Mật Thám Phong Vân

Công Tôn Dao chờ đến tận đêm cũng không thấy Lăng Phong quay về, nàng lo lắng vô cùng. Nàng linh cảm chuyện gì đó xảy ra với Lăng Phong.

Nói sao, linh tính nữ nhân đôi khi rất chuẩn.

Công Tôn Tán bên cạnh nhìn cháu gái muốn cười :

- Dao Dao à, Lăng huynh đệ là thủ lĩnh cả một đoàn, không có chuyện gì đâu.

- Tán thúc, những người khác đều đã về, khuya thế này rồi huynh ấy vẫn chưa về, nhỡ đâu ...

Tần Quyền đi vào nói :

- Dao muội, Tứ ca hai tuần trong rừng đêm nào cũng không có chuyện, chắc lại tìm thấy mỹ nữ ngủ trong rừng nào, ở lại trò chuyện thôi.

Quyền ca mồm rất thối, nói bừa mà lại trúng.

Công Tôn Dao dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn Tần Quyền :

- Tần đại ca, hay chúng ta đi tìm ...

- Ài, thôi được, để ta đi sắp xếp.

Tần Quyền định cười đùa thêm chút nữa, nhưng nhìn đôi mắt kia hắn chịu hết nổi, thở ra.

Đang nửa đêm, Phong Vân đoàn một phần tư nhân lực bị dựng dậy, thi hành nhiệm vụ tuyệt mật.

Đi tìm thủ lĩnh bị lạc.

...

Trời đã tối đen.

Lăng Phong tỉnh lại nhìn quanh quất.

Lăng Phong ngẫm lại bỗng kỳ quái. Nàng kia tỉnh trước hắn, nhưng lại không giết chết hắn cho hả giận, trái lại âm thầm bỏ đi.

Người đã đi nhưng mùi hương vẫn còn thoang thoảng. Thậm chí trên người hắn cảm giác thần tiên vẫn còn y nguyên, tim vẫn đập thình thịch. Ngoài ra hắn thấy khá đau đầu, nhưng cố mãi cũng chỉ nhớ cảm giác lâng lâng sảng khoái vô tận, riêng lúc thăng hoa cuối cùng thì tuyệt nhiên không nhớ nổi.

"Ông bị bệnh gì đây? Tại sao lần nào mây mưa đều mù mù mờ mờ?"

Nghĩ lại chuyện vài canh giờ trước, Lăng Phong không khỏi thấy xấu hổ tự trách. Rút cục hắn đã làm cái gì? Cưỡng gian người ta sao? Chẳng qua, nếu cho hắn quay lại, có lẽ hắn vẫn sẽ làm thế.

Đột nhiên, hắn cảm nhận trong cơ thể mình có thứ gì đó khác lạ.

"M* của ta ơi, khí?" Lăng Phong bừng tỉnh.

Hắn luyện đạo dẫn mấy tháng trời, không có khí.

Luyện thiền định của Lăng Hổ, vẫn không có khí.


Thế nhưng, một đêm cùng Liễu cung chủ, tự nhiên khí lại xuất hiện. Lăng Phong dở khóc dở cười.

Lần trước động Diễm Tuyết Cơ, thần pháp đột pháp.

Lần này động Liễu Cung chủ, khí lực xuất hiện.

Đây là chuyện gì? Chẳng lẽ, Phong ca cứ phải chạm vào gái thì công pháp mới đề thăng? Nếu vậy từ giờ không cần khổ luyện nữa, đi kiếm mỹ nữ chơi đùa, chẳng mấy mà vô địch thiên hạ đi.

Đúng lúc này, ở phía xa có tiếng ồn ào.

Chỉ thấy một mảnh rừng đèn đuốc sáng trưng, gà bay chó chạy.

- Đại đương gia ...

- Lăng đại ca, huynh ở đâu?

- Tứ ca, về thôi, chơi vậy đủ rồi ...

Lăng Phong định kêu lên, nhưng bị gió lạnh thổi một cái thì tỉnh ra. Phát hiện ra một vấn đề rất nghiêm trọng.

Áo quần rách bươm.

Lăng Phong nhớ rõ ràng mình rất nhẹ nhàng cởi bỏ quần áo của cả hai, thế mà lúc này áo quần hắn lại nhìn không ra hình thù gì cả, không khác gì đống giẻ lau.

- Đương gia ...

- Đại ca ...

Không xong, tình hình gấp gáp. Lăng Phong chỉ đành quấn tạm lại thành một cái khố quanh hạ thân.

Đang loay hoay chỉnh sửa khố cho thẩm mỹ một chút, thì có bóng người chạy lại :

- Lăng ... Aaaa ...

Sau đó là một tiếng hét làm chim rừng cũng bay loạn.

Lăng Phong ngẩng đầu nhìn lên :

- Dao muội? Sao muội ở đây?

- Lăng đại ca? Huynh xấu xa lắm. Sao lại ... sao lại ...

- Sao lại cái gì? Bộ dáng ta có vấn đề sao?

Công Tôn Dao mặt mũi đỏ bừng. Cũng may trời tối không thấy rõ, nàng ta vờ che mặt quay đi :

- Muội không ngờ ... gặp huynh như thế này.


- Ặc, như thế này là như thế nào. Ta áo quần tan nát, muội từ đâu chạy lại vừa phi lễ còn hét toáng lên. Người phải hét là ta mới đúng.

- Huynh ... không nói lý.

- Ta không nói lý?

Công Tôn Dao vừa bực tức vừa xấu hổ bỏ chạy. Lăng Phong chỉ biết chỉ vào mũi mình trợn mắt.

Tần Quyền từ xa nhìn Công Tôn Dao cúi mặt chạy ngược lại, không hiểu ra sao cầm đuốc tới, vừa nhìn thấy liền cười sang sảng :

- Hôhô, Tứ ca, thật không ngờ đấy. Đệ còn tưởng Tứ ca khinh thường kiểu tán gái này, hóa ra không làm thì thôi, đã làm còn trực tiếp hơn cả đệ, cởi luôn áo quần trước mặt muội ấy. Ài, Tứ ca à, Dao muội da mặt mỏng, tình tình thiên chân, huynh lại giở bài này, ài ài ...

- Ài ài cái đầu ngươi. Mau kiếm cho ta đồ đạc. Lạnh chết ta mất. Sao Dao muội lại đến đây?

Tần Quyền híp mắt :

- Về trấn đệ sẽ kể cho huynh. Ngược lại, mấy huynh đệ đều tò mò nửa đêm huynh không về cởi trần làm gì ở đây đấy?

Lăng Phong định chửi hắn, nhưng nhìn lại các huynh đệ khác đúng là ánh mắt sáng rực đang chờ câu trả lời, đành hắng giọng :

- Ông đây nóng người, muốn khỏa thân tắm, thế nào?

Huynh đệ mắt trợn trắng, không chấp nhận câu trả lời này.

Lăng Phong bực tức nói :

- Được rồi, ta luyện công, thi triển nội công đệ nhất thiên hạ, áo quần tầm thường chịu không nổi.

Tần Quyền bên cạnh nói :

- Hêhê, đệ e là Tứ ca luyện cái khác mới nóng người rồi.

- Ra vậy.

Huynh đệ tỏ vẻ đã hiểu, gật đầu bàn tán, kéo nhau lục đục trở về.

...

Cách Vĩnh Lạc chừng trăm dặm, Chung Nam sơn.

Chung Nam sơn là một trong những thánh địa của Đạo giáo, tổng đà của Toàn Chân giáo.

Đạo giáo ở Tống phát triển rất mạnh, cùng Phật Nho thành tam đại tôn giáo. Bản thân Đạo giáo chia thành nhiều tông nhánh nhỏ, Toàn Chân giáo chỉ là một trong số đó, ngoài ra phải kể đến Thiên Sư đạo.

Mặc dù hai bên Thiên Sư Toàn Chân đều tu cầu trường sinh bất lão, phi thăng tiên giới, nhưng cách thức có môt chút khác biệt. Thiên Sư đạo tu bằng ngoại đan, chế đan dược rồi hấp thu. Còn Toàn Chân giáo lại luyện nội đan, thanh tâm quả dục tụ kết nội đan.


Toàn Chân giáo chỉ mới xuất hiện cách đây chục năm, giáo chúng còn chẳng bằng một phần mười Thiên Sư đạo, thế nhưng lại rất được lòng triều đình. Lý do là, đương kim Hoàng đế cũng đang luyện nội đan của Toàn Chân.

Nhờ có bóng Hoàng đế, Toàn Chân giáo càng ngày càng phất. Giáo chúng tăng không nói, đạo quán xây liên tục, tiền bạc tài vật cũng được bổ sung, tân đệ tử liên tục gia nhập.

Lúc này, đang có một nhóm vài thiếu niên nam nữ đi lên núi. Dẫn đầu là một tiểu đạo đồng tầm 16 17, mặc đạo bào màu nước biển, hắn là Trương Sư Chính, đệ tử Toàn Chân. Hôm nay hắn phụ trách dẫn đệ tử ký danh lên núi. Mấy đệ tử ký danh này được Toàn Chân tuyển chọn loanh quanh kinh thành, chủ yếu là trẻ nghèo mồ côi.

Đến lưng chừng núi, Trương Sư Chính dừng chân nói :

- Tạm dừng. Các ngươi tạm nghỉ ở đây, một canh giờ nữa đại sư huynh sẽ đến dặn dò.

- Vâng.

Mấy thiếu niên nam nữ phía sau liền chia nhau ngồi xuống đất. Còn chưa kịp nóng chỗ đã nghe tiếng xe ngựa lại gần.

“Lộc cộc”

Xe ngựa dừng lại, người đánh xe liền nói :

- Tiểu thư, đã đến chỗ hẹn.

- Úi, xinh ghê. - Vài thiếu niên vội trầm trồ.

Chỉ thấy một thiếu nữ tầm 13 tuổi bước xuống. Nhìn y phục liền biết là con gái nhà giàu có, chỉ không hiểu sao lại có mặt ở đây. Nếu là đi thắp hương xem quẻ gì thì cứ đi tiếp lên hẳn trên núi mới phải.

Người đánh xe lấy ra một túi vải nói :

- Đây là ít vật dụng mà phu nhân để nô tài giao cho tiểu thư. Hàng tháng sẽ có người đem tới thêm. Tiền tiêu vặt tiểu thư có thể tìm quản sự trên đó, lão gia đều đã nói chuyện với họ. Có chuyện tiểu thư cũng có thể thông qua quản sự, ở nhà sẽ biết ngay.

- Ta biết rồi, ngươi về đi.

Người đánh xe liền đi.

Một thiếu nữ tính tình cởi mở vội chạy lại :

- Ý, cô là ai vậy? Tiểu thư nhà giàu sao? Tiểu thư mà cũng tới gia nhập Toàn Chân à?

Nữ hài tiểu thư kia không thèm liếc mắt.

- Hứ, gì chứ. Ỷ mình xinh đẹp nên làm cao sao?

Tiểu thư kia nhìn quanh quất nhíu mày bĩu môi :

- Gì đây? Ngay cả một chỗ ngồi cũng không có. Lòng vòng mãi cũng chỉ thấy rừng với núi, thật là chán chết.

Một giọng nam cất lên :

- Ngươi không thích thì có thể bỏ về.

Tiểu thư kia vẫn không nhìn ai, nhưng vẫn ương bướng nói :

- Hừ, bản cô nương đã hứa, không học được võ công thế thiên hành đạo, tuyệt đối không về.

Tiểu tử kia liền cười nhạo :

- Thôi đi thôi đi. Đám con gái các ngươi, không ở nhà mà thuê thùa, chờ ngày lấy chồng sinh con, thế thiên hành đạo gì chứ.

- Ngươi nói gì? Bản cô nương từ 8 tuổi đã luyện võ, trong nhà đều khen ta đó.


Tiểu tử kia lại chê :

- Ngươi mà cũng luyện võ?

Tiểu thư kia lúc này mới quay lại :

- Không tin thì tỷ thí.

- Hừ, không thèm chấp với con gái.

- Ngươi ...

Trương Sư Chính có mặt từ đầu, hắn là người quản chỗ này, liền lạnh giọng :

- Sắp tới còn khảo thí, tiết kiệm sức lực đi.

Hai người kia đành im lặng. Chỉ là, lại có tiếng nam trầm nào đó nhỏ giọng :

- Một đám con nít ranh.

Là một thiếu niên da mặt hơi đen.

Mấy thanh thiếu niên nam nữ ở đây, lớn nhỏ cũng không đồng đều. Nhỏ nhất có lẽ 12 13, thậm chí còn chưa vỡ giọng xong, như thiếu niên vừa nói thì đã lộ ra anh khí, cũng đã 16 17.

Vị tiểu thư kia không chịu nổi nói :

- Ngươi tên gì? Tại hạ Sở Linh, thỉnh giáo.

Thiếu niên kia quay đi chỗ khác không nói gì, khiến Sở Linh không khỏi bực bội.

Thiếu nữ cởi mở kia nhìn trái nhìn phải, buột miệng :

- Làm gì mà ai cũng tỏ vẻ cao ngạo như vậy chứ?

Lúc này, thiếu niên gây chuyện lúc đầu bỗng đứng lên, chỉ vào thiếu niên lạnh lùng nói :

- Tên kia. Từ đầu ta đã không ưa ngươi rồi. Ta nói cho ngươi biết, ta là Hoắc Thiên Tinh, biệt hiệu Hoắc tướng quân, dám đánh nhau với ta không?

- Hừm.

Thiếu niên lạnh lùng nọ với tiểu thư kia thì thờ ơ, nhưng với tên họ Hoắc thì không nhường nhịn như vậy, lập tức nhún người ra giữa.

Trương Sư Chính lần này thì không thèm can nữa. Vừa rồi hắn can chẳng qua vì có tiểu thư Sở Linh kia cũng khá xinh xắn thôi, còn 2 thằng này thì muốn đánh sao thi đánh. Dù sao hai thằng nhóc đánh lộn mà thôi, cũng không chết được.

Hai bên lập tức lao vào vật lộn. Rất nhanh thiếu niên lạnh lùng liền đánh cho Hoắc Thiên Tinh ngã ra đất.

Thiếu niên lạnh lùng phủi phủi áo quần, lại quay về chỗ ngồi.

Hoắc Thiên Tinh tuổi hắn cũng xấp xỉ tên kia, sức lực không thua. Vốn hắn muốn thể hiện cho Sở Linh xinh xinh kia xem, chẳng ngờ thua nhanh vậy. Trong lòng không phục, hắn chờ tên kia vừa quay lưng, liền đánh lén.

- Cẩn thận!

Có tiếng ai đó hô.

Là một thiếu nữ, trên tay cầm đồ chơi bằng giấy cứng gì đó, hình như là một con dế.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận