Thiên Diện không khác nào một cỗ thi thể giữa trời nắng chang chang, tử khí kín người.
Xung quanh ngoại trừ 5 huynh đệ Đại Lâm tự, còn lại không ai nguyện ý lại gần.
Thành Bích có lẽ là người duy nhất tỏ ra điềm tĩnh.
Nàng thong thả liếc mắt nhìn phản ứng xung quanh thầm nhẹ giọng :
- Nam nhân các ngươi, đều một dạng giống nhau.
Lăng Phong mơ màng nghe thấy lập tức lắc đầu :
- Ấy, nam nhân không hề giống nhau.
Đặc biệt là ta.
- Chàng?
Thành Bích mờ mịt, nhưng nàng ẩn ẩn cảm giác Lăng Phong sẽ chẳng nói được cái gì hay ho.
Quả nhiên nghe Lăng Phong một bộ hiển nhiên nói :
- Tiểu đệ của ta to hơn.
Thành Bích liền giận dỗi tím mặt :
- Miệng chó không phun được ngà voi.
- Ài, ta kỳ thực còn rất muốn phun ra ngà voi, dạo này không có tiền ...
Cũng may Thành Bích đã quen với cái tính này của hắn, nàng vờ không nghe thấy nói tiếp :
- Hừm, khi cô ta còn mang lớp hóa trang, các ngươi ánh mắt đều chẳng thật thà.
Bây giờ người ta lộ ra dung nhan bị hủy, tất cả lại như tránh bệnh dịch.
Lăng Phong vuốt mũi gượng gạo :
- Người khác ta không biết, nhưng ta nhìn là vì thương xót.
- Chứ không phải nuối tiếc một mỹ nữ có thân hình đẹp như vậy, lại có khuôn mặt xấu xí sao?
“Móa, lợi hại!”
Lăng Phong bị bắt quả tang vội gãi gãi đầu.
Rút cục cái Khai Thần Nhãn này là vị nào sáng chế ra, động tĩnh thần khí nhìn ra thì thôi đi, ngay cả liếc mắt nhìn gái cũng bị soi ra.
Thành Bích giống như đi guốc trong bụng Lăng Phong, lại nói :
- Cũng không phải vì ta có thần lực.
Mà là nữ nhân chúng ta ai cũng có giác quan đặc biệt.
Cho nên nam nhân các ngươi ấy à, đừng có cố ra vẻ liếc thầm rồi chính nhân quân tử.
- Được rồi, hứa với nàng từ nay ta không liếc thầm ai nữa.
- Đó là chàng nói đó, không được nuốt lời.
- Đương nhiên, ta sẽ nhìn thẳng ...
Thành Bích nguýt dài, Lăng Phong vội hắng giọng đánh trống lảng :
- Ây các đồng chí, không sao cả chứ?
Lăng Hổ Thạch Sơn gật gật đầu.
3 người đầu đinh mới tới cũng đồng thanh :
- Gặp qua Đương gia!
Lăng Phong bị chào bất thình lình giật thót hô :
- Đương gia là thằng nào đâu ra gặp người kìa.
3 người mặt đen thui.
- Khụ.
Các vị đầu tóc thời trang đây là ...?
- Huynh đệ chúng ta là đồng môn với Thạch Phi, đệ tử Bắc đường ...!à, bây giờ là Chu Tước đường.
Hóa ra bọn họ và Thạch Sơn Lăng Hổ chính là năm đệ tử hàng chữ Thạch của Đại Lâm tự năm xưa.
Thạch Thanh, Thạch Sơn, Thạch Thần, Thạch Nham, Thạch Phi.
Sau vụ hỏa hoạn bí ẩn tại Đại Lâm tự, Thạch Phi bị lạc đến Dương Châu thành võ sĩ mua vui cho quý tộc, về sau lại được Lăng Phong mua về đổi tên thành Lăng Hổ.
Thạch Sơn đến kinh thành, bằng vào bản lĩnh gia nhập Mật Thám ty.
Còn ba người Thanh Thần Nham hóa ra lại lưu lạc tận miền bắc, gia nhập vào Bắc đường Cái bang của Tiêu Thiên Phóng.
Chào hỏi mấy người Thạch Thanh xong, Lăng Phong lại liếc mắt ai đó bất mãn :
- Lục đệ, vừa rồi ta thất vọng nhất là ngươi đó.
Không giúp thì thôi chỉ lo chăm sóc sắc đẹp.
Tần Quyền ung dung cười cợt :
- Tứ ca, đệ chỉ vuốt tóc thôi.
- Vậy chứ ai xịt nước thơm nồng như vậy?
- A-di-đà Phật.
Có tiếng Phật hiệu vang lên, Lăng Phong suýt chút ngã chổng vó :
- Lục đệ, ngươi làm hư hòa thượng rồi.
Tần Quyền xòe tay nhún vai :
- Không phải ta, là hắn tự ý.
- Khụ, bần tăng bị hôi nách, lần đầu ra ngoài sợ bị phát hiện, cho nên ...!A-di-dà Phật, chẳng ngờ nó lại nồng như vậy.
Lăng Phong vội vã che mặt.
Đúng lúc, có tiếng Trấn “lựu đạn” oang oang từ đằng xa :
- Đánh nhau chỗ nào đâu? Để Lôi gia gia cho một quả Lưu Tinh Châu mới cải tiến cái nào.
Hóa ra là mấy thanh niên Ngũ Thử vắt vẻo trên xe trâu, còn cả nha đầu Phi Yến.
Chỉ là không có mặt Tiêu Thiên Phóng, có lẽ bận rộn việc tiêu cục.
Thấp thoáng nghe giọng Bình “nghệ sĩ” chen vào :
- Xem chừng phe ta đang yếu thế.
Hay để ta đánh một bản mới viết, ổn định khí huyết phục hồi vết thương giúp các ngươi.
- Không cần, vết thương bọn ta đều lành lại rồi.
Lăng Phong vội vã can ngăn.
Chờ cho xe trâu lại gần, Điền Khai Quang nhảy xuống ánh mắt thân thiết hỏi :
- Đương gia, không gì chứ? Da mặt xám đen, xem ra nội thương rồi.
Ta có bài thuốc cổ gia truyền, chỗ quen biết giảm giá 10 lượng.
- 10 lượng cái beep.
Ông là Đương gia đó.
- Thì gặp Đương gia ta mới đem ra bán đó, chứ người khác hỏi mua giá cao ta cũng không lấy ra đâu.
Còn có, khuyến mãi thuốc xoa lưng, trơn da bóng thân cố định cột sống, trong thời hạn một năm có thể đổi lấy hàng mới.
Lăng Phong mặt lại tím tái, thằng nhãi này từ ngày gia nhập, suốt ngày gạ gẫm anh em mua thuốc gia truyền Điền gia.
Liền cố định cột sống cũng có, này không phải từ vựng chuyên ngành của dân SM sao?
Lăng Phong lập tức vẫy Điền Khai Quang thân tình nói :
- Ta đặt cho ngươi cái biệt danh, sau này ra đường nhớ dùng.
- Là gì?
- Quang “đa cấp”.
- Quang đa cấp? Rất hay, nghe rất có đẳng cấp.
Đa tạ Đương gia.
Lăng Phong khổ sáp.
Chuyện này mười năm sau còn thảm hơn.
Bởi vì Phong ca không ngờ vưà rồi cứ thế mà sinh ra nhân viên bán hàng đa cấp đầu tiên cả Đại Tống, sau mười năm cả dòng họ đa cấp hễ gặp Lăng Phong đều bái xưng sư tổ, khiến hắn mấy lần muốn đổi tên.
Lăng Phong nhìn quanh hất hàm :
- Ủa, tên họ Bạch đâu?
Lư Phương khoát tay :
- À, bận không đến được.
- Hắn thì bận cái gì được?
- Đi làm.
Lăng Phong trợn trắng mắt, thằng nhãi Bạch Ngọc Đường kia thì còn có công tác quỷ gì khác ngoài ăn trộm? Con m* nó đạo tặc mà làm như nhân viên nhà nước.
- Hắn làm ở đâu?
- Vương phủ.
“Quả nhiên!”
Lăng Phong triệt để thở dài.
Dám chắc thằng nhãi kia biết Dương Diệu Chân bị bắt cóc, Triệu Đán sẽ bận rộn đi tìm bỏ bê nhà cửa, liền tranh thủ ăn trộm đi.
Ài thói xấu khó bỏ.
Lúc này, Thạch Sơn bỗng dè dặt nói :
- Lăng huynh đệ, ma nữ có vẻ đã bị thương.
Chúng ta hay là nhân đây khống chế cô ta ...
Thành Bích bỗng nhíu mày nhắc :
- Không đúng.
Tuy cô ta đang tĩnh tọa chữa thương, nhưng ta lại thấy khí lực quanh người còn nguy hiểm hơn trước.
Chúng ta vẫn là nên nhân đây rời đi thì hơn.
Lăng Phong nhìn lại.
Chỉ thấy Thiên Diện nhắm mắt bất động như một cái cây, quanh người vẫn lờn và lờn vờn luồng tử khí tím đen.
Mấy anh em đều ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta, tuyệt nhiên không có ai dám tiến lên.
Kỳ thực, sau màn giao tranh vừa xong, tất cả đều rõ ràng sự khủng bố của Thiên Diện.
Nếu không nhờ Vô Tướng Kinh tạm khắc chế, bọn họ căn bản muốn cầm cự nửa khắc với nàng ta cũng không làm nổi.
Năm hòa thượng Đại Lâm tự lẫn Lăng Phong đều đã nội thương.
Tần Quyền thì giả vờ bị thương mấy hôm chưa lành, ngồi chăm sóc tóc tai.
Vài huynh đệ Ngũ Thử chạy tới cũng chỉ để góp vui.
Đội hình Lăng Phong nhìn chung không có một ai đủ sức cân Thiên Diện.
Thạch Sơn nhỏ giọng :
- Ít nhất cũng phải hỏi ra tình hình của Ngũ Nương ...
- Ta hỏi rồi, nghe nói vẫn tốt.
Thạch Sơn nghe vậy mới thôi.
Lăng Phong đoán Thiên Diện đem Nguyệt Dung đi, cũng giống như hắn, muốn phục hồi “ký ức” cho nàng ta.
Cho nên hắn tin Nguyệt Dung có lẽ sẽ không nguy hiểm tính mạng.
Không biết chừng nàng ta còn đồng ý đi theo Thiên Diện, dù sao đây là chuyện lựa chọn của từng người.
Thạch Sơn chần chừ một lát, lại hỏi :
- Còn vị Dương tiểu thư kia, xử lý thế nào đây?
- Ài, đành kệ vậy.
Ốc còn không mang nổi mình ốc, chúng ta cũng đâu có trách nhiệm phải giải cứu cô ta.
Mà Thiên Diện xem chừng sẽ không làm hại cô ta.
Lăng Phong nói rồi thở dài.
Dương Diệu Chân ngoài chút quan hệ là “đồng hương xuyên không”, Lăng Phong căn bản không có nghĩa vụ nào khác với nàng ta, hắn cũng không muốn làm Bồ Tát liều mạng cứu.
Liền hắng giọng :
- Thiên Diện, cô đang nội thương, bọn ta có Vô Tướng Kinh, cô căn bản không làm gì được.
Nhưng giữa chúng ta là vô thù vô oán.
Bọn ta sẽ rời đi, từ nay hai bên không ai nợ ai, thế nào?
Thiện Diện chỉ hừ lạnh :
- Đã biết là Vô Tướng Kinh còn đâm đầu vào, sớm muộn cũng tự diệt vong.
Bổn tọa cũng không cần nhọc công nữa.
Đúng lúc Lăng Phong còn lưỡng lự tiếp theo nên làm gì, bỗng ...
“Vù”
Có ai đó khinh thân đáp đất, chặn ngay sau lưng.
- Tranh nhau ức hiếp một nữ nhân cô độc, hình như không phải hành vi của đại trượng phu thì phải?
Thiên Diện bỗng mở mắt người nọ gằn giọng :
- Thải Dực Phiên Không?
- Thiên Nhẫn giáo Đoan Mộc Duệ, hân hạnh.
Rất nhanh, ngoài Đoan Mộc Duệ và Hoa Lê, Lâm Hàm Uẩn và Nam Cung Thanh Vân cũng xuất hiện, đi cùng còn có vài trung niên lạ mặt thân thủ khó lường.
Lăng Phong và Thành Bích đồng thời liếc nhau, trong mắt cùng nghĩ đến một chuyện.
“Đoan Mộc Duệ lẽ nào muốn giúp Thiên Diện?”
Lăng Phong không nhịn được lo lắng, chỉ một Thiên Diện đã đánh không nổi rồi.
Hắn đành bước ra gật đầu chào hỏi :
- Ô, Đoan thúc, đã lâu không gặp.
- Tiểu huynh đệ, ngươi cầm đao của ta vẫn chưa trả đó.
Lăng Phong thận trọng dò hỏi :
- Đoan thúc, ngài ...!đến chỉ để lấy đao?
- Đúng thế.
Chứ ngươi nghĩ ta muốn làm gì?
Lăng Phong ngờ ngợ, không thèm quay đầu cứ thế gọi :
- Tần Quyền, mau đem đao trả cho Đoan thúc.
- Đao nào ấy nhỉ?
Nghe giọng Tần Quyền đầy thờ ơ, Lăng Phong liền quay đầu nhắc nhở :
- Giao cho ngươi quản Bạch Hổ đường, hôm trước đao kiếm đều do người quản còn gì?
Tần Quyền liền vuốt cằm ngẫm nghĩ :
- Để đệ xem.
À, hôm trước lấy được mấy cây chiến lợi phẩm từ đám Như Vân sát thủ, Tứ ca chả bảo đem hết đi cầm đồ kiếm ít vốn đầu tư đó sao? Đệ liền gom hết cả lại, căn bản không nhớ cây nào ra cây nào cả.
Đoan Mộc Duệ quá đỗi kinh hoàng, hai mắt long sòng sọc gầm lên :
- Cái gì? Ngươi ...!ngươi dám đem Ngân Hồn đao của ta đi cầm?
Lâm Hàm Uẩn bĩu môi :
- Cái tên đó ấy à, chắc khi xưa làm công ở tiệm cầm đồ.
Lần trước ngọc bội Long Diên của ta, hắn cũng đòi đem đi cầm.
Văn Thành Bích vừa nghe bốn chữ “ngọc bội Long Diên”, đột nhiên nhíu mày một cái.
Đoan Mộc Duệ gằn giọng nhắc :
- Lăng huynh đệ, có mượn có trả.
Ngươi nói xem?
- A, Đoan thúc chờ một lát.
Lăng Phong cười một cái cầu tài, lại gần Tần Quyền khe khẽ rít qua kẽ răng :
- Lão Lục, nói thật đi.
Không phải là ngươi đã giấu nó đi đó chứ?
- Ờ ...!hềhề.
Cũng chỉ có Tứ ca hiểu đệ.
- Hiểu cái em nhà ngươi!
Tần Quyền vội giải thích :
- Tứ ca có điều không biết.
Đệ với lão Bạch bàn qua rồi, Ngân Hồn đao này là bảo vật trôi nổi, dám chắc lão ta cũng chỉ giật được mà thôi.
Vả lại, lão ta ở tận bên Kim, vài hôm nữa ai đi đường đó, lo gì?
- Móa, nhưng người ta là cao thủ, ngươi có cướp cũng lựa người mà cướp chứ?
Nhìn thấy Lăng Phong có vẻ tức giận thực sự, Tần Quyền mới hòa hoãn đôi chút :
- Vậy ...!phải trả thật à? Cùng lắm thì tìm cách bù cho lão ít tiền là được.
- Trả!
Lăng Phong nhả đúng một chữ.
- Nghĩ lại đi Tứ ca, bảo đao đó.
Cây này so với cây Yển Nguyệt đao của Đại Đao không kém là bao đâu.
Lăng Phong triệt để chịu thua, nhăn nhó nói :
- Ngươi còn nhắm cả Yển Nguyệt đao?
- Hềhề.
Có chút chút thèm muốn.
Chẳng qua giờ đã cùng một Tiêu cục tạm bỏ qua.
Lăng Phong chỉ biết lắc đầu thở dài.
Thằng nhãi này, ăn cướp còn muốn trắng trợn hơn cả Bạch Ngọc Đường.
Lúc này, lại nghe Toàn Thiên Thử Lư Phương thốt lên :
- Ấy, khoan đã.
Ta lại nhớ ra rồi.
Chính là lão ta.
- Lại làm sao?.