“Vù vù”
Chỉ thấy một lão già mặc trường bào che đầu xuất hiện như u linh.
Sau lưng lão là vài tên thủ hạ ăn mặc quái dị, chính là đám Như Vân sát thủ.
Chưa đến 12 canh giờ, Lăng Phong đã gặp đám sát thủ này đến bốn lần.
Chỉ là lần này, Ngân Chu Kiếm Cổ Tùng đã bị Cao Đào mượn tay Lăng Phong giết mất, Ngân Diện thì xem chừng bị Nam Cung Bình đánh cho trọng thương, cũng không thể có mặt.
Hiện tại chỉ còn lại 8 người.
Lăng Phong tuy không nhận ra lão kia, nhưng nhờ đám Như Vân cũng đoán ra là ai.
Xem ra là đến đòi nợ cho đồ đệ đi? Lăng Phong tính ra đã giết mất 2 đồ đệ của lão ta.
Chỉ nghe Tiêu Thiên Phóng hận thù gằn giọng :
- Bạch Vân Thành?
Lăng Phong nhớ ra gì đó, hỏi lại :
- Huynh nói ...!người thứ 10 sao?
Tiêu Thiên Phóng trầm trọng gật đầu.
Năm xưa 10 người U Linh sơn trang vây sát Tiêu Phong ở Nhạn Môn quan, chết 9 còn 1, người cuối cùng đó chính là Bạch Vân Thành.
Tiệu Thiên Phóng điều tra bao nhiêu năm, đáng tiếc không cách nào tìm ra Bạch Vân Thành.
Thật không ngờ giờ này đối phương lại sờ sờ trước mặt.
Tiêu Thiên Phóng quan sát chốc lát, nặng nề nói :
- Mấy chục năm rồi, chỉ sợ lúc này tu vi hắn đã không kém sư phụ ta năm đó ...
- Không kém Tiêu Phong tiền bối? Vậy so với huynh thì thế nào?
Lăng Phong không khỏi hiếu kỳ.
Nói ra, lâu nay hắn tuy lăn lộn khắp nơi, nhưng đúng là riêng chuyện làm sao so sánh tu vi kẻ địch thì vẫn chưa rõ ràng.
...
Nhân tiện nói chuyện tu vi.
Lăng Phong biết võ học thế giới này cũng chia đẳng cấp.
Tỷ dụ Thiên Ma Truy Hồn của hắn có 7 tầng, Cửu Âm hình như có 9 tầng.
Thế nhưng, cái đó là tầng tu luyện mỗi công pháp, còn cảnh giới chung thì lại không có.
Cái gì mà đại thành Đấu Tông thì thành Đấu Thánh gì đó.
Lăng Phong năm xưa là dân nghiện truyện nghiện game, phàm đọc truyện 8 phần vừa vào ngay chương một tác giả đều sẽ nói luôn thế giới này võ công chia làm những danh hiệu nào.
Vào trận, cứ ác nhân bước ra, nam chính liếc mắt một cái là biết thằng nhãi kia hơn mình một hai cấp.
Sau đó, vì có thần phật trợ lực, nam chính đập một phát, hơn mấy cấp cũng bẹp.
Rút cục, chia cảnh giới ra chỉ để làm nền cho nam chính phá vỡ.
Lăng Phong hồi đó từng rút ra một nhận định, kỳ thực chẳng có cái gì là “vượt cấp khiêu chiến”.
Mà là cảnh giới của nam chính và của đám NPC râu ria, cơ bản là hai hệ quy chiếu khác nhau.
Tác giả chẳng qua khéo léo giấu đi cái bảng thiết kế riêng cho nam chính, làm độc giả cảm giác nam chính tuy ở cảnh giới thấp, nhưng thế quái nào lại luôn mạnh hơn kẻ địch đồng cấp.
Ngẫm nghĩ lại, tu vi võ học, làm sao lại đơn giản chỉ là một con số mà phân định dễ như vậy.
Võ công, thì phải là tâm pháp thân pháp kiếm pháp các thứ, tu luyện bao lâu, kinh nghiệm ra sao, trí lực thế nào.
Thậm chí là phong độ mỗi ngày.
Thế giới này, cũng có điểm giống vậy.
Dù sao thiên hạ trăm môn ngàn phái triết lý, ngay cả cách luyện khí cũng không chắc cùng đường, làm sao có thể dùng chung một bảng cảnh giới.
Đó là chưa kể các giáo phái nhỏ lẻ.
Cũng chỉ có thể lấy ra những mốc tương đối.
Tỷ dụ Cái bang, chia đệ tử theo số túi, từ Vô Đại đến Lục Đại, Thất Đại đến Cửu Đại là thuộc trưởng lão.
Kỳ thực, cũng không phải chỉ hơn nhau ở số túi ăn xin, mà chính là võ công của họ.
Cửu Đại Trưởng lão của Cái bang, có thể nói ngang Toàn Chân Thất Tử.
Còn cỡ Thần Cung Thần Nữ như Liễu Thanh Nghi, thì tạm không có đối trọng.
Có lẽ, như vậy mới đúng là võ lâm.
Không ai chân chính “vô đối”.
Bởi nếu cứ cảnh giới khủng bước ra, người khác đều bị ép thở không thông lập tức bái lạy, ngươi không thấy quá hư cấu sao?
Tuy nhiên, cũng không thể quá mù mờ.
Nếu nói riêng về khí lực, có thể tạm lấy số năm ra mà phân biệt.
Mốc 10 năm, 20 năm, 30 năm gì đó.
Còn riêng Lăng Phong, dùng Cửu Âm thì 3 năm của hắn có thể bằng hẳn 10 năm của người khác.
Mà đó là mới chỉ Cửu Âm tầng một.
Vậy mới nói Cửu Âm tuy không có hiệu ứng gì đặc biệt, nhưng lại bá đạo thế nào.
...
Trở lại hiện trường.
Lăng Phong nghe đến lão già kia không kém Tiêu Phong, không khỏi lạnh sống lưng.
Tiêu Phong được xưng thiên hạ không có đối thủ.
Mặc dù Lăng Phong không định lương Tiêu Phong mạnh ra sao, nhưng chỉ làm vài phép toán liền biết đại khái chênh lệch.
Nếu Tiêu Phong là 5 sao, vậy thì Tiêu Thiên Phóng hiện tại chỉ tầm 3 sao.
Tiêu Thiên Phóng mạnh tầm gấp đôi Lăng Phong, tính ra Lăng Phong trong võ lâm chỉ ở mức độ "1.5 sao".
Nói như vậy, lão kia phải mạnh gấp 3 lần Lăng Phong đi.
Lại nói, nếu Bạch Vân Thành mạnh như vậy, vậy Thiên Diện Quỷ Thủ sẽ là khái niệm gì? Nên nhớ trên hẻm núi Vạn Thú lĩnh, Bạch Vân Thành phải liên thủ Bạch Tiểu Thư mới cầm cự được với Thiên Diện.
Đại Đao Quan Thắng từ đầu chưa nói một câu nào, mãi lúc này cũng lên tiếng :
- Lão ta là đệ nhất cao thủ dưới trướng Yên Vương, chỉ là rất ít khi đích thân ra tay, nhưng một khi ra tay không có ai sống sót.
Xem chừng Đại Đao đã từng chứng kiến qua, bằng không thái độ sẽ không quyết liệt như vậy.
Thành Bích vừa nhìn thấy Bạch Vân Thành, trên khuôn mặt vũ mị liền lộ ra vẻ lo lắng bất an, nàng ngầm liếc Lăng Phong mới nói :
- Bạch tiên sinh, ngươi đến đây làm gì?
- Phu nhân, không nghĩ lão phu lại gặp phu nhân ở đây ...!
Bạch Vân Thành cất giọng già nua, trong lời chào có ý nghi ngờ rõ rệt.
Diễm Tuyết Cơ nhìn thấy, liền thấp giọng nhắc Lăng Phong :
- Đại Ngốc, bọn họ là quen nhau đó.
Ta nói rồi mà, ngươi đừng có tin người quá, đặc biệt là nữ nhân kia.
Lăng Phong sẵng giọng :
- Ở đây không còn việc của cô, mau rời đi đi.
- Ngươi ...!đuổi ta?
Diễm Tuyết Cơ giận dỗi, nhưng rồi lại cười :
- Ngươi sợ ta bị liên lụy sao? Yên tâm đi, có ta ở đây, lão ta không làm gì được ngươi.
Lăng Phong thở dài.
Thôi kệ nàng ta muốn hiểu sao thì hiểu, hắn không có tâm tư đi lo.
Lăng Phong biết Thành Bích quen Bạch Vân Thành.
Chính nàng từng kể với Lăng Phong về lão ta, còn nói lão đáng ra phải tháp tùng Yên Vương ra trận, nhưng vì chuyện có kẻ "nghịch thiên cải mệnh" mà phải có mặt ở Thái Nguyên.
Kỳ thực, vừa rồi khi Bạch Vân Thành xuất hiện, Lăng Phong đã có một sát na nghi ngờ Thành Bích.
Bởi hắn còn nhớ, đêm đó đám Như Vân nói “bọn ta luôn biết ngươi đi đâu làm gì”, nhưng lại không nói ai tiết lộ.
Chẳng lẽ là vì Thành Bích?
Chẳng phải nàng có điều muốn nói, nhưng bị chính Lăng Phong chặn lại sao?
Là điều gì?
Diễm Tuyết Cơ tuy nói khó nghe, nhưng lại đơm vào lòng Lăng Phong không ít suy nghĩ.
Tâm tư mỗi người luôn luôn phức tạp vạn biến.
Trong đây, ngay cả người tưởng chừng đơn thuần nhất như Lăng Hổ còn mang trong mình những kế hoạch riêng, đừng nói gì Thành Bích.
Trong mấy kịch bản sắc hiệp mà nói, tất cả nữ nhân, bất kể là ma nữ hay thánh nữ, chỉ cần đem được lên giường là nàng ta sẽ toàn tâm toàn ý với ngươi ngay.
Đáng tiếc, sự thật cuộc sống lại rất khắc nghiệt ...
Vẻ đẹp đằm thắm của Thành Bích là một tấm mặt nạ khó lường.
Nàng không cần làm bất cứ động tác gì, cũng không cần nói câu nào, chỉ phong thái kia cũng đã là một cái bẫy.
Cứ nhìn vào đại mỹ nữ ưu sầu, đã là nam nhân ai ai cũng sinh ra thương tiếc, không tự chủ mà đánh mất dần đề phòng.
Lúc này, chỉ nghe Thành Bích chần chừ hỏi :
- Không lẽ tiên sinh ...!nghi ngờ hắn là kẻ "nghịch thiên cải mệnh" kia sao?
Bạch Vân Thành cười to :
- "Nghịch thiên cải mệnh"? Haha, nói vậy cũng không chừng đi.
Đa tạ phu nhân nhắc nhở.
- Ta ...
Bạch Vân Thành lại gằn giọng :
- Xem ra phu nhân đã lựa chọn hắn rồi? Cũng tốt thôi, như vậy lão phu giết ngươi cũng coi như lập công với Vương gia đi?
Thành Bích lại chẳng hề lo sợ với lời uy hiếp kia, nàng chỉ lo lắng nhìn Lăng Phong.
Ý tứ chính là nàng có lỗi với hắn, lại nhắc hộ lão ta chuyện “cải mệnh” kia.
Âu cũng vì nàng lo sợ mới buột miệng.
Lăng Phong đưa mắt nhìn sang.
Nhìn thấy ánh mắt ưu sầu của nàng, mọi nghi ngờ của hắn vừa sinh ra đều tan biến.
Nàng ấy vì lo cho hắn, ngay cả đôi mắt cũng đỏ vì mất ngủ, vừa sáng sớm liền đem cả con gái đến tìm.
Ngay cả Phi Yến không thân quen, nhưng vì là người của Lăng Phong nàng cũng mang đến.
Nàng ấy có thể bày mưu tính kế gì cũng được, nhưng sẽ không đem Như Ý ra như vậy.
Vậy mà hắn lại nghi ngờ nàng.
Lăng Phong không khỏi tự mắng bản thân, âu cũng vì cái tính đa nghi.
Đồng thời có chút giận lây sang Tuyết Cơ.
Nếu không phải vì nàng ta nói linh tinh, hắn cũng không sinh nghi vớ vẩn như vậy.
Bạch Vân Thành lạnh giọng :
- Tiểu tử, mau giao vật ngươi lấy được ra đây.
Lăng Phong bình tĩnh đáp :
- Không giấu tiền bối, quả thực đêm qua tại hạ lấy được bảo hạp kia thật, nhưng vừa rồi lại bị kẻ khác đoạt mất rồi.
Tiền bối thần thông quảng đại, chuyện gi cũng rõ như ban ngày, chắc không khó nhận ra đi.
Bạch Vân Thành đột ngột cười to :
- Haha, tiểu tử, ngươi lừa kẻ khác thì được, ngay cả lão phu cũng nghĩ muốn lừa sao? Không nghĩ một kẻ như ngươi, không chịu trốn trong hang cùng giữ mạng thì thôi, còn chạy ra ngoài đi lung tung, không sợ bị hội phi yên diệt sao?
- Tiền bối, tại hạ nói đều là thật ...
"Nhưng hội phi yên diệt cái gì?"
Lăng Phong bỗng nghĩ đến, Cố lão từng nhắc, là tướng hồn nhất định sẽ có ngày có kẻ đánh hơi tìm tới, chẳng lẽ bắt đầu xảy ra từ hôm nay?
Lại nói, cái lão già kia, giờ này vẫn chưa xuất hiện.
Chỉ nghe Bạch Vân Thành giọng khàn khàn :
- Ngươi mang trong mình thần lực bí ẩn, chỉ cần dùng đến liền có thể khai mở cái hộp kia ra.
Ngay đêm qua ngươi đã mở nó ra rồi, bên trong cái hộp đó giờ này đã trống không, bị kẻ khác cầm đi cũng thế.
Thế nào, lão phu nói đúng không?
Bạch Ngọc Đường ngay lập tức quay đầu lại, lạnh giọng chất vấn :
- Lăng huynh đệ, lão ta nói là thật sao?
- Đại Ngốc, ngươi ...!thực sự ...
Không loại trừ Bạch Ngọc Đường, tất cả người ở đây đều nhìn Lăng Phong ánh mắt bất thiện.
Đặc biệt là Diễm Tuyết Cơ.
Nàng bỗng cảm giác rất khó chịu, hóa ra từ đầu nàng đóng vai nha đầu ngốc, bị Lăng Phong lừa dối.
Sư phụ nói nam nhân đều xấu xa giống nhau, nàng còn nghĩ Lăng Phong sẽ khác biệt, chẳng lẽ hắn cũng thế mà thôi?.