Lăng Phong dụi mắt mấy lần, bởi sau một hồi quan sát, hắn thấy cảnh trước mắt rất kỳ diệu.
Lúc đầu hắn còn nghĩ do mắt mình nhìn xa bị mỏi mà nhìn nhầm.
Khi tên áo vàng đột ngột đổi hướng, ở chỗ đảo chiều của gã ta xuất hiện một cái ảnh giống như đúc thân thể của gã.
Lăng Phong khẳng định hắn không nhìn nhầm.
Điều đáng sợ nhất là cái ảnh đó không hề cố định, mà tiếp tục ra chiêu, nhưng bản thân kẻ kia lại di chuyển sang chỗ khác xuất chiêu khác.
Nếu không phải ảnh sau đó dần mờ đi, thì hoàn toàn giống phân thân thành hai người.
Tuy nhiên, vị Liễu cung chủ hình như luôn nhận ra đâu là ảnh đâu là thật, lần nào cũng chính xác bỏ qua ảnh, bám theo người thật xuất chiêu.
Thân pháp của Liễu cung chủ cũng vô cùng nhanh và uyển chuyển, cảm giác như đang bay lượn trước mắt.
Nàng ta cũng tạo ra ảnh, nhưng so với kẻ áo vàng có chút khác biệt.
Số lượng ảnh xuất hiện nhiều hơn, gần như liên tục kề sát nhau, nhưng trái lại thời gian tồn tại cũng rất nhanh.
- Liễu muội a, phụ thân ta trước khi chết, nuối tiếc lớn nhất là không thể thu nàng vào hậu cung, hay là để ta thay ông ta làm đi.
- Bỉ ổi!
- Rất tốt, nữ nhân mạnh mẽ, ta thích.
Hôm nay để nàng tâm phục khẩu phục theo ta.
Tên kia vừa cười bỉ ổi vừa ra chiêu.
Liễu cung chủ trái lại không nói gì nhiều, từ đầu tới giờ nàng ta chỉ nói vài từ ngắn ngủi, chủ yếu là để mắng đối phương.
Tình hình chiến sự khá cân sức.
Tuy nói là chia phe, nhưng bọn họ không hề phối hợp qua lại, chỉ đơn thuần chia cặp ra rồi đánh.
Cặp nam nhân còn lại, Lăng Phong lại cảm giác là đồng môn.
Mặc dù không thể nhìn rõ ràng, nhưng Lăng Phong thấy chiêu thức của chúng có gì đó tương tự.
- Haha, sư thúc.
Nể tình từng là đồng môn, khuyên ông một câu.
Rời núi theo chúng ta, dù gì ông cũng là trưởng bối, ta sẽ nhường vị trí cho ông, thế nào?
- Ta khinh, đừng nói nhiều, xem chiêu.
- Sư thúc, ngươi có tuổi rồi, đánh nhau từ lúc đến giờ, một cái chéo áo của ta cũng không chạm được, còn cố để làm gì?
- Hừm.
Âm Dương Giao Thác! Xuất kiếm.
Tên đạo nhân sư thúc rút cây kiếm thứ hai ra, đảo chân một vòng, một kiếm chỉ lên trời một kiếm chỉ xuống đất xoay tròn.
Lăng Phong phải dụi mắt nhìn.
Chỉ thấy ở hai cây kiếm của tên kia, mờ mờ ảo ảo xuất hiện một tầng nhạt màu bạc bao quanh.
"Kia là chẳng lẽ là ...!kiếm khí trong truyền thuyết?"
- Sư thúc, cuối cùng cũng chịu xuất thực lực ra rồi sao? Doãn Vân Phương ta nếu không bồi tiếp thì quá khinh người rồi.
Tên trẻ tuổi họ Doãn nói xong cũng rút kiếm thứ hai.
Hóa ra cả hai người này từ đầu đều chưa xuất toàn lực, sở trường cũng không phải đơn kiếm, mà là song kiếm.
Vị sư thúc liên tục đảo chân, hai kiếm chém ra trước.
Trong khi Doãn Vân Phương đưa kiếm chống đỡ, thân người liên tiếp xoay tròn trên không.
- Hư Không, phá!
- Thái Cực, sinh.
Nhật Nguyệt Đồng Chuyển, xuất cho ta!
Mỗi khi hai người này hô hét, từ hai cây kiếm đều đi kèm một quầng khí màu bạc bay ra.
Điều đáng sợ nhất là, cái thứ "kiếm khí" kia mỗi khi phát ra, không gian quanh nó đều như bị đốt nóng.
Quầng khí bay đến đâu, đều gây vết cắt đến đó, không khác gì kiếm thật chạm vào, thậm chí còn có phần lăng lệ hơn nhiều.
Cây cỏ xung quanh chỉ trong chốc lát đều đã tan nát.
"Hóa ra đây là sát thương của khí?"
Lăng Phong trước nay chưa từng thấy khí, mãi hôm nay mới tận mắt chứng kiến.
Kỳ thực, Lăng Phong đáng ra đã từng nhìn thấy kiếm khí.
Vào cái đêm đám bịt mặt Triệu Hanh tấn công phủ, khi tên đầu lĩnh xuất ra Lưu Vân Kiếm pháp, cũng có một tầng khí đen phát ra, chỉ tiếc lúc đó Lăng Phong nhắm tịt mắt không nhìn thấy.
Chốc lát, tên sư thúc dần rơi vào thế yếu.
Lúc này, Lăng Phong phát hiện trên đầu hai tên kia lờ mờ một đồ hình lưỡng nghi xoay tròn.
- Sư thúc, ta nói rồi, ngươi nếu cứ ở cái xó đó tu luyện, cả đời cũng sẽ không đột phá được.
Haha.
- Bớt nói lời thừa, ngươi theo tà đạo, không sớm muộn cũng tẩu hỏa nhập ma, tự mình hủy diệt.
...
Ở phía Liễu Cung chủ.
- Liễu muội, cánh tay muội làm sao lại đẹp như vậy? Thật là tuyệt phẩm.
- ...
- Muội có tình ý với ta à? Ánh mắt ướt át mỹ lệ quá đi.
- ...
Thằng nhãi kia nói nhiều v* ra.
Lăng Phong núp ở xa cũng thấy mệt thay cho vị cô nương kia.
Đánh nhau một trận nói hai ba câu là được rồi.
Đằng này cứ ra một chiêu nói đến hai câu, ai mà chịu nổi? Lăng Phong là khán giả cũng phải che mặt lắc đầu.
Tên áo vàng kia xem chừng vừa dư hơi vừa rất tự tin, hoặc có khi món nói bừa của hắn có tác dụng phụ gì đó.
Chẳng qua cũng phải nói, nhờ có gã kia "chỉ điểm", nào “cánh tay muội”, nào “ánh mắt mĩ lệ”, Lăng Phong cũng không nhịn được quay sang đánh Liễu Cung chủ nọ.
Lăng Phong phải thừa nhận, kể cả là nhìn từ xa, khuôn mặt nàng ta cũng đã bị mang mạng che lại, nhưng vị cô nương kia chắc chắn là một mỹ nữ vô song.
Chỉ riêng từ dáng dấp Lăng Phong cũng có thể đoán ra được.
Phong ca cho đến lúc này, ít nhiều có thể xếp làm “cao thủ ngắm gái”.
Chí ít thì số lượng mỹ nữ mà hắn tiếp xúc đã hơn hẳn 99% nam nhân ở thế giới này.
Do đó, Phong ca hoàn toàn có đủ kiến thức thâm ảo để nhận xét mỹ nữ.
Vị Cung chủ kia, cứ mỗi cái cử động, trang phục lại ép sát vào thân thể, từng đường cong liền thấp thoáng hé lộ.
Đặc biệt là phần ngực.
Mặc dù trang phục vị này có thể nói là siêu kín kẽ, nhưng Lăng Phong với con mắt diều hâu của một nhà “thiết kế nội y”, vẫn nhìn ra được kích cỡ, tuyệt đối là hoàn mỹ trong hoàn mỹ.
- Liễu muội, bên kia đánh thật rồi đó.
Hai ta cũng nên nghiêm túc đi nhỉ? Để ta dùng kiếm pháp của nàng nhé, chúng ta song kiếm hợp bích, hêhê.
- Bỉ ổi!
Liễu cung chủ cả người xoay tròn, sau đó ngả người đâm ra trước, nhìn vô cùng đẹp mắt.
Nàng chủ yếu dùng thế đâm ra, kiếm khí có dạng tia bay thẳng, trong khí phe kia chủ yếu dùng chém, kiếm khí bay ngang.
- Haha, không hổ là cung chủ, tinh diệu lắm.
Kẻ áo vàng cười to.
Gã bị trúng một tia kiếm khí của Liễu Cung chủ, máu cũng đã rỉ ra.
Gã đổi chiêu thức, kiếm pháp hung hiểm hơn trước.
- Nàng có biết chiêu này tên là gì không?
- ....
Liễu cung chủ mới thèm quan tâm tên chiêu, chuyên tâm đón đỡ.
Tên kia vẫn thao thao bất tuyệt :
- Đây là Anh Hùng Lệ, là nước mắt của ta vì nàng mà rơi.
Lăng Phong đến bó tay.
Liễu cung chủ liên tục đưa kiếm lên đỡ.
Nàng dần bị ép lui ra sau, sau cùng nàng giơ tay kiếm xoay vòng.
Lăng Phong liền nhìn thấy một màn khó tin.
Mờ mờ phía dưới chân nàng ta, xuất hiện một cái đài sen.
Không sai, đài sen.
Cánh sen quay tròn, châm chậm bao lấy thân thể nàng ta.
Từ đài sen liên tục có những quầng khí màu hồng nhạt bay lên trên.
Đài sen vừa hiện, kiếm khí của tên kia đánh vào đều đồng loạt biến mất.
- Haha, hóa giải chiêu thức của ta sao? Không biết nếu lên giường, có thể hóa giải hùng phong của ta không đây.
- Im mồm!
Liễu cung chủ rất ít nói, lần nào cũng vì tên kia ép phải chửi ra một từ gì đó.
Nhưng chửi mắng cũng rất nhẹ nhàng, có lẽ nàng ta cũng không biết từ nào tục tĩu cả.
Lăng Phong thì như người mất hồn, từ khi cái đài kia xuất hiện, Liễu cung chủ không khác gì một tiên nữ.
Mờ mờ ảo ảo, thánh khiết không thể xâm phạm, nhìn như cả khu rừng bị hào quang của nàng làm mờ cả đi.
Tên áo vàng tuy mạnh miệng, nhưng dần thua thế thấy rõ.
Gã vì vậy cũng không nói nhiều như trước, mặt mày nhợt nhạt liên tục bước lui.
Liễu cung chủ lần đầu tiên nói một câu dài :
- Nói! Phượng tỷ bị các ngươi làm gì?
Giọng nói nhẹ nhàng uyển chuyển, mắng người mà chẳng sinh nổi chút uy hiếp.
- Nàng ta? Hình như sắp chết rồi.
- Ngươi ...!
- Haha, đùa thôi.
Nàng ta sướng sắp chết mà thôi.
Nàng muốn không? Ta sẽ giúp nàng như sư tỷ của nàng.
- Cầm thú.
Chết đi!
Kèm theo tiếng hét, Liễu cung chủ một chiêu chém xuống.
Lần này kiếm khí có hình một cây cự kiếm.
Nhìn nàng ta giống như Quan Âm đứng trên đài sen, phổ độ chúng sinh.
Đúng lúc này, biến cố phát sinh.
...
- Liễu tiền bối, bảo trọng, ta không thể giúp thêm được!
Chỉ thấy tên sư thúc có vẻ không chỉ trọng thương, mà còn bị trúng độc, mặt mày đã xám xanh từ lúc nào không rõ.
Nói xong câu kia thì nhanh như cắt phi đi mất, nhanh đến mức chỉ kịp để lại một cái ảnh mờ.
Lăng Phong không khỏi choáng váng, không hổ cao thủ, bỏ chạy cũng quá nhanh đi.
Doãn Vân Phương rảnh tay, ngay lập tức dời kiếm khí đánh về phía Liễu cung chủ, lúc này chỉ còn một mình.
“Keng”
Bị minh hữu bỏ rơi, rồi bị đánh lén bất ngờ, Liễu cung chủ căn bản không thể tránh kịp.
“Phùùù”
Nàng trúng kiếm khí, phun một ngụm máu, vòng sáng quanh thân lập tức ảm đạm.
Tên áo vàng tuy vậy cũng đã nỏ hết đà, gã nhân đó ngồi xuống đả tọa, nói như ra lệnh với Doãn Vân Phương :
- Không nên giết nàng, bắt sống cho ta!
- Hêhê.
Yên tâm đi.
Nàng ta sẽ ngoan ngoãn theo chúng ta thôi.
Doãn Vân Phương cười dâm bước tới.
- Ngươi ...!không được lại gần.
Cả người Liễu Thanh Nghi run run, trong mắt tràn ngập không cam tâm.
Nàng một tay chống kiếm xuống đất, máu chảy dọc theo bàn tay, nhỏ từng giọt.
Tay còn lại vòng sang ngực, chỉ chỉ vài cái điểm huyệt lên vai, sau đó cứ thế ôm lấy chỗ vết thương.
Bộ dạng của nàng lúc này, vừa tuyệt đẹp, vừa đáng thương, khiến cho Lăng Phong đang lén quan sát mấy lần muốn bất chấp xông ra cứu nàng.
Chẳng qua, hắn vẫn kịp tỉnh táo.
Ba người này đều là siêu cao thủ, hơn Lăng Phong cả vạn lần.
Hắn mà lao ra bây giờ, dùng đầu gối nghĩ không biết là đi tự sát.
Doãn Vân Phương bước tới, nhưng vẫn giữ khoảng cách với Liễu cung chủ, cười mỉa :
- Haha.
Không nghĩ đến, Thần Cung Cung chủ cao quý nhất trong thiên hạ cũng có ngày này.
Nói cho ngươi biết, ngươi đã trúng độc của bọn ta.
Có làm gì cũng vô dụng mà thôi.
Độc này là bọn ta dày công chế ra, đặc biệt dành cho Thần Cung các ngươi.
Chỉ cần trúng vào ...!Hahaha!
Doãn Vân Phương nói đến đó cười càng dữ tợn.
Liễu cung chủ nhìn chằm chằm hắn ta không đáp.
Tên áo vàng nóng ruột nhắc :
- Đừng nói lắm nữa, khống chế nàng lại đi!
Doãn Văn Phương phi thân về phía Liễu cung chủ.
Đột nhiên.
"Ông".