Trong một căn miếu hoang đổ nát, ánh lửa ảm đạm.
Tên Quyền bước lại vỗ vai Lăng Phong, trong đây cũng chỉ có kẻ này chịu nói chuyện với hắn.
Lăng Phong vẫn đang thất thần, những hình ảnh vừa rồi cứ thi thoảng hiện ra.
- Lần đầu ai cũng thế cả.
Dần dần sẽ quen thôi.
- Ngươi là lần thứ mấy?
Lăng Phong hỏi nhưng không quay đầu lại.
- Lần thứ hai.
- Thứ hai?
Nghe vậy hắn buộc phải nhìn lại A Quyền.
Không thể tưởng được, kẻ này còn trẻ hơn hắn, mà mới lần thứ hai đã trở nên cứng cỏi như vậy.
Lăng Phong tự biết, nếu có lần sau, hắn e là vẫn không thể cầm nổi cây đao lên.
Mặc dù tuổi trẻ thằng nào cũng muốn một lần phong vân giang hồ, làm anh hùng này nọ.
Nhưng nói dễ hơn làm.
Có chăng "anh hùng bàn phím" thì còn được.
A Quyền bỗng cười hỏi :
- Huynh đoán tên Diệp kia là lần thứ mấy?
- Không biết.
Lăng Phong lắc đầu.
Tên Diệp kia có vẻ giống lão Hùng, cũng là phường đã qua chém giết, xem ra không phải ba thì cũng bảy tám đi.
- Haha, huynh có đoán nữa cũng sai thôi.
Lần đầu.
- Lần đầu? - Lăng Phong lại giật mình.
- Không thấy hắn uống rượu liên tục sao? Là đang tâm trạng giống huynh, lần trước đệ cũng phải uống rượu liên tục.
- Ngươi không thấy ghê sợ?
- Có một chút, chém kẻ đầu tiên xong đệ muốn nôn, nhưng đến cái thứ hai thì muốn làm tiếp.
Tên Quyền nói trong hưng phấn.
Lăng Phong thì lại lắc đầu.
Điều này có lẽ tùy tính cách từng người đi.
Những kẻ như tên Quyền sinh ra hợp cho việc chém giết, không phải Lăng Phong hắn.
Chỉ là thật không thể nhìn mặt đoán tính tình, bình thường cười cười nói nói non choẹt như tên Quyền này, hóa ra máu lạnh đến vậy.
- Huynh lại đoán lần nữa, Vinh và lão đại, ai giết nhiều người hơn?
Nếu bình thường, dĩ nhiên Lăng Phong sẽ nói là tên Hùng nhiều hơn.
Tên A Vinh kia cùng lắm chỉ có chút âm hiểm, nếu thực đao thực kiếm giết người, Lăng Phong không tin kẻ thư sinh kia còn chém được mấy nhát.
Nhưng tên Quyền lại hỏi kiểu này, xem ra đáp án không giống như suy nghĩ thông thường được.
- Bằng nhau?
- Tên Vinh kia từng giết cả một nhà kẻ thù hắn, huynh nói ai nhiều hơn?
Tên Quyền đáp bâng quơ, nhưng trong giọng nói có chút e ngại.
- Cả một nhà?
- Một nhà, mấy chục mạng.
Lăng Phong hít một hơi, hắn giật mình lần thứ ba.
Thật dã man, hóa ra nhóm người này, đều toàn hàng khủng tập trung.
- Là dùng độc.
Tên Quyền nói thêm, ý tứ giống như không phục.
Đại loại kẻ này muốn nói, nếu dùng đao tên Vinh kia sẽ không thể giết nhiều như vậy.
Lăng Phong thì vẫn nghĩ, giết người nên có cái lý do.
Đại khái là căm hận hay vì chính nghĩa gì đó.
Đằng này đơn thuần vì tiền.
Như vậy hắn chẳng khác nào thành một kẻ xấu rồi? Mặc dù vẫn biết, lúc đó hắn không ra tay thì cũng sẽ bị giết, nhưng bản thân Lăng Phong vẫn không thể chấp nhận nổi kiểu suy nghĩ này.
Hắn là người dân thế giới văn minh, không có lối suy nghĩ giang hồ kiểu này.
- Hai người kia đâu?
Lăng Phong níu sang chuyện khác, hắn không muốn nói mãi ai giết nhiều giết ít nữa.
A Quyền lấp lửng :
- Ở gian sau.
Đệ thấy tên quản gia gì kia cũng chả phải hạng tốt lành gì.
Còn cô gái kia ...
- Cô gái kia làm sao?
- Rất đẹp.
Lâu lắm mới gặp nữ nhân đẹp như vậy.
Lăng Phong ậm ừ, cũng không có tâm đi quan tâm đẹp xấu.
Hắn cầm một miếng màn thầu lên định cho vào miệng, thứ này do tên quản gia kia đưa cho, nói là phụ phí chém giết.
"Bộp"
Bỗng tên Quyền dùng tay đập bay miếng màn thầu đi.
- Khoan, đừng ăn.
- Sao vậy?
"Aaa."
Lăng Phong đang chưa hiểu chuyện gì, lại có tiếng la từ gian sau, là của cô gái kia?
"Lại chuyện gì đây?"
Ngày hôm nay ngày mấy tháng mấy, nhất định phải ghi vào lịch.
Làm sao cứ một lúc lại có chuyện?
...
- Buông ta ra ...
Lăng Phong đi vội vào, tên Quyền ở ngay sau.
Đi vài bước đã thấy tên Hùng đi ngược ra.
A Vinh đã đứng sẵn ở cửa từ lúc nào, mắt lúc liếc nhìn vào gian trong.
- Chuyện gì vậy?
- Không phải chuyện của chúng ta.
Tên Hùng mặt không biểu tình đi ra tiếp tục nghỉ ngơi.
Cái miếu này có hai gian, gian trước đám Lăng Phong nghỉ ngơi, chỉ cách gian sau một tấm gỗ lớn.
Lăng Phong ghé mắt vào nhìn.
Hắn chỉ thấy lưng tên Khúc quản gia quay về phía mình, gã ta nửa ngồi nửa quỳ che lại vị trí cô gái kia.
Gian này cũng có đốm lửa nhỏ, nhưng đã sắp tàn.
- Tiểu thư, nếu không có ta, bây giờ nàng đã lọt vào tay nhà họ Đàm rồi, không biết ơn ta sao?
- Ngươi ...!không được lại gần.
Cô gái kia lên tiếng, vừa bò lui vào trong góc.
Giọng nói nàng ta tuy lúc tức giận nhưng vẫn rất nhẹ nhàng, không có nổi chút uy hiếp.
Khúc quản gia di chuyển lại gần cười dâm tiện :
- Thế nào, ta cứu mạng nàng, không muốn báo đáp sao?
- Về đến Danh Châu, ta ...!ta sẽ nói bà ngoại ...!thưởng tiền cho ngươi.
Giọng cô gái kia run run.
Khúc quản gia giọng khàn khàn :
- Tiền? Haha.
Nếu ta giao nàng cho họ Đàm, chẳng lẽ còn thiếu tiền sao?
- Ngươi rút cuộc muốn gì?
- Tiểu thư, còn không rõ sao.
Nàng chiều ta lần này đi.
Về Danh Châu, giao nàng cho Khương gia xong, ta cũng rời đi, không ai nói ra, mọi chuyện đều tốt đẹp.
Khúc quản gia nói xong liền chồm tới.
Chỉ nghe vị tiểu thư kia kinh hoảng hét lên :
- Aaa, không.
- Này, khoan đã!
Lăng Phong rút cục không nhịn được.
Hôm trước đóng vai ngọn đuốc cách mạng bị đánh suýt chết, là vì thời cơ cách mạng còn chưa chín muồi.
Lần này khác, là ra tay nghĩa hiệp cứu người, cái này thì phong kiến hiện đại gì đều không vấn đề đi.
Lăng Phong vừa muốn tiến lên thì bị ai đó giữ lại :
- Ngươi muốn làm gì?
Tên Vinh cầm lấy một tay Lăng Phong, mắt nheo lại, cười nửa miệng.
Lăng Phong kỳ thực cũng không rõ.
Nhưng hắn không thể như tên Vinh này đứng xem.
Thà rằng không nghe không thấy, còn bây giờ thấy trước mắt có nử tữ yếu ớt bị hại, Lăng Phong không tài nào bỏ qua.
Hắn không biết mình nên giải quyết thế nào, nhưng là một người đến từ xã hội văn minh, ít nhất ...!nói chuyện cái đã.
Lăng Phong không vội tiến lên, nhưng vẫn gắng đè giọng nói lớn :
- Ngươi xem bọn ta là không khí sao?
- Tiểu huynh đệ, làm sao? Muốn thêm tiền? Hay thèm muốn nữ nhân.
Tên Vinh giành nói :
- Ngươi nói đúng rồi đó.
Tiền coi như đủ, có điều bọn ta cũng lâu ngày không đụng nữ nhân nha, thấy khó chịu trong người.
- Được.
Coi như từng hợp tác.
Vậy đi, ta sẽ cố gắng nhẹ nhàng trước là được, đảm bảo huynh đệ không mất hứng.
Khúc quản gia lại cười đáp, khuôn mặt gã trở nên khá dữ tợn, một kiểu vui vẻ khi gặp đồng bạn.
Lăng Phong quay qua nhìn A Vinh, càng ngày hắn càng thấy gã này vô lại âm nhu.
Có điều, hình như A Quyền cũng không có ý ngăn cản.
Ngay lúc họ Khúc quay ra nói chuyện.
Khương tiểu thư phía sau không hiểu lấy đâu ra sức lực, vùng chạy ra phía đám Lăng Phong.
Trời nhập nhẹm tối, Lăng Phong còn chưa kịp nhìn kỹ thì nàng ta đã tránh ra sau lưng hắn.
Có lẽ nàng ta thấy ở đây chỉ có Lăng Phong còn chút ý tốt với mình nên chọn hắn.
Một mùi hương thoang thoảng tỏa ra.
Tên Quyền chầm chậm bước qua chỗ Khúc quản gia.
Tên họ Khúc nhận ra tình hình có chút không đúng.
- Ngươi ...!muốn gì?
- Bản đại gia không thích dùng hàng thừa của ngươi.
Cho nên ...!
- Ngươi ...
"Bụp"
Khúc quản gia còn chưa kịp nói tiếp thì đã bị tên Quyền áp sát đấm một cú thật mạnh vào bụng, tên kia bay ngược ra tường phía sau ngã ngồi xuống.
- Quyền, khoan đã.
Lăng Phong hô lên theo phản xạ.
Trong đầu hắn còn đang nghĩ cách giàn xếp chuyện này nhẹ nhàng, theo đúng chuẩn mực hành xử của một thanh niên tiên tiến có học thức, tốt nghiệp Đại học sau 6 năm.
Tên Vinh nhởn nha :
- Mấy kẻ này chết là tốt nhất, để tâm làm gì ...!
- Các vị ...!khục ...!tiền trao cháo múc, ta đã không ...!khục ...!nuốt lời.
- Khúc quản gia vừa nói vừa ho khan.
- Chính vì tiền đã trao cháo đã múc, nên ngươi cũng hết tác dụng đó.
Tên Quyền ngồi xuống làm động tác gì đó.
"Rắc."
Lăng Phong không nhìn thấy chuyện gì xảy ra, chỉ nghe âm thanh như có thứ gì đó bị bẻ gãy.
Hắn ngẩn ra, không nghĩ tới đám bằng hữu này lại tàn nhẫn đến vậy.
Nói giết là giết, không khác gì một đám cướp của giết người cả.
Lăng Phong đang dần thành giết người cướp của sao?
Cái gì sống lại đổi đời xem ra đều là hư vô hết.
Còn tưởng khởi đầu xuất thân thấp hèn một chút, nghèo khó một chút, từ từ đi lên cũng được đi.
Hóa ra hoàn toàn không dễ như vậy, Lăng Phong hắn bây giờ có muốn rút chân ra cũng không xong, không khéo còn bị diệt khẩu cũng nên.
A Vinh bỏ đi ra gian trước, lúc rời đi không quên liếc nhìn cô gái sau lưng Lăng Phong, nói :
- Ngay từ lúc bắt đầu đi, ta đã nghi ngờ kẻ này khống chế người muốn bỏ trốn rồi.
Tiểu thư này, không cần phải lo lắng nữa nha, hếhế.
- Không phải áy náy, miếng màn thầu vừa rồi, gã này đã cho độc vào muốn hại chết tất cả chúng ta.
Cũng may có Vinh biết chút về độc.
- Hơn nữa, loại người như chúng ta chẳng phải
A Quyền cũng nói thêm vào.
Lăng Phong hơi loạn nghĩ.
Cái cuộc sống xung quanh hắn sao tàn khốc quá.
Cạm bẫy có ở khắp nơi, không quen không biết không thù không oán, trong chớp mắt lại sẵn sàng hạ độc thủ với nhau.
Lăng Phong những tưởng hai kiếp người sẽ trưởng thành hơn kẻ khác, hóa ra trong nhiều chuyện vẫn còn quá ngây ngô.
Đi nhầm một bước liền có thể chết không hiểu tại sao.
Bỗng Lăng Phong cảm nhận hơi ấm từ phía sau.
Cô gái họ Khương vẫn đứng sau lưng hắn, không phát ra tiếng động nào.
Lăng Phong quay lại muốn động viên nàng ta một chút, dù sao trước mặt nữ nhân thằng đàn ông nào cũng muốn tỏ ra mình cứng cỏi trải đời.
- Không sao rồi, đi ra nghỉ ngơi, ngày mai ta sẽ ...!
Lăng Phong ngừng câu nói nửa chừng.
Hắn đã hiểu vì sao tên Khúc quản gia kia bất chấp xung quanh muốn cường bạo nàng ta.
Cô gái đứng trước mắt hắn, thấp hơn Lăng Phong một chút.
Tóc nàng cuộn hơi cao, đơn giản để lệch sang một bên, chỉ buộc quanh búi tóc một dải lụa hồng nhạt, cũng không có cài thêm gì khác.
Nàng ăn mặc rất giản dị.
Một bộ váy màu hồng nhạt, ở eo cột một dải lụa vàng.
Nàng đang ngước nhìn hắn, nhợt nhạt.
Chỉ là trong ánh mắt không có sợ khép nép muốn dựa dẫm, mà chỉ đơn thuần sợ hãi.
Cô nàng này có nét giống Lý Băng Băng.
Lăng Phong thấy cô gái trốn tránh ánh mắt của mình, nhận ra mình hơi thất thố, liền đánh trống lảng nói :
- A, xin lỗi, chúng ta ...!đi ra gian trước đã vậy..