Thành Trăm Dặm, Tiêu phủ.
Trong đại sảnh đốt đèn. Phong Thần Hi đếm qua, tổng cộng tới một trăm ngọn đèn, cũng đủ đem cái đại sảnh này rọi sáng như ban ngày, cũng đủ để cho mọi người thấy rõ trong đại sảnh này ai đang ngồi hoặc đứng hoặc nằm từng người một.
Kỳ thực tính luôn cả nàng, đại sảnh cũng chẳng qua có bảy người, hiện tại lại chưa tới trời tối, căn bản không cần lãng phí như thế.
Có điều, nơi này là nhà của Tiêu Tả, chỉ cần ông ta muốn, dù là ngay giữa ban ngày ban mặt, cũng có thể châm đèn khắp nơi này.
Tiêu Tả không phải là người thích lãng phí, nhưng hôm nay tâm tình của ông thật sự là kém đến cực điểm.
Người ta luôn hi vọng giữa ngay tại thời điểm hắc ám cùng cực nhất có thể tìm được ánh sáng le lói cuối đường hầm.
Đây là theo bản năng của con người, vốn rất bình thường. Không bình thường chính là, hôm nay nơi này có người tâm tình cũng không tốt.
Tiêu Tả đứng phía sau Tài Bá, Cung Phỉ Thúy đứng phía sau Ngọc Túy, Tiêu Nặc cùng Phong Thần Hi ngồi ở đầu kia.
Trừ bỏ bọn họ, trên đất còn đặt một cái cáng, trong cáng còn nằm một người.
Người này đương nhiên chính là Tiêu Tiệm.
Sắc mặt của hắn tái nhợt tựa như một tờ giấy, cau mày hai mắt nhắm nghiền, đã thần trí bất minh. Có điều, mỗi khi có gió thổi qua, thân thể hắn sẽ run lên giống cái sàng dường như đang lay động một trận kịch liệt, phảng phất như bị thiên đao vạn giáo lăng trì.
“Ai...”
Cung Phỉ Thúy phát ra một tiếng thở dài không biết là lần thứ mấy trăm, Ngọc Túy theo sát sau cũng than một tiếng, tiếp theo là Tài Bá, rồi tới Tiêu Nặc. Tiêu Tả tuy rằng không có thở dài, có điều biểu tình lại so với bọn họ còn lo lắng trùng trùng hơn. Phong Thần Hi nhìn ông, không tự chủ hiện ra vẻ quan tâm trong mắt.
“Nhị đệ... Nhị đệ...”
Ngoài sảnh đường vang lên từng tiếng la cùng tiếng bước chân bùm bùm, liền sau đó, Tiêu Mạch xông vào như bị hỏa thiêu hỏa đốt.
Vừa nhìn thấy Tiêu Tiệm trên đất, hai mắt hắn đều đỏ, tiến lên vài bước dài, nửa quỳ ở bên người đệ đệ, run giọng nói: “Nhị đệ, đệ làm sao vậy? Nhị đệ, đang nói chuyện với đệ a!”
“Nó không nghe thấy đâu.” Tiêu Tả chậm rãi nói, “Con có kêu lớn tiếng nữa, nó cũng sẽ không nghe thấy.”
“Cha!” Tiêu Mạch bi phẫn ngẩng đầu, “Là ai đem Nhị đệ hại thành như vậy? Là ai?”
Tiêu Tả trầm mặc một lát, nói: “Không có ai cả, là chính nó——nó đã ăn hàn phục tán, bị phát tác cơn nghiện.”
“Hàn phục tán?” Tiêu Mạch thất thanh kêu lên, “Điều đó không có khả năng, con không tin!”
“Cha cũng cảm thấy không có khả năng.” Tiêu Tả cười lạnh nói, “Đáng tiếc mới vừa rồi sau khi Ngọc lang trung chẩn đoán cho hắn, lúc nói ra ba chữ này, kêu so với con còn lớn hơn, cha muốn không nghe thấy cũng thật khó.”
Ngọc lang trung chính là đệ nhất danh y Thành Trăm Dặm Ngọc Ẩn Hoài, nếu như ông ấy nói Tiêu Tiệm ăn hàn phục tán thành nghiện, vậy tuyệt đối là thiên chân vạn xác.
Tiêu Mạch toàn thân ngốc ngây ngẩn cả người, như bị ngũ lôi oanh đỉnh.
“Mạch nhi?” Cung Phỉ Thúy lo lắng gọi hắn một tiếng, muốn nói trong ba người con trai này của nàng, nặng tình nghĩa thủ túc nhất chính là đứa lớn nhất, từ nhỏ đã đối với hai đệ đệ càng thêm che chở, quan tâm đủ đầy, hiện tại bất chợt nghe phải tin tức đáng sợ, chỉ sợ so với nàng cùng Tiêu Tả làm phụ mẫu còn khó có thể chấp nhận hơn.
Tiêu Mạch quỳ trên mặt đất ngây người sau một lúc lâu, đột nhiên giương tay hung hăng cho Tiêu Tiệm đang hôn mê một cái tát, nhào tới nắm lấy vạt áo của hắn giật mạnh một cái, lạnh lùng nói: “Ngươi vì sao muốn như vậy? Vì sao muốn ăn cái loại tạp chủng này? Ngươi chẳng những hủy hoại bản thân, cũng tương đương hủy hoại nhà này của chúng ta đó ngươi có hiểu hay không?”
Phong Thần Hi cũng không khỏi than khẽ: đích xác, hàn phục tán từ ba triều đại trước kia nhập vào tới nay, không biết đã hủy đi bao nhiêu con người, bao nhiêu gia đình. Phu thê Tiêu Tả Cung Phỉ Thúy nhân trung long phượng, thần tiên quyến lữ, có đứa con như Tiêu Nặc vậy vốn đã là một loại bi ai, không nghĩ tới, kẻ được nhân sĩ giang hồ coi như người nối nghiệp Thành Trăm Dặm Tiêu Tiệm thế mà lại nhiễm độc nghiện, thiên hạ đích xác không gì bì được này càng dọa người càng sỉ nhục hơn... Giữa điện quang thạch hỏa, nàng mơ hồ cảm thấy bản thân vừa rồi mới nghĩ ra một việc vô cùng mấu chốt, có điều đến lúc nàng muốn nắm bắt nó, lại bất luận như thế nào cũng không nhớ nổi đó là việc gì.
Đúng lúc này, Tiêu Tả đột nhiên trầm giọng nói: “Bình tĩnh một chút, Mạch nhi, cha còn có chuyện muốn hỏi con.”
Tiêu Mạch suy sụp nới tay lỏng, lại ngơ ngác nhìn Tiêu Tiệm sau một lúc lâu, mới đứng dậy đi tới trước phụ thân, đứng cúi đầu.
Tiêu Tả nhấp ngụm trà, ánh mắt ở trên mặt hắn đảo qua một cái, nói: “Con đã thẩm tra đám người Hồ Điệp bang, nếu đoán không sai, việc này cùng bọn chúng không có liên hệ?”
“Đúng vậy. Hồ Điệp bang đã thành thật khai báo, bọn chúng lần này tổng cộng đến bảy người, là chỉ nhằm tới Hoài Dương tứ xu, cảm thấy... cảm thấy vậy vẫn chưa đủ, tính đảo quanh trong thành, tìm thêm vài cô nương, để... để...” Tiêu Mạch hàm hàm hồ hồ nói nửa ngày, mà rốt cuộc vẫn chưa nói xong. Không chỉ như thế, trên mặt dường như có chút đỏ ẩn hiện.
Hắn xuất thân danh môn, làm người lại xưa nay chính trực, muốn hắn nguyên bản thuật lại lời nói khó nghe này của Hồ Điệp bang, thật sự có điểm khó khăn.
Tiêu Tả gật gật đầu, nói: “Quả nhiên cùng sở liệu của cha không sai biệt lắm. Bọn chúng giữa ban ngày ban mặt xuất hiện ở trong thành, nói vậy người nhìn thấy bọn chúng cũng không ít, vậy con cũng đều đã tra hỏi qua rồi?”
“Rồi ạ. Con hỏi hơn hai mươi người, đều nói từng đã gặp qua bọn chúng.”
Tiêu Tả lại gật gật đầu, thản nhiên nói: “Nếu bọn chúng không có thời gian gây án, coi như tẩy sạch hiềm nghi... Tài Bá?”
“Có lão nô.”
“Hồ Điệp bang giao cho lão xử lý, ta muốn nói chỉ có một câu...”
“Lão nô xin nghe.”
“Bọn họ nếu thích nữ nhân như vậy, vậy để bọn họ làm một nửa nữ nhân luôn đi.”
“Lão nô đã rõ.” Tài Bá khom người rời đi.
Đại đường lâm vào một mảnh yên tĩnh, Tiêu Mạch đứng một hồi, từ trong lòng rút ra một chiếc khăn tuyết trắng, chấm điểm nước trà, nhẹ nhàng xát lên đôi môi khô khốc của Tiêu Tiệm... Một lần, hai lần, ba lần, cho đến Tiêu khi môi Tiêu Tiệm hoàn toàn ướt át.
Cung Phỉ Thúy ngơ ngác nhìn, nước mắt lúc lơ đãng chảy đầy gò má, lẩm bẩm nói: “Vì sao con phải làm như vậy? Thứ đó có gì tốt lành mà đùa nghịch chứ, để cho bị nghiện thế này...”
Tiêu Mạch đột nhiên nhấc đầu, nói: “Mẹ à, nhị đệ cũng là không còn cách nào!”
Cung Phỉ Thúy kinh ngạc một chút, lập tức hỏi: “Con biết nó ăn hàn phục tán?”
“Con không biết. Có điều, con nghĩ mình biết nguyên nhân. Cha...” Tiêu Mạch nhìn về phía Tiêu Tả, biểu tình trên mặt bất chấp tất cả, bi ai nói, “Kỳ thực, nhị đệ nó đều là vì cái nhà này của chúng ta, vì cha đó!”
“Vì cha?” Tiêu Tả nheo mắt lại.
“Đúng vậy, vì cha.” Tiêu Mạch kiên định bất di nói, “Nhị đệ đã từng cùng con nói qua, mặc kệ nó có nỗ lực cỡ nào, người trong giang hồ chỉ đối nó xưng hô vẫn là 'Tiêu gia nhị công tử', mặc kệ nó luyện kiếm luyện vất vả bao nhiêu, mọi người vẫn là đem hết thảy thành công nó có được quy lý do là 'con trai Tiêu Tả', nó muốn vượt trội cha, không muốn sống dưới bóng ma của cha mình, nó càng hi vọng nhà chúng ta có thể nhờ nó mà càng thêm vinh quang! Có điều, kiếm pháp của nó đã đạt tới một loại cảnh giới cực cao, muốn có được đột phá, khó vô cùng... Cha, cha biết không? Nhị đệ nó, thật sự rất thống khổ. Cho nên con thiết nghĩ, nó ăn hàn phục tán khả năng vì cầu giải thoát nhất thời, lại không cẩn thận bị nghiện. Có điều cha à, niệm tình nó có thể biết hối cải, cho nó một lần cơ hội đi?”
Nói xong lời cuối cùng, chẳng những người nghe động dung, cả bản thân thanh âm của Tiêu Mạch, đều ẩn ẩn nghẹn ngào trong đó.
Chỉ có Tiêu Tả vẫn như cũ mặt không chút thay đổi, lạnh lùng nhìn Tiêu Tiệm nằm ở trên cáng, lạnh lùng nói: “Nghiện hàn phục tán có thể can, có điều giết người, nhất định phải đền mạng.”
Tiêu Mạch gấp giọng nói: “Bây giờ vẫn chưa có chứng cớ có thể thuyết phục nhị đệ chính là hung thủ mà, Phát Tài cốc cũng không phải đến từ núi Trường Bạch sao? Chỉ cần hỏi hỏi bọn chúng, hiềm nghi của nhị đệ có thể được gột sạch.”
“Đại ca...” Tiêu Nặc vẻ mặt cầu xin hô một tiếng, “Đám người Phát Tài cốc, toàn bộ đã chạy mất.”
“Cái gì?” Tiêu Mạch kinh hãi, khó có thể tin nhìn nhìn Tiêu Tiệm, lại nhìn nhìn mọi người, lẩm bẩm nói, “Nhị đệ nó thế mà lại thả hết người chạy rồi? Nó vì sao lại muốn làm như vậy?”
“Người có phải nhị công tử cố ý thả chạy hay không, bây giờ vẫn chưa thể xác định.” Phong Thần Hi thản nhiên nói, “Theo Ngọc lang trung nói, khi hàn phục tán phát tác độc nghiện thì, võ công sẽ mất hết, mà nhị công tử lại bị thương. Cho nên, có hai loại khả năng: thứ nhất, nhị công tử giao thủ cùng đám người Phát Tài cốc, chính là lúc độc nghiện chợt phát tác, mới khiến Phát Tài cốc nhân cơ hội đào thoát; còn khả năng thứ hai...”
Nàng cười cười, không có nói thêm gì đi nữa.
“Khả năng thứ hai là cái gì?” Tiêu Mạch mím môi không vui, nói, “Cô có phải không muốn nói bởi vì nhị đệ của ta thật là hung thủ, cho nên không dám cùng đám người Phát Tài cốc giáp mặt giằng co, cố ý thả bọn chúng chạy?”
Tiêu Tả như có đăm chiêu nhìn hắn, nhìn sau một lúc lâu, đột nhiên quay đầu hỏi Phong Thần Hi nói: “Phong cô nương, nếu cô là hung thủ thật sự, cô sẽ làm như thế nào?”
Phong Thần Hi không chút do dự nói: “Ta sẽ thả bọn người Phát Tài cốc, để bọn chúng có bao xa đi được bao xa.”
“Nguyên nhân?”
“Nếu ta bắt sống bọn chúng, dưới tay Tiêu thành chủ, tự nhiên có biện pháp làm cho chúng khai thật, mà một khi xác định lôi khuẩn thực không phải bọn chúng từ núi Trường Bạch mang đến, vậy chỉ có thể giải thích cho một việc——ta chính là hung thủ giết Lục Song.”
“Có điều cô có thể giết bọn chúng, người chết không biết nói.”
“Tuyệt đối không thể giết chúng.” Phong Thần Hi chém đinh chặt sắt trả lời, “Nếu ta giết chúng, đến kẻ ngốc cũng biết đây là hành vi diệt khẩu, chẳng lẽ không phải càng thêm khiến bản thân khả nghi?”
Tiêu Tả gật đầu nói: “Vậy nên cô chỉ có thể thả bọn họ.”
“Không sai.” Phong Thần Hi cũng gật gật đầu, “Đem người thả chạy, tuy rằng cũng thật khả nghi, nhưng nhìn chung vẫn không thể đem ta định tội.”
“Rất có lý.” Tiêu Tả nở nụ cười, “Cô thật thông minh.”
“Là lời nói của Tiêu đại công tử chỉ dẫn cho ta một điểm thôi.” Phong Thần Hi nói.
“Ta?” Tiêu Mạch kinh ngạc nói, “Bản thân ta còn không hiểu ra sao nữa, chỉ dẫn cho cô hồi nào?”
Phong Thần Hi nói: “Đầu tiên là huynh nói ‘Chỉ cần hỏi hỏi bọn chúng, hiềm nghi của nhị đệ có thể được gột sạch', tiếp theo còn nói Nhị đệ nó thế mà lại thả hết người chạy rồi? Nó vì sao muốn làm như vậy?' vì thế ta liền tự hỏi bản thân, nhị công tử vì sao muốn làm như vậy? Rõ ràng có thể rửa sạch hiềm nghi, vì sao muốn thả người chạy đây? Nghĩ một cái, đã nghĩ ra kết luận vừa rồi.”
Tiêu Mạch không nói, ánh mắt nhìn chằm chằm, bỗng nhiên vui mừng lộ rõ trên nét mặt nói: “Nhị đệ, đệ tỉnh rồi!”
Mọi người ngẩng đầu nhìn lên: quả không sai, Tiêu Tiệm đã ngồi dậy trên cáng, tuy rằng sắc mặt vẫn y nguyên tái nhợt như ma quỷ, nhưng dù sao cũng là đã tỉnh táo lại.
Cung Phỉ Thúy cùng hắn mẫu tử liên tâm, vừa thấy hắn tỉnh lại, không kiềm chế được, xông lên phía trước run giọng nói: “Tiệm nhi, con, con không sao chứ?”
Tiêu Tiệm lắc đầu, đứng lên nhíu mày nói: “Mẹ, sao mẹ lại khóc?”
Sau đó, vuốt vuốt quần áo bản thân nhiễm vết máu nói lời an ủi: “Đây bất quá chỉ là bị thương ngoài da, không cần lo lắng.”
Tiêu Tả luôn luôn lạnh mắt nhìn, đến tận lúc này mới bỗng nhiên mở miệng nói: “Con làm sao chịu thương?”
“Tất nhiên là bị người đả thương.” Tiêu Tiệm nói xong nhìn về phía Tiêu Nặc, gợi lên khóe môi cười, nói: “Tam đệ, lúc này đệ nói không đúng rồi, trong mười tên Phát Tài cốc kia có bốn gã đều là cao thủ, ít nhất cũng có thể xếp vào hàng năm mươi đương kim cao thủ võ lâm đứng đầu.”
Tiêu Nặc trợn to mắt nói: “Đó thật là người thuộc Phát Tài cốc? Nhị ca, huynh có trông lầm hay không vậy?”
Tiêu Tiệm thản nhiên nói: “Có phải người Phát Tài cốc hay không ta không biết, nhưng quần áo trang điểm của bọn hắn không khác gì lời Kim Nhất Đấu cả.”
“Nhưng mà Phát Tài cốc...”
Tiêu Nặc còn định nói thêm, Tiêu Tả nâng tay bảo hắn ngừng nói, rồi quay sang hỏi Tiêu Tiệm: “Sau đó thì sao?”
“Không có sau đó.” Tiêu Tiệm nói.
“Con đã không giao thủ cùng bọn chúng?”
“Chỉ một chiêu.” Tiêu Tiệm cười lạnh nói, “Con vừa mới vận nội lực, liền hôn mê bất tỉnh.”
Dứt lời, đi hướng Tiêu Nặc, vươn tay nói: “Mau đưa ta.”
“Gì cơ?” Vẻ mặt Tiêu Nặc ngơ ngác nhìn hắn.
“Thuốc bột thần kỳ của đệ.” Tiêu Tiệm không chút biến sắc nói, “Bọn chúng có thể mê choáng váng ta một lần, có điều, không có lần thứ hai.”
Tiêu Nặc ngạc nhiên, Phong Thần Hi sửng sốt, Tiêu Mạch há to miệng, cả Tiêu Tả cũng ngây người ngẩn ngơ.
Chẳng lẽ Tiêu Tiệm cũng không biết bản thân độc nghiện phát tác? Chẳng lẽ hắn còn tưởng rằng bản thân đột nhiên ngất là vì bị hạ ngũ môn tiểu tặc mê đảo?
Đại đường yên tĩnh một lát, cuối cùng vẫn là Tiêu Mạch nhịn không được kêu lên: “Nhị đệ! Kỳ thực là đệ…”
“Mạch nhi!” Tiêu Tả lớn tiếng quát bảo hắn ngưng lại, chậm rãi quay đầu nhìn về phía Tiêu Tiệm, ánh mắt trầm tĩnh như nước.
Tiêu Tiệm lẳng lặng nhìn thẳng hắn, trên khuôn mặt tái nhợt không dậy bất kỳ một tia gợn sóng.
Sau một lúc lâu, Tiêu Tả đột nhiên nói: “Sắc mặt của con trắng bệch như ma vậy, trở về phòng nghỉ ngơi đi, không có lời cha nói, tốt nhất không nên bước ra ngoài.”
Đồng tử Tiêu Tiệm chợt co rút lại một chút, dường như cũng ý thức được có chuyện gì không đúng, rốt cuộc cái gì cũng không hỏi, bỏ qua màn khom người, quay đầu rời khỏi.
Lúc đi ngang bên cạnh Phong Thần Hi, bước chân hắn khẽ dừng, nhàn nhạt nói câu “Ta không có đi qua đông lĩnh”, rồi thẳng ra đại đường.