Mặt trời sắp lên cao.
Sương mù đã tan hết, tuy vậy cảnh vật vẫn không lấy gì làm rõ ràng.
Một đám người thay phiên nhau quần thảo, khiến bụi đất cứ thế bốc lên.
Những đoạn Phạn ngữ khó hiểu vang vang, tuy âm lượng trầm thấp đến tưởng chừng không thể nghe nổi, ngược lại cứ thế thần kỳ len lỏi khắp ngõ ngách.
Bằng thần lực mờ mờ, Lăng Phong phát hiện vài huynh đệ thân thiết đã đến, Lăng Hổ Tần Quyền.
Chỉ kỳ quái, không biết có phải do hắn đánh nhau nhiều sinh tâm loạn hay không.
Không phải hai, mà tận ...!năm vị đại sư tóc đầu đinh đang lao đến.
Chỉ nghe Thạch Sơn quát lớn :
- La Hán Truyền Kinh!
La Hán Truyền Kinh, một trong hai thế trận trong La Hán trận của Đại Lâm tự, thế còn lại là La Hán Hộ Thể.
La Hán Truyền Kinh là một thế trận công kích, lúc cấp bách Lăng Phong vẫn thường phối hợp với Lăng Hổ dùng đến, nhưng hôm nay hắn mới nghiệm ra ý nghĩa hai chữ “truyền kinh” kia.
Lăng Phong có khả năng dùng thần lực nhìn ra trận vị, ít nhiều đã hiểu sự huyền diệu của trận pháp.
Năm trận vị, bốn người thủ bốn góc, bảo vệ cho người giữ tâm trận ở giữa niệm kinh chế địch, đây mới chân chính là “La Hán đang truyền kinh”.
“Bùng bùng”
Lúc này, Thiên Diện liên tiếp dùng Phá Cốt Trảo đánh như vũ bão hòng phá trận.
Bốn hòa thượng thủ xung quanh liên tục đổi vị trí cho nhau chống đỡ.
Bốn người kia đúng nghĩa mình đồng da sắt, chỉ e cũng giống Lăng Hổ, luyện Đồng Tử Công Thiết Bố Sam gì đó.
Người niệm kinh ở giữa là Thạch Sơn.
Hắn ta nhắm mắt, trong vòng bảo hộ của trận pháp bá đạo, cứ thể ung dung niệm kinh, có vẻ không chút hề hấn trước công kích khủng bố của Thiên Diện.
Không hổ trận pháp trấn tự Đại Lâm.
Khó trách Lăng Hổ từng nói, chỉ cần có đủ năm hòa thượng, La Hán trận sẽ không e ngại bất kỳ ai.
Nhưng Lăng Hổ kiếm đâu ra thêm ba tên hòa thượng kia?
Đáng nói là, Lăng Phong bắt đầu khó chịu mà sinh ra ảo giác.
Hắn nhìn thấy ở kia không phải là bốn hòa thượng đang đỡ trảo cho một người niệm kinh, mà là một cái đài sen có bốn bánh xe xoay tròn, bên trên chở một cái tượng Phật hoàng kim đang tỏa Phật quang rực rỡ.
Trọng yếu hơn, trong tâm hắn đột nhiên tràn ngập sự thù địch, có xúc cảm muốn tấn công cái “đài sen” kia.
Một giọng nói nhu mì đánh thức “tâm ma” của Lăng Phong :
- Chàng không sao đó chứ?
Thành Bích tiến lại gần, một tay khẩn trương săn sóc.
- A, không sao! Nàng ...!không cảm thấy gì cả sao?
- Ta? Không có.
“Xem ra Thành Bích không liên quan đến vong hồn?”
Thành Bích dùng Khai Thần thuật phân tích tình hình, khuyên nói :
- Thiên Diện khí lực không hề yếu đi, chỉ hơi hỗn loạn một chút mà thôi.
Chỉ e mấy người Lăng Hổ cũng không cầm cự được bao lâu.
- Ừm.
Lăng Phong đồng quan điểm.
Lăng Phong đoán trận nhãn có lẽ nằm ở Thạch Sơn, nhưng nếu Lăng Phong đoán ra được, Thiên Diện có lẽ cũng sẽ đoán ra được.
Bằng vào thực lực của Thiên Diện, chỉ e sớm muộn trận cũng sẽ bị phá.
Hắn liền nói :
- Ta không muốn kết thù oán với cô ta.
Giao thủ cũng được, thua càng tốt, nhưng phải giải quyết ngay hôm nay.
Để một siêu cao thủ như cô ta ghi thù, ngày tháng sau khó sống yên ổn được!
Lăng Phong chợt nhớ ra, còn một người không rõ sống chết.
- Nàng mau xem cô ta còn sống hay không?
- Ai?
- Dương tiểu thư.
Thành Bích thận trọng gật đầu, vội đến chỗ Dương Diệu Chân đang nằm bất tỉnh, xem mạch rồi nói :
- Nàng ta chỉ bị ngất mà thôi.
Bỗng ...
“Khụ!”
Lăng Phong như bị ai đó bất ngờ đánh lén, lảo đảo một cái rồi lại tỉnh táo.
Hắn không nhịn được ôm ngực phun một ngụm máu.
Hai chân nhũn ra, đầu gối chỉ muốn khụy xuống đất.
Đáng sợ hơn, đôi mắt của hắn đã dần đỏ ngầu, với vô vàn sợi máu li ti.
Cũng may hắn cúi đầu, Thành Bích ở xa không nhìn thấy đôi mắt của hắn, nhưng nàng vẫn kinh hãi hỏi :
- Lăng Phong, chàng ...
- Ta không sao! Phun ra mới tốt.
Cô ta thế nào rồi?
Lăng Phong không muốn để Thành Bích lo lắng cho mình.
Hắn có thể nói ra chuyện xuyên không từ tương lai, nhưng sẽ không nói ra thân phận “tướng hồn” cho nàng ấy.
Trong mắt người thường, nó thuộc phạm trù ma quỷ, Lăng Phong sợ Thành Bích sẽ bị kinh hãi.
Thực ra chuyện cổ kinh của Phật môn khiến Lăng Phong khó chịu, cho dù bị người khác nghi ngờ, Lăng Phong hoàn toàn có thể lấy lý do qua loa.
Tỷ như Phong ca chủ nghĩa vô thần, không thích kinh kệ gì cả.
Hoặc là kinh Phật niệm nghe không hay.
Tệ lắm thì nói mình theo đạo Hồi, dị ứng kinh Phật cũng được.
Dù sao người nằm trong chăn mới biết chăn có rận, Lăng Phong là vong hồn mới nghĩ đến Phật ma tương khắc, kinh Phật niệm lên thì sẽ sinh phản ứng, chứ người ngoài cuộc như Thành Bích chắc hẳn sẽ không nghĩ đến mấy chuyện này.
Nhưng giấu được thì cứ nên giấu cái đã, tránh phiền phức không đáng có.
Vấn đề đáng lo bây giờ là, nếu cứ để Thạch Sơn niệm kinh tiếp nữa, niệm đến hết ngày, giấu được cái gì thì khoan nói, Phong ca không khéo đã thăng thiên.
Ở phía bên kia, có lẽ đã đến thời khắc kết trận.
Thiên Diện vẫn không hề yếu đi, nhưng bề ngoài của nàng ta bắt đầu có biến hóa.
Cỗ tử khí màu tím xám càng lúc càng dày đặc, đặc biệt ở hai cánh tay của nàng ta.
Phạn ngữ đột ngột dừng lại.
Thạch Sơn đột nhiên quát lên :
- Sư Tử Hống!
“Hống”
Năm người như một, đồng thời vận khí hốngg một tiếng cực lớn.
Lăng Phong cả người chấn động theo, vẫn gắng gượng nhìn, không khỏi thấy bất ngờ.
Thiên Diện hình như bị Sư Tử Hống làm choáng váng trong chốc lát.
Lăng Phong dùng choáng thuật đánh mãi không rung được một cọng lông ...! khụ ...!cọng tóc của Thiên Diện, Sư Tử Hống lại làm được.
- Phá Cốt Chưởng!
“Ầm”
Trận vỡ, năm hòa thượng bị đánh bay.
Thiên Diện cũng lùi ngược ra sau vài bước chân.
- Má ơi, quỷ ...
Có ai đó cảm thán hô lên.
Là “chuyên gia ăn diện” Tần Quyền.
Lăng Phong giờ mới để ý, thằng nhãi này đã có mặt từ lâu, thế nhưng lại cố ý kiếm một góc núi ngồi hóng mát, nhàn nhã chỉnh sửa tóc tai.
- Ngươi còn ngồi đó mà kêu, không ra giúp thì thôi đi?
- Năm tên đầu trọc kia có thù oán thì đánh thôi, đệ có liên quan gì đâu?
- Không nói với tên vô tình nhà ngươi.
Hừm, mà đâu ra ba hòa thượng kia vậy?
- À, là tiêu sư mới đến, hình như đều họ Thạch.
Mà Tứ ca, nhìn một cái kìa, tẩu tẩu trông ghê quá đi mất.
Lăng Phong lập tức quay đầu nhìn Thành Bích.
Nàng cũng đang nhìn hắn, trong đôi mắt vẫn tràn ngập vẻ quan tâm, xinh đẹp không thể phương vật, thằng nhãi kia lại bảo “ghê”, ghê là ghê thế quái nào?
Chắc lại “ghen ăn tức ở”!
Đang định quay đầu chửi, đã bị Tần Quyền chặn trước :
- Đệ không nói Thành Bích tẩu.
- Chứ nói ai?
- Cô ta ...
Lăng Phong vừa nghe đã biết tên này nói ai, thằng này từ hồi ở Triều gia trang vẫn chuyên gán ghép Lăng Phong với Triều tiểu thư, cũng chính là Thiên Diện.
Cũng chả phải ý tốt gì, đại khái Tứ ca phong lưu thường thôi, dính phải một em xấu như quỷ.
Lăng Phong không nhìn nhìn buồn bực răn dạy ngay :
- Thiên Diện? Thứ nhất, cô ta không phải tẩu tẩu gì cả.
Thứ hai, cô ta là Quỷ Thủ, đương nhiên phải ghê gớm.
- Tứ ca à, ngươi cứ nhìn đi đã ...
Lăng Phong quay đầu, lập tức hai mắt trợn tròn, không khỏi mất tự chủ lùi lại hai bước.
Khuôn mặt Thiên Diện Quỷ Thủ ...
Cái “dung nhan” này, Lăng Phong đã từng nhìn qua một lần, cũng bỏ chạy ngay lập tức.
Lần này đỡ hơn, chí ít chỉ lùi lại vài bước, trong lòng cũng muốn chạy lắm mà mệt quá không chạy nổi.
“Đây là chân diện của Thiên Diện? Chẳng trách cứ phải hóa trang trắng bệch mãi.”
...
Trên đỉnh đồi gần đó.
Lâm Hàm Uẩn uể oải dụi mắt.
Kỳ quái là, đôi mắt nàng ta dường như vừa đổi màu.
- Đoan thúc, thúc lựa thời cơ xuống giúp cô ta một chút.
Nam Cung Thanh Vân không hiểu ra sao, hỏi :
- Giúp ...!Thiên Diện á? Vì sao?
- Thiên Diện là một mắt xích quan trọng trong kế hoạch của ta.
Để cô ta chịu chút thiệt thòi tuy tốt, như vậy có thể dễ tiếp cận hơn, nhưng không thể để cô ta bị trọng thương.
Nếu để chuyện tiếp diễn thế này, sẽ không có lợi cho chúng ta.
- Tỷ vừa nhìn thấy điều gì sắp xảy ra sao?
- Ừm.
Có người tới cứu viện.
- Còn ai nữa? A Quyền?
- Không phải tên “A Quyền” của ngươi.
Vẫn còn.
- Hì, còn ai khác?
- Mấy tên đó vẫn luôn đi chung.
Nam Cung Thanh Vân vội vờ cúi đầu đánh trống lảng :
- Mà chẳng phải võ công của cô ta siêu việt tất cả hay sao? Còn cần Đoan thúc trợ giúp?
Đoan Mộc Duệ chậm rãi phân tích :
- Ma nữ này có lẽ luyện ma công gì đó, bị võ công Phật môn khắc chế rất nặng.
Nam Cung Thanh Vân vội tinh nghịch nói :
- Hìhì.
Vậy sao? Vậỵ thúc có giúp cũng đừng ra tay mạnh quá đó.
Dù gì tên kia cũng là ...!
Đoan Mộc Duệ ngầm nháy mắt :
- Haha, ta biết mà.
Lâm Hàm Uẩn ngơ ngác :
- Các ngươi đánh mắt gì đó?
- Ý mà không đúng.
Thúc nói tên kia có thể đỡ được hai chưởng của Thiên Diện, thế thì đỡ tiếp chưởng thứ ba của thúc chắc không sao đâu nhỉ? Thúc cứ đánh hết mình luôn đi.
Nam Cung Thanh vờ liếc Lâm Hàm Uẩn vừa chọc.
Lâm Hàm Uẩn lập tức đáp trả :
- Ngươi lại muốn tiểu thông minh với ta? Đoan thúc, tên Lăng Phong kia không cần thúc để ý.
Nhưng nếu tên Tần Quyền kia mà ngu ngốc đứng ra, thúc cứ đánh tận lực cho ta.
- A, cái này ...!
Đoan Mộc Duệ vuốt râu nhìn Nam Cung Thanh Vân.
Nam Cung Thanh Vân hếch cái mũi lên cao, đắc ý nói :
- Hì, cái này thì muội lại an tâm.
A Quyền rất là hiểu chuyện.
Tỷ không thấy hắn từ đầu vẫn ngồi xem đó sao? Muội dám cá, hắn mà thấy Đoan thúc xuất hiện, hắn càng sẽ biết muội cũng ở gần, tuyệt đối sẽ không tham gia đâu.
Không có giống cái tên phong cuồng của tỷ, có ả ngực to ở bên thì ai cũng đòi đánh.
- Thông minh cái gì? Ta thấy là loại người gió chiều nào theo chiều đó mới đúng.
- Bắt quả tang, tỷ bênh vực cho “hắn” rồi kìa.
- Thanh Vân, ngươi ...!được lắm.
Biết gài bẫy ta rồi?
- Hìhì, muốn làm trợ lý cho tỷ, cũng phải học một chút bản lĩnh của tỷ mà, đúng không?
Đoan Mộc Duệ vội kiếm cớ chuồn :
- Hai vị tiểu thư cứ chơi đùa, lão phu xuống núi trước.
Hoa Lê tiểu huynh đệ, đi không? Tên tiểu tử kia đột nhiên mạnh lên, ta đang rất tò mò là làm sao đấy.
Tiện thể, còn phải lấy lại cây đao nữa..