ...!đã lấy được vật kia chưa?
Xem chừng Thành Bích vẫn còn một ít bảo thủ, khi đứng với người ngoài vẫn chỉ xưng “ngươi”, chứ không xưng “chàng”.
Lăng Phong cũng không có tâm đùa cợt, nói :
- Lấy được, mà mất rồi.
Thành Bích là nữ tử tinh ý, nàng phát hiện Lăng Phong lúc nói câu nọ điềm nhiên như không.
Từ khi có tình cảm, nàng dần hiểu con người hắn, liền đoán nhất định Lăng Phong đã giữ được thứ gì đó, chỉ là lúc này đông người không tiện nói ra.
Vì vậy nàng chỉ thờ ơ :
- Vậy chúng ta về thôi.
Đúng lúc này, bỗng nghe Tiêu Thiên Phóng trầm giọng nhắc nhở :
- Từ từ, có cao thủ tiếp cận.
Lăng Phong Thành Bích đồng thời cảnh giác, cả hai đều có thần lực.
Kỳ thực, từ lúc Triển Chiêu rời đi, Lăng Phong đã phát hiện mình bị bao vây.
Đối phương có thể theo dõi Lăng Phong đến giờ, lại không biết bằng cách nào dồn Lăng Phong và nhóm Tiêu Thiên Phóng vào một chỗ, nhất định đã có tính toán từ trước, muốn một ổ chém gọn.
Lăng Phong liền nháy mắt cùng Tiêu Thiên Phóng án binh bất động xem sao.
Lăng Phong nhìn quanh, tuy nhiên thần lực dùng rất hạn chế.
Càng gặp lúc căng thẳng, Lăng Phong càng ít dùng đến thần lực, miễn cho trước mắt đối thủ lộ tẩy con bài chiến lược.
Tiêu đại ca đã lên tiếng cảnh báo, anh em đều đồng loạt nín thở.
"Soạt"
Có người đến ...
- Lăng Phong ...
Vừa nhìn thấy người nọ, Lăng Phong không khỏi trợn mắt :
- Tiêu đại ca, đây là ...!cao thủ mà huynh nói?
- Khụ, có lẽ đêm qua ta thiếu ngủ.
Tiêu Thiên Phóng ngập ngừng cười gượng.
Còn tưởng cao thủ mà Tiêu đại ca cảnh báo là ai, không ngờ lại là Diễm Tuyết Cơ, đang cười tươi như hoa đi về phía Lăng Phong.
Nàng ta vẫy vẫy tay ra hiệu với hắn, vòng một cứ thế nhấp nhô ...
Từ từ nha, chẳng lẽ nàng ta muốn chạy đến ôm Phong ca?
Rất tốt, sống ở đây ngót 3 năm, rút cục cũng gặp được nữ tử tư tưởng thoáng một chút.
Làm sao đây, ôm nàng ta thì nên để tay lên trên eo hay thấp xuống một chút? Còn có Thành Bích ngay cạnh đó.
Thôi kệ đi, cứ thuận theo tự nhiên vậy.
Mùi hương thoang thoảng đã ngay trước mặt.
Nhẹ nhàng ...
"Cốp"
Nguyên một cái thân kiếm gõ thẳng vào đầu Phong ca, ước chừng trán hắn đã sưng một cục.
Lăng Phong một tay xoa trán xuýt xoa, mở to mắt kháng nghị :
- Cô làm gì?
- Ta mới là người hỏi câu đó đó, ngươi không dưng dang tay ra làm gì?
Diễm Tuyết Cơ nhìn bộ dáng Lăng Phong nhịn cười.
- Ôm chứ làm gì? Cô chạy lại như vậy, chẳng phải muốn ôm ta sao?
Diễm Tuyết Cơ đỏ mặt :
- Ngươi ...!không biết xấu hổ, giữa ban ngày ban mặt, ai thèm ôm ngươi chứ?
Lăng Phong cười khổ đáp :
- Diễm cô nương, cái này cô có điều không biết.
Ở quê ta, bằng hữu lâu ngày gặp nhau là phải ôm một cái đó.
Càng nhớ nhau thì ôm càng lâu.
- Không tin.
Làm gì có chỗ nào phong tục kỳ cục như vậy chứ?
Diễm Tuyết Cơ bĩu môi nửa cười nửa mắng.
“Khụ khụ”
Có vài tiếng ho sù sụ phát ra.
Lăng Phong vội vàng đưa mắt tìm Thành Bích, chỉ thấy nàng ấy không hề để tâm đến mình, chỉ cúi đầu nói gì đó với hai tỷ muội Phi Yến Như Ý.
Không xong, không phải đang giận rồi đi?
Chỉ có đám Bạch Ngọc Đường là đều ngầm liếc mắt hiếu kỳ.
Nói sao, ở đây cả chục nam nhân, người nào người nấy ưu điểm đầy mình.
Thế nhưng có hai vị đại mỹ nữ số một số hai thì đều tập trung cạnh Lăng Phong cả.
Đầu năm nay mỹ nữ chuộng nam nhân kiểu gì đây?
“Bắc Đường chủ" Tiêu Thiên Phóng.
Cao thủ Hàng Long Chưởng, tu vi nội lực hùng hậu, cho dù đại chiến vài canh giờ cũng không ngã.
"Đại Đao" Quan Thắng.
Hậu duệ Tam Quốc danh gia đại tướng Quan Vân Trường, đã rút hàng nóng ra là phát nào ra phát đó.
"Lãng tử" Tần Quyền.
Anh tuấn đẹp trai, sống mũi cao phong cách Tây Vực, thân pháp quỷ dị thân thế bí ẩn.
Ngoài ra còn là cao thủ thổi sáo, phàm thứ gì có lỗ đều thổi tốt.
"Cẩm Mao Thử" Bạch Ngọc Đường.
Giang hồ thiếu niên xuất sắc, 5 năm đi khắp nam bắc kinh nghiệm đầy mình, phong lưu đạo soái sở hữu "hai ngón tay ma quỷ".
Xuất thân Đại Lâm tự, một lòng đặt niềm tin nơi cửa Phật, đại diện cho hình mẫu nam nhân ngốc nghếch nhưng chung tình, “Đường Tam Tạng phiên bản da trâu" Lăng Hổ.
Còn có, làn da nâu sạm mang mùi thuốc súng, đạt chuẩn "cao to đen hôi", vừa nghe đã biết xe pháo vĩ đại "Phích Lịch Đường” Lôi ...!Thôi có lẽ bỏ qua Lôi Trấn.
Nói tóm lại, ở đây toàn là ưu tú trong ưu tú, kiệt xuất trong kiệt xuất, thế nhưng đều chịu xếp sau Lăng Phong?
Thiên lý ở đâu?
- Này, Đại Ngốc ...
- ...
- Này, có nghe không hả?
- Cô gọi ta?
Lăng Phong chỉ vào mũi mình, Diễm Tuyết Cơ dẩu đôi môi cong cong :
- Hừ, bổn cô nương đang đứng trước mặt ngươi, không gọi ngươi thì gọi ai chứ? Đúng là nói ngươi ngốc không sai mà ...
- Bổn công tử đại trí đại dũng, ngốc là ngốc thế quái nào được?
Diễm Tuyết Cơ vội tinh nghịch đi một vòng quanh người hắn :
- Ngươi mà đại trí đại dũng? Luyện võ năm lần bảy lượt đều tẩu hỏa nhập ma, không phải vì ngốc quá thì còn vì gì chứ?
Lăng Phong kịch liệt phản đối :
- Bổn đại hiệp luyện công pháp toàn là đồ VIP, luyện đều phải "trong hiểm nguy cầu đột phá", cô hiểu thế nào được?
- Xì! Không nói nữa, từ nay gọi ngươi Đại Ngốc, hìhì.
Diễm Tuyết Cơ ói đầu lưỡi trêu chọc, bỗng nàng nghĩ đến gì đó tò mò hỏi :
- Ý, mà VIP nghĩa là gì?
- Nghĩa là ...!Không nói cho cô biết.
Bây giờ để xem ai mới là ngốc.
Diễm Tuyết Cơ không phục khoanh tay.
Nàng đột nhiên nhích lại gần Lăng Phong hích nhẹ một cái thì thầm :
- Đại Ngốc, ngươi sao lại ở đây vậy? Ở đây rất nguy hiểm, mau rời đi.
Lăng Phong đóng luôn vai ngốc hỏi :
- Có gì nguy hiểm?
- Không biết sao? Đêm qua có kẻ nẫng tay cướp mất Võ Lâm bí tịch, bây giờ các thế lực lớn đều đang nhằm vào hắn.
Sư huynh ta còn nói người đó chính là ngươi.
Ngươi rút cục làm gì mà để người khác nghi ngờ?
Lăng Phong vội vã diễn ra một bộ sợ hãi, mặt xanh lét :
- Thôi chết, đêm qua ta chỉ tình cờ đi ngang thôi, làm sao lại bị kéo vào cái gì bí tịch chứ?
Trình độ diễn xuất của Lăng Phong dở tệ, Thành Bích vừa nhìn liền muốn cười.
Chỉ có Diễm Tuyết Cơ là nghĩ Lăng Phong nói thật, thở phào nói :
- Ài, ta biết trước mà, ngốc như ngươi làm sao có thể làm ra mấy chuyện đó chứ.
Lần trước ta đã nói rồi, ngươi võ công không có đừng có đi loạn, có chuyện không ai cứu đâu.
Không chờ Lăng Phong phản ứng, Diễm Tuyết Cơ lại đăm chiêu nói một mình :
- Mà làm sao bây giờ, sư huynh nhất định không tin ta.
Chỉ e sư huynh nghi ngờ ngươi, người khác cũng sẽ nghi ngờ thôi.
Thôi thế này vậy, chốc nữa nếu sư huynh có ra tay, ta sẽ ngăn cản giúp ngươi.
Ngươi mau chạy đi.
Có tiếng ho nhẹ, lần này thì Lăng Phong nghe ra, là Thành Bích.
Xem ra nàng ấy đang nhắc nhở hắn điều gì đó.
“Phải rồi ...”
Lăng Phong bỗng tỉnh táo lại.
Đám người Tiêu Thiên Phóng có thể tìm đến hắn, có thể lý giải.
Dù sao cùng một nhóm, có lẽ được Ngũ Thử đánh dấu dẫn đường từ sáng.
Nhưng là, Diễm Tuyết Cơ vì sao cũng biết mà đến đây?
Còn có, nàng ta nói “chốc nữa sư huynh sẽ ra tay”.
Ra tay cái gì?
Chẳng phải Lăng Phong còn kỳ quái vì cái gì Triển Chiêu tìm đến đó sao?
Lăng Phong vẫn vờ ngốc hỏi :
- Sao ta phải chạy?
- Ta biết ngươi thích kiếm tiền, nhưng mà cái bí tịch đó không chỉ có tiền thôi đâu.
Ngươi cũng đừng để người khác dụ dỗ, cái gì cũng tin theo chứ? Giang hồ hiểm ác, không cẩn thận là bị người khác đem ra bán lúc nào không biết đó ...
Lăng Phong không hiểu ra sao hỏi :
- Dụ dỗ, ai dụ dỗ ta?
Diễm Tuyết Cơ không nói, nhưng lại đưa mắt liếc về phía sau lưng Lăng Phong.
Lăng Phong chỉ lạnh nhạt nói :
- Bọn họ là bằng hữu của ta.
- Ta không nói bọn họ, ta nói nàng ta.
Lần này thì Diễm Tuyết Cơ đưa tay, quyết liệt chỉ thẳng vào Thành Bích.
Lăng Phong bắt đầu thấy có chút khó chịu, nhưng vẫn nhịn không nói gì.
Chỉ là, Diễm Tuyết Cơ lại không chịu hiểu cho, tiếp tục nói :
- Ngươi chỉ sợ không biết, ta đã điều tra về nàng ta hộ ngươi rồi.
Nàng ta vốn là một nữ nhân không đoan chính, nghe nói ở Hà Bắc dan díu với đủ loại người, được người ta tặng cho cả phủ đệ để sống, còn xưng làm phu nhân.
Sau đó chạy sang Hà Đông thì lại mập mờ với một tiêu đầu ...
Diễm Tuyết Cơ càng nói càng nặng, lại không hề phát hiện mặt Lăng Phong đã cứng dần lại.
Rút cục, hắn không nhịn được nhắc nhở :
- Tuyết Cơ, cô không nên hiểu lầm.
Thành Bích có nỗi khổ, kia đều là kẻ xấu đồn thổi ...
Diễm Tuyết Cơ phụng phịu :
- Ta còn chưa nói hết.
Đứa bé kia, chính là con riêng của nàng ta.
Ngươi chẳng lẽ muốn làm ...
- Đủ rồi! Nàng ấy là nữ nhân ta yêu, không cần nói nữa.
Lăng Phong quát lớn cắt ngang.
Phía sau, Thành Bích trong ánh mắt có một tia khổ sở nhưng lại hạnh phúc.
Có lẽ đây là lần đầu tiên, Lăng Phong động nộ với nữ nhân, đặc biệt là mỹ nữ.
Tuy bình thường hắn luôn một dạng cười cười cợt cợt, nhưng người ta động chạm đến Thành Bích như vậy, dù là đẹp thế nào Lăng Phong cũng không khách sáo nổi.
Diễm Tuyết Cơ oan ức ngẩng đầu :
- Ngươi ...!mắng ta?
Lăng Phong chỉ im lặng.
Hắn cũng không muốn nói thêm, mất công mang tiếng đàn ông nhỏ mọn.
Tiêu Thiên Phóng đột ngột cắt ngang :
- Cẩn thận, có cao thủ tiếp cận ...
- Lại cao thủ sao? Tiêu đại ca, lần này cao đến cỡ nào?
Bạch Ngọc Đường là người hỏi, ý tứ có chút đùa cợt, có lẽ muốn xóa tan không khí căng thẳng.
Chỉ nghe Tiêu Thiên Phóng nghiêm trọng nói :
- Hơn vừa rồi.
- Gì, còn hơn cả vừa rồi?
Cả đám đều nghĩ.
Vừa rồi lão Tiêu phán một câu xanh rờn "sắp có cao thủ", liền xuất hiện một Diễm Tuyết Cơ.
Bây giờ "còn hơn vừa rồi", ấy tức là hơn cả Tuyết Cơ sao, đây lại không biết là "cao thủ" cỡ nào nha? Rất đáng mong chờ.
"Lịch bịch"
Người đến ...
Lần này xem chừng bất đồng, Tiêu Thiên Phóng Đại Đao đều không hẹn mà cùng vào tư thế phòng ngự.
Lăng Hổ đặc biệt căng thẳng.
Hổ ca đặc biệt nhạy cảm với cao thủ, chưa sai bao giờ..