Mật Thám Phong Vân New


Trường An, bên trong Hoàng cung.
Dụng Cần viện.

Hôm nay là ngày cung nữ mới tiến cung mỗi 3 tháng một lần.

Hoàng cung là chốn âm hiểm, hàng ngày có không ít cung nữ phạm lỗi bị đánh chết, hoặc là lao lực bệnh chết, già cả bị đuổi đi các thứ.

Cho nên cứ vài ba tháng lại phải tuyển bổ sung.
Lúc này, trước sân Dụng Cần viện, đang có một tiểu cung nữ khóc lóc cầu xin :
- Tiểu Thanh tỷ, muội quả thực vừa mới ốm dậy, cho nên không thể chạy được, mới muộn một chút ...!
- Hừ, đến trễ thì phải chịu phạt, lý do cái gì?
Cung nữ Tiểu Thanh kia vừa định giơ tay đánh, thì bị ai đó chụp lại :
- Tiểu Thanh tỷ, cô cô còn chưa đến mà.

Hay là tha cho muội ấy đi.
Tiểu Thanh bị chụp đau hết cả tay, quay đầu muốn quát :
- Ai dám ...? Tiểu Uyển?
Tiểu Thanh tuy hậm hực ra mặt, nhưng lại không thể làm gì hơn.

Khác với mấy tháng trước, hiện tại ả đã không thể trách phạt Tiểu Uyển được nữa.

Cũng không phải vì Tiểu Uyển có vị cô cô nào chống lưng, mà vì chức vụ hai bên đã ngang nhau, đều là nữ sử.
Nữ sử là một loại cung nữ đặc biệt, coi như tai mắt của các cô cô ở Dụng Cần viện.

Nếu xem Dụng Cần viện như một ký túc xá nữ sinh gồm nhiều phòng, thì nữ sử chính là các chủ phòng.
Mặc Tiểu Thanh ánh mắt thù hận một bên, Tiểu Uyển nói vài câu nhẹ nhàng dặn dò cung nữ mắc lỗi nọ, rồi lại bình thản về chỗ.
Bên dưới, vài tiểu cung nữ bắt đầu to nhỏ :
- Này, vị tỷ tỷ kia là ai vậy? Tốt bụng thật đó.
- Nàng ta tên là Tiểu Uyển.

Mấy tháng trước vào cung cũng từng đi trễ, thế nhưng nhờ có người ra mặt nên không hề hấn gì.

Sau mấy tháng liền thành nữ sử, thật là hâm mộ.
Một cung nữ có vẻ bi quan nói :
- Ra vậy.

Sống trong chốn cung cấm này, không có người quen căn bản một bước cũng khó đi.
- Thì đó.

Ta nghe đâu tỷ ta chỉ là cháu gái một đạo trưởng mà thôi, không hiểu sao vào cunng lại quen biết với Thượng Nghi đại nhân, rồi cả Điện Tiền thị vệ.

Tài tình thật.
Một cung nữ có đôi mắt xếch hạ giọng :
- Vậy thì các ngươi không biết rồi.

Bởi vì cô ta có diện mạo giống một vị nương nương ...
- Nương nương?
Nghe đến chuyện bát quái, cả đám cung nữ đều dỏng tai vào.
- À, lẽ nào là ...!Ta hồi mới vào cung cũng nghe đồn về vị nương nương đó.

Nghe đâu đang rất được sủng ái thì đột nhiên vì chuyện gì đó mà bị phế đi.

Nếu không có khi ngôi Hoàng hậu hiện tại là của bà ta.
- Cái này ta biết nè, bởi vì bà ta sinh ra một con quỷ.
- A, sinh ra quỷ?
Cả đám cung nữ che miệng sợ hãi, cung nữ mắt xếch lại ra vẻ hiểu biết nói :
- Đúng vậy.

Chuyện này là do biểu tỷ của ta đang làm cung nữ cho Tần tài nhân nói.

Vị công chúa kia khi sinh ra đã có đôi mắt đều là màu xanh, khuôn mặt vô cùng dữ tợn, sau lưng nghe nói còn có cả cánh như dơi ý.

Thái hậu nương nương cho đó là điềm cực xấu, cho nên lập tức cho người đánh chết.

Còn vị nương nương kia cũng bị biếm truất theo.
Một cung nữ cao gầy bĩu môi :
- Ta không tin đâu.

Trên đời làm sao lại có ma quỷ chứ? Có khi chỉ là lời đồn thất thiệt.
Đúng lúc này, Tiểu Thanh lớn tiếng hô :
- Cô cô đến, tất cả trật tự!
Sau đó là một đoàn nữ quan đi vào, cảnh tượng giống như ngày Tiểu Uyển nhập cung.
Tiểu Uyển đứng một bên trầm tư.
Đoạn bàn tán vừa rồi của đám cung nữ Tiểu Uyển đều nghe rõ.
Thực ra thời gian gần đây Tiểu Uyển thường xuyên nghe các cung nữ bàn tán chủ đề này.

Bọn họ nói cô được các đại nhân để ý, là vì dung mạo giống một vị phi tử họ Vệ nào đó.

Nhưng cô hoàn toàn không chút ấn tượng.
Tiểu Uyển vốn không muốn để tâm.

Nhập cung chỉ hy vọng an an ổn ổn, nếu may mắn làm được nữ quan, cô sẽ nhờ quan sai tìm đại ca.

Chỉ là, cô lại dần bị kéo vào mối quan hệ đấu đá lằng nhằng giữa các vị nữ quan, thậm chí liên quan cả đến nương nương nào đó.
...
Nửa ngày sau, cung nữ mới đã làm xong thủ tục, lục đục về các phòng làm việc.

Tiểu Uyển nhân thời gian giảo lao, bèn đi dạo một vòng bên ngoài Dụng Cần viện.

Đây là đặc quyền chỉ có nữ sử mới có, cung nữ bình thường muốn ra vào đều rất nghiêm ngặt.
Vừa rảo bước, Tiểu Uyển vừa suy nghĩ xuất thần.
"Đại ca, Tiểu Hoa lớn rồi, đã có cả chức quan nữ sử.

Muội cũng không biết nó là chức vụ gì đâu, nhưng chắc có thể dọa Đại ca rồi đó, hihi.

Với lại, muội làm quan rồi, chắc chắn không phải lo tiền ăn, không phải đi ăn mày nữa.

À, muội còn học được võ công nữa đó, rất lợi hại, có thể đánh ngã nhiều người lắm, nếu không đánh được có thể bay lên không chạy trốn, đảm bảo không ai bắt được."
Tiểu Uyển chỉ mới 15 tuổi, bề ngoài tuy luôn tỏ ra điềm tĩnh, kỳ thực bên trong suy nghĩ vẫn chỉ là một nữ hài.
"Bây giờ chỉ cần gặp được Đại ca, hai huynh muội chúng ta sẽ không lo ai bắt nạt nữa.

Nếu có ai dám gây sự, không cần Đại ca phải chịu đòn nữa, muội sẽ ra tay đánh hắn xin tha mới thôi.

Chúng ta sẽ sống một cuộc sống vui vẻ, thật vui vẻ ..."
Tiểu Uyển ngước mắt nhìn lên trời, trong đôi mắt đượm buồn nhưng tràn trề hy vọng.

Lúc này đây, người cô muốn chia sẻ nhất vẫn không biết đang ở đâu.

- Uyển tỷ ...!Uyển tỷ ...
Có tiếng ai đó gọi.

Tiểu Uyển quay đầu nhìn, chỉ thấy một bóng người lấp ló đằng xa, đang vẫy tay với mình.

- Tiểu Danh Tử?
- Hìhì, hóa ra tỷ ở đây.

Làm đệ phải hỏi mấy cung nữ kia mãi.
Kia là một tiểu thái giám, nhìn dáng người có lẽ mới chừng 13 14 tuổi.
Thời gian qua được thăng lên nữ sử, Tiểu Uyển bắt đầu được đi lại trong cung, không còn lẩn quẩn ở Dụng Cần viện như trước.

Mặc dù những cung điện lớn trong Tam cung cô vẫn chưa được phép tiến vào, nhưng tiểu viện Hoàng cung thì cô có thể đến.

Cũng nhoờ đó mà cô quen biết với tiểu thái giám này.

Tiểu Uyển vào cung cũng đã vài tháng, nhưng cô lại không hòa nhập được sinh hoạt trong cung lắm.

Cô cũng không giỏi kết thân với ai, thành ra ở Toàn Chân bao lâu chỉ quen mỗi Tiểu Bích.

Chẳng qua Tiểu Danh Tử này tính tình dễ gần, thêm nữa xuất thân hình như cũng từ nghèo khó, hai người nhờ đó mới nhanh chóng thân thiết.
Tiểu Danh Tử liếc ngang liếc dọc, xác nhận không có ai khác mới lon ton chạy lại :
- Đệ nghe nói hôm qua tỷ lại vừa bị Vi Quan chính trách phạt cái gì sao?
- Không có gì, chỉ vài việc nhỏ nhặt thôi.
Tiểu Uyển cười nhẹ, nhưng Tiểu Danh Tử lại làm bộ nghiêm trọng :
- Tỷ phải cẩn thận đó.

Cung nữ trong cung, không ai không ăn ít đau khổ của bà ta.

Tỷ có gì thì cố nhịn một chút vậy.
- Ừ tỷ biết rồi.

Mà đệ tìm ta có chuyện gì?
Tiểu Danh Tử vỗ đầu nhớ ra :
- A, cái đầu của đệ thật là ...!Chuyện tỷ cần đệ đã hỏi thử rồi.
- Chuyện gì kia?
- Thì chuyện vị đại ca của tỷ đó.
- A? Đệ hỏi được gì rồi?
Tiểu Danh tử hơi đỏ mặt nói :
- Thực ra cũng chưa hỏi được gì cả.

Thông tin quá ít ỏi, đệ chỉ là nhờ mấy tên hay xuất cung mua đồ vật cho chủ nhân, có tiện thì hỏi hộ thôi.

Chỉ là bọn chúng cũng không nhiệt tình cho lắm ...
Tiểu Uyển nghe vậy liền thất vọng, nhưng ngay lập tức lại vui vẻ.

Thực ra cô cũng biết chuyện này vô cùng khó khăn.

Cô cũng rất cảm kích Tiểu Danh Tử, từ khi nghe Tiểu Uyển kể về đại ca, liền xung phong chạy đông chạy tây nghĩ cách giúp cô.
Liền nói :
- Không sao, ta cũng biết không nhiều hy vọng ...
Tiểu Danh tử ngắt lời :
- Ấy, tỷ nghe đệ nói hết cái đã.

Đúng là không hỏi được tin của đại ca, nhưng bù lại tìm được người có thể sẽ biết ...
- Thật sao? Là ai?
Tiểu Uyển không giấu được sự chờ mong.
- Khâm Thiên Giám Yến đại nhân.
- Khâm Thiên Giám?
Trong Cửu giám, Khâm Thiên giám tương đương Tổng cục Khí tượng Thủy văn.

Chẳng qua thời đại này không có môn khí tượng học, thành ra chức quan ở Khâm Thiên giám thường được giao cho một nhóm đạo sĩ.

Giám chính họ Yến kia là đệ tử Lạc Dương Yến gia, có thể coi như một nhánh Thiên Sư.
Tiểu Danh Tử nhìn vẻ mặt lưỡng lự của Tiểu Uyển nói :
- Tiểu Uyển tỷ cũng đừng vội khinh thường.

Nói cho tỷ biết, ngay cả Quan Gia có quốc sự hệ trọng cũng đều hỏi Yến đạo trưởng đó.
- Không phải ta khinh thường, ta chỉ là ...!
Tiểu Uyển lắc đầu.

Bản thân cô cũng là đạo sĩ, đương nhiên không có cách nhìn phiến diện với đạo sĩ.

Chẳng qua Toàn Chân giáo xem trọng luyện “nội đan”, cho nên đối với những thuật bói toán tử vi kia không để tâm.
Cô nói :
- Ông ấy là đại quan, muốn gặp mặt đã khó, lại hỏi một việc cỏn con như vậy có sao không?
Tiểu Danh Tử thần thần bí bí nói :
- Vị đại nhân này có một tật xấu, đó là hơi ham tài một chút.

Chỉ cần có đồ đạc nhìn vừa mắt, ông ta đều nhận giúp hết.

- Nhưng ta làm gì có thứ gì quý giá?
- Hề, việc này thì tỷ yên tâm, có đệ ở đây rồi.

Thấy Tiểu Uyển vẫn có vẻ e ngại, Tiểu Danh tử tiếp tục rèn sắt khi còn nóng nói :
- Tỷ sợ mất tiền mà hỏng việc sao? Yến Đại nhân có thiên nhãn đó ....
- Thiên nhãn là gì?
- Ý đệ là ông ấy rất tài ba.

Nghe nói năm trước trong cung có vị tài nhân muốn tìm người thân đã thất lạc nhiều năm.

Thế mà sau nhờ có Yến đại nhân, đến tư gia nhìn một cái liền biết người đó đang ở đâu, chỉ tiếc là khi tìm ra thì đã chết rồi.

Tiểu Uyển trợn mắt há mồm, còn có thứ đạo thuật lợi hại như vậy.
Thực ra loại chuyện này nghe viễn vông này, ngay cả về thời hiện đại cũng thi thoảng xuất hiện, gọi là nhà ngoại cảm cái gì đó.
Tiểu Danh tử hồ hởi :
- Cho nên đệ mới muốn dẫn tỷ đi xem.

Nói không chừng ông ấy lại có thể đoán ra đại ca tỷ đang ở đâu.

Mà kể cả không chính xác thì biết đại khái phương vị, cũng tốt hơn mù mịt như bây giờ.
Tiểu Uyển nghe vậy tỏ vẻ lưỡng lự.

Chẳng qua, không thử cô cũng không có cách gì.

Tiểu Uyển không nghĩ nhiều nữa hào hứng gật đầu..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui