Mật Thám Phong Vân

Quanh đống lửa.

Hùng và Diệp giống như hai con gấu đang ngủ. Tên Vinh như một con rắn độc, mắt lúc liếc nhìn về phía hai người Lăng Phong, miệng lúc nào cũng treo nụ cười nhếch mép. Còn Quyền tuy vẻ ngoài trẻ trung sáng sủa nhất, nhưng vừa rồi một màn giết Khúc quản gia không chút nháy mắt khiến hình tượng của hắn bị xấu đi ít nhiều. Cô gái họ Khương giống như một con thỏ run rẩy trong góc.

Còn Lăng Phong, hắn như một cái cây, bất động.

Mãi một lúc, Lăng Phong mới hắng giọng phá vỡ không khí trầm lặng :

- Tiếp theo ... chúng ta làm gì đây?

A Quyền ngả người ra sau gác chân lên nói :

- Ngủ thôi, mai về lại thành ăn uống một chút, đã lâu không có tiền thế này.

- Thế còn cô ấy? - Lăng Phong chần chừ hỏi lại.

- Giao dịch đã xong, đường ai nấy đi.

Tên đại ca Hùng tưởng như đã ngủ bỗng lên tiếng.

Lăng Phong cũng không phản đối ý này.

Nếu không thì làm sao? Chẳng lẽ còn ra tay hiệp nghĩa, anh hùng cứu mỹ thì cứu cho trót không thành? Đúng là Lăng Phong có ý nghĩ đó thoáng qua thật, nhưng qua những chuyện vừa rồi, Lăng Phong bỗng cảm thấy tốt nhất đừng có nóng đầu thể hiện gì trong cái xã hội này, kẻo còn chưa kịp cười thì đã bắt đắc kỳ tử.

Bỗng Lăng Phong thấy tay áo mình có thứ gì đó kéo kéo.

"Ài." Hắn thở dài một cái.

Tên Vinh liếc nhìn Khương tiểu thư :

- Từ đây tới Danh Châu còn đến mấy chục dặm đường, lại càng xa kinh thành thổ phỉ càng dễ xuất hiện, cô ta lại không có chút tiền nào. Có điều, nhan sắc cũng không tệ, nếu chịu hy sinh một chút tiểu sinh có thể giúp.

Cô gái lắp bắp :

- Ta ... không ...

Lăng Phong liền nói :

- Dù sao chúng ta cũng đã nhận tiền, giúp nàng tới nơi cũng không sai.

- Tiền cũng không phải của cô ta. - Tên Vinh cười nhạt.

- Ở Danh Châu ... ta có thể trả tiền. - Cô gái nói như cầu xin.

A Vinh không cho là đúng, ung dung đáp :

- Bọn ta không có điên. Theo ta biết, đám người họ Đàm gì kia từng nói công tử nhà hắn kể cả cô có đến Danh Châu cũng sẽ tìm ra. Nói vậy nếu bọn ta theo cô tới Danh Châu, chẳng phải tự khai ra đã giết người của chúng sao? Ông đây tuy tiền muốn nhiều một chút, nhưng cũng phải sống để còn hưởng. Nói câu khó nghe bây giờ cô chết đi mới là an toàn nhất đấy.


Tên Vinh ánh mắt bỗng thay đổi hẳn. Ánh mắt kia khiến Lăng Phong khẳng định, lời Tần Quyền là đúng. Kẻ này ... rất độc.

- Ta ... Huhu.

Cô gái như muốn khóc lên.

- Này. Tạm thời quay lại kinh thành, ta sẽ bảo vệ cô.

Lăng Phong nói một câu, hắn cũng chả hiểu tại sao lại nói ra.

"M*, huynh đệ thông cảm, đàn bà khóc, ông chịu không nổi."

...

Phía tây Trường An.

Mùa thu, trời bắt đầu trở lạnh. Ở cái khu người nghèo này, người ta hầu như không quan tâm mùa nào, lo bữa nay bữa mai đã đủ mệt, dù muốn cũng không tích trữ nổi cái gì cho cái lạnh sắp đến.

Một cái bóng già cỗi đi vào cửa.

- Đại Tiểu thư.

- Mặc lão, đừng gọi ta là tiểu thư được không?

Lâm thị từ trong nhà đi ra.

Mặc lão vẫn gọi như vậy 20 năm nay. Lão trung thành với Lâm lão tướng quân, sẽ không bao giờ quên thân phận tiểu thư của Lâm thị.

Lâm thị vừa búi lại tóc vừa hỏi :

- Bá có chuyện gì vậy?

- Lão vừa nghe chút tin tức từ Tô Châu ...

Mặc lão ngập ngừng. Lão có một vài huynh đệ ở Tô Châu, thi thoảng cũng nhờ họ nghe ngóng. Tô Châu là chỗ của gia tộc Lăng Chiến, thời trẻ cũng tại Tô Châu mà Lâm thị gặp hắn.

Lâm thị hơi khựng người không đáp. Tuy vậy mắt nhìn Mặc lão.

- Hắn đã chết. - Mặc lão cố nói chầm chậm.

- Bá có biết nguyên nhân không?

Trái với dự đoán của Mặc lão, Lâm thị mặc dù giọng có chút run, nhưng không phản ứng gì thái quá.

- Nghe nói bệnh chết.


- Tang kỳ của hắn ra sao?

- Đã được nửa tháng. Đây là di thư hắn gửi cho tiểu thư.

Lâm thị cầm lá thư nọ, đọc được vài dòng thì tay run run, ánh mắt nửa mừng nủa lo.

Đúng lúc này ...

- Mẫu thân, Mặc lão, có chuyện gì vậy?

Lâm thị một tay cất lá thư vào tay áo, cười nói :

- Con về rồi à?

Lăng Phong trở về.

Hắn nhận ra không khí có chút không đúng, nhưng hắn cũng không gặng hỏi. Lâm thị đã không muốn nói hắn không ép, hắn có thể hỏi Mặc lão sau.

Lâm thị lúc này nhìn thấy sau lưng Lăng Phong còn có một cô gái đang cúi đầu, không khỏi khó hiểu hỏi :

- Vị cô nương này là ...?

- À, nàng ấy muốn ở nhờ nhà chúng ta một thời gian, chỗ tiền này cũng là của cô ấy đưa.

Lăng Phong cầm túi tiền đưa ra. Đây tính ra là tiền công của hắn, nhưng nhận lời đưa người tới Danh Châu lại nửa đường quay về, cũng có chút áy náy. Coi như tính luôn tiền thuê nhà.

- Ở nhờ?

Lâm thị khó hiểu nhìn lại.

Bà từng là tiểu thư Lâm gia, vừa nhìn liền nhận ra cô gái này cũng là một tiểu thư nhà giàu.

Mặc dù áo váy bị bẩn đôi chút. Nhưng da tay trắng mịn, ngón tay thon dài, dáng đi nhẹ nhàng súc tích, là tiểu thư có gia giáo không sai được.

Tiểu thư như thế làm sao lại đi theo Lăng Phong về đây? Nếu nàng ta có tiền, vậy thì thuê khách điếm ở không hơn sao?

Lâm thị nghĩ vậy, nhưng ngoài mặt lại tươi cười :

- Vậy sao? Cô nương là ...?

- Ta ... họ Khương.

- Khương cô nương, mời vào. Ài, nhà chúng ta rất nhỏ bé, chỉ sợ cô nương chê cười.


- Ta ... không sao. Làm phiền bà.

- Mẹ, để con đi làm thịt.

Lăng Phong tìm cớ chuồn đi.

Lâm thị nhìn theo bóng Lăng Phong cười mỉm. Bà mặc dù không biết đằng sau còn có chuyện gì, nhưng nhìn cô gái này không đến mức đề phòng con trai mình, là người mẹ Lâm thị cũng không tránh được nghĩ này nọ.

Tiểu thư thì đã sao?

Lăng Phong về danh phận là con cháu của Lâm gia, cũng không phải “đũa lệch chòi mâm son”. Đứa con Lăng Phong này, nói gì thì nói cũng đã 20. Ở thời đại này, nhà khác cũng đã có con bồng rồi. Lâm thị lo lắng chuyện này rất lâu, chỉ là gần đây không tiếp xúc được với Lăng Phong nhiều, không hỏi chuyện được.

Nhìn lại cô gái họ Khương này, nếu có thể trở thành nàng dâu trong nhà, quả thật không tệ. Chỉ là khả năng này hơi thấp.

Tiểu thư nhà giàu, tính tình chỉ sợ khó chiều. Bản thân Lâm thị từng là tiểu thư, bà rõ hơn ai hết. Cưới một tiểu thư “đúng nghĩa tiểu thư” về nhà, cũng không biết là phúc hay họa.

"Ài." Vừa nghĩ lung tung, Lâm thị quay đầu đi vào.

Lát sau.

Lăng Phong ngồi trước sân rửa thịt cá, bỗng hắn nghe tiếng xối nước đâu đó.

Đằng sau nhà có một gian nhỏ để tắm rửa, Lăng Phong liền đoán có lẽ Khương cô nương kia, Lâm thị sẽ không tắm giờ này.

"Hay là ông thi triển một chút công phu nhìn lén?"

Lăng Phong cười cười nghĩ thầm, có điều lại thôi. Mấy ngày qua lăn lộn, hết bị đánh đến bị dọa, hỏa khí trong người hắn cũng tăng lúc nào không biết, dễ suy nghĩ lung tung.

Lại nói, Lăng Phong không muốn ở nhà nhiều. Một phần vì sợ Lâm thị nhận ra mình không phải “Lăng Phong”. Nhưng trọng yếu là sợ bản thân huyết khí phương cương.

Lăng Phong là xuyên không, quan hệ với Lâm thị tuy là mẹ con, nhưng suy cho cùng thuần túy nam nữ. Lâm thị có chút nhan sắc, lại nhiều năm giữ thân, nhìn qua chỉ trên dưới 30. Lăng Phong hồi trước cũng đã sắp 30, lại yêu thích kiểu nữ nhân trưởng thành, cho nên hắn rất sợ đi ra đi vào đụng tới đụng lui sinh chuyện không hay, vì vậy cả ngày không muốn về nhà.

...

Buổi tối, bữa cơm diễn ra khá trầm lặng.

Lâm thị thi thoảng hỏi chuyện Khương tiểu thư, Lăng Phong nhân đó cũng biết, hóa ra nàng ta cũng rất bất hạnh, cha mẹ đều đã mất, chỉ còn lại bà ngoại ở Danh Châu. Còn những chuyện khác, ví dụ vì sao bị bắt đi lần trước, thì không hề nói tới.

Lăng Phong nhân đó thi thoảng ngắm Khương tiểu thư. Chẳng qua ánh mắt càng lúc càng bạo, khiến Khương tiểu thư ăn cũng không yên, mỗi động tác đều phải cẩn thận, sợ thằng kia nhìn được cái gì lộ hàng.

- E hèm ...

Xem ra con trai có ý với cô gái này không sai. Lâm thị phải giả vờ ho khan để cứu vãn.

Lăng Phong chột dạ, giả vờ kiếm chuyện để nói :

- Nương, chiều nay là có chuyện gì?

Lâm thị bị nhắc tới chuyện của Lăng Chiến, cảm thấy không tự nhiên.

Thực ra lúc chiều Lăng Phong đã hỏi Mặc lão, cũng biết được Lăng Chiến đã chết. Hắn không biết tên "Lăng Phong" thật sự sẽ phản ứng ra sao, nhưng hắn thì không cảm thấy gì cả, vì không chút quan hệ nào.


Lăng Phong bâng quơ :

- Là chuyện của người kia đúng không?

Lâm thị đột nhiên nói :

- Phong, ta dự định ... ngày mai về Tô Châu.

- Để làm gì? Chịu tang hắn ta sao?

Giọng Lăng Phong hơi khó chịu.

Cho dù là đứng ở góc độ của Lăng Phong “cũ” hay “mới”, thì cái chết của Lăng Chiến cũng rất mờ nhạt. Lúc lão ta còn sống chưa bao giờ quan tâm đến mẹ con hắn, chết đi cũng chẳng ảnh hưởng gì, Lăng Phong thấy không cần thiết phải chịu tang cho lão.

Lâm thị nhẹ giọng khuyên :

- Kỳ thực, hắn cũng có ... khổ tâm.

Lăng Phong cười nhạt :

- Ngài việc gì phải nói thay cho hắn. Sinh con ra được, lại không chịu nuôi, khổ tâm cũng không bằng ác tâm.

Lâm thị hơi giật mình. Lăng Phong trước kia tuy hận Lăng Chiến ra mặt, nhưng luôn lầm lì không nói ra bao giờ, vả lại cũng sẽ không nói những câu có đạo lý nhu vừa rồi.

Khương tiểu thư bắt đầu đứng ngồi không yên. Chuyện này là chuyện riêng nhà người ta.

Lâm thị bỗng thấy con trai đã trưởng thành hơn rất nhiều, đã có thể tự quyết định, vì vậy đắn đo một lúc mới lấy bức thư đưa cho Lăng Phong. Cổ đại phụ nữ ở nhà địa vị rất thấp, vì lẽ đó mới có câu “phu tử tòng tử”.

- Đây là di thư của hắn, con đọc đi. Mẹ nghe con.

Lại nói, Lăng Phong tuy sống khổ cực, nhưng Lâm thị là tiểu thư, cũng đã dạy chữ cho hắn.

Lâm thị nhìn con trai trầm lặng đọc thư, trong lòng lo lắng không thôi. Bà sợ hắn sẽ không đồng ý.

Đối với bà, Lăng Phong quan trọng hơn người kia rất nhiều. Nuôi đứa con này 20 năm rồi, thấy hắn lớn dần lên, bao nhiêu tình cảm đều dồn hết vào cho hắn. Còn người kia, chỉ như cái bóng ma, bây giờ có biến mất hẳn cũng chẳng khiến bà quá thương tiếc.

Chỉ là, Lăng Phong cần phải về Tô Châu, hắn cần có danh phận.

Thời cổ đại, danh phận là thứ rất quan trọng. Có những người đấu tranh cả đời đến chết cũng chỉ vì hai chữ này. Người hiện đại như Lăng Phong khó tiếp thu ngay được.

Lâm thị muốn Lăng Phong ít nhất phải vào được Lăng gia, không cần danh phận thiếu gia nhận thừa kế, nhưng ít nhất cũng phải có cha có mẹ, có gốc có cội, ghi tên vào gia phả. Bà không muốn chút bồng bột xưa kia khiến Lăng Phong cứ sống như không tồn tại.

Về phần Lâm gia, e rằng vĩnh viễn không trở về được. Từ sau khi Lâm Canh mất đi, trong tộc không có ai để ý đến còn một Lâm thị ở bên ngoài nữa.

Lăng Phong cầm lấy lá thư đọc qua.

Hóa ra lão cha này cũng còn chút lương tâm, trước khi chết còn nhớ đến mẹ con Lâm thị, để lại di thư muốn nhận Lăng Phong vào Lăng gia.

Cũng được, dù sao Lăng Phong đang chán cái kiếp làm thuê, vi vậy nói :

- Hừm, coi như còn có chút lương tâm. Vậy chút con đi chuẩn bị.

Lâm thị không khỏi bất ngò, bà còn tưởng con trai sẽ phản đối quyết liệt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận