"Được." Hoắc Bình cười, gắp tôm hùm trước mặt lên, chấm chấm nước sốt đã chuẩn bị sẵn rồi im lặng ăn cơm.
"Mau chép lưới! mau chép lưới!" Hai người Lâu Thiên Thiên và Kỳ Ngọc Kinh ở trong góc ngọt ngào, không nghĩ tới đột nhiên có một con cá lớn mắc câu.
Hoắc Bình lập tức xông lên phía trước, câm lấy lưới vớt cá lên, sau khi thấy rõ cá bên trong, ánh mắt anh ta tỏa sáng nhìn Tống Đại: "Là cá ngừ vây xanh!"
Những người sống sót ở trong khổ mua vui, kêu to: "Cá lớn mấy chục vạn nói ăn liền ăn, đây là ngày tháng thần tiên gì!"
Nghe được cá ngừ vây xanh, Tống Đại ngồi không yên, đây không phải cá cô ngày nhớ đêm mong sao?
Mấy người chuyển nó đến trên bàn, ba năm hai nhát cắt kỹ nó, bởi vì trên bàn cơm đã nấu rất nhiều hải sản, cá ngừ vây xanh thật sự không ăn hết, nên chỉ cắt một nửa, còn lại một nửa để vào trong không gian Tống Đại, chờ lúc nào muốn ăn lại lấy ra.
Mà ngay trên ngọn núi nhỏ xa xôi cách bọn họ, Ôn Cảng Sinh cởi áo khoác, nhặt lá rụng khô héo nhét vào trong quân áo sưởi ấm.
Thành phố W đã biến thành một mảnh đại dương, ban đêm gió biển rất lớn, thổi trên mặt đau nhức.
Ôn Tiểu Tự vươn bàn tay hơi lạnh, vuốt ve sống mũi anh tuấn xương mày Ôn Cảng Sinh, giọng nói mảnh mai: "Em cũng rất muốn thấy lại anh...!Anh trai, bọn họ sẽ đuổi theo sao?"
Ôn Tiểu Tự khoác áo khoác của Ôn Cảng Sinh, tựa vào n.g.ự.c anh ta: "Không lạnh, anh mặc quần áo vào đi."
Trọng Khấu gần như hại mù mắt cô ta, trải qua mấy ngày nghỉ ngơi hồi phục, ánh mắt của cô ta mới miễn cưỡng có thể nhìn thấy vật thể mơ hồ.
Ôn Tiểu Tự mờ mịt mở mắt nhìn bầu trời, tầm mắt trước mắt rất mơ hồ, chỉ có thể nhìn thấy chiếc đĩa bạc màu trắng lờ mờ bên cạnh: "Vẫn không thấy rõ lắm, nhưng so với lúc trước tốt hơn chút."
"Không sao, anh là đàn ông không sợ lạnh." Ôn Cảng Sinh ôm chặt Ôn Tiểu Tự, ngón tay lạnh cóng chạm vào lông mi Ôn Tiểu Tự: "Tiểu Tự, bây giờ còn có thể nhìn thấy mặt trăng không?"
Giọng Ôn Cảng Sinh lạnh đến phát run, nhưng ngữ điệu vẫn dịu dàng như cũ: "Có chuyển biến tốt là tốt rồi, qua một thời gian nữa, em có thể thấy lại anh trai."
"Tiểu Tự, còn lạnh không?" Anh ta hà hơi vào lòng bàn tay, chà xát một hồi lâu, sau khi cảm thấy lòng bàn tay nóng thì áp lên khuôn mặt lạnh lẽo của Ôn Tiểu Tự.
Một lần nữa trở lại bàn cơm, Hoắc Bình bỗng nhiên nhỏ giọng gọi cô lại: "Tống Đại." Ôn Tiểu Tự chớp chớp đôi mắt mờ mịt, mơ ước vô hạn về tương lai: "Thật hy vọng ngày đó đến nhanh chút."
*
Ôn Cảng Sinh nói: "Anh chưa từng đốt lửa, chỉ cần không có ánh lửa, bọn họ sẽ không tìm thấy chúng ta.
Tiểu Tự, chúng ta sắp có thể đi ra khỏi thành phố W, sau đó chúng ta có thể xây một chiếc bè gõ, đi đến một nơi không ai tìm thấy chúng ta, xây một căn nhà nhỏ, sống dựa vào biển, em có dị năng hệ thủy, cá muốn chạy cũng chạy không thoát, chúng ta có thức ăn ăn không hết, sẽ không bao giờ bị đói nữa, chúng ta có thể sống hạnh phúc, ai cũng sẽ không đến quấy rầy chúng ta, sẽ không có ai."
Hoắc Bình tựa như không cảm nhận được ánh mắt của anh, tiếp tục nói với Tống Đại: "Tay Cảnh Hòa bị thương, quấn băng gạc không làm được, tôi cũng sẽ không thắt nút được bằng tay trái."
Hoắc Bình vươn tay phải, sắc mặt ửng đỏ: "Băng vải của tôi mở ra, cô có thể giúp tôi buộc một lân nữa không?”
Sở Cảnh Hòa đột nhiên quay đầu, con ngươi gắt gao nhìn chằm chằm anh ta.
"Có chuyện gì vậy?" Cô hỏi.
"Không thành vấn đê." Tống Đại buông đũa xuống, giúp anh ta buộc băng vải.
Sắc mặt Sở Cảnh Hòa hơi lạnh, bởi vì không có điện, trên sân thượng dùng đuốc chiếu sáng, chỉ đặt mấy ngọn đèn nhỏ xung quanh nồi lẩu cá, bên trái Hoắc Bình chính là một đám lửa trại, ánh lửa màu quýt chiếu lên da thịt màu lúa mì của anh ta, cơ bắp cánh tay nhỏ rắn chắc dùng băng vải màu trắng quấn lấy một bộ phận, dưới lửa trại bóng đêm nửa che nửa đậy này, ngược lại càng tăng thêm vài phân mơ màng.
Tống Đại cúi đầu giúp anh ta thắt nút, vẻ mặt chuyên chú, đôi mắt giống như một đầm nước suối trong suốt u tĩnh.
Hoắc Bình cũng đang cúi đầu vụng trộm nhìn chăm chú cô, ánh mắt của anh ta rất mịt mờ, mịt mờ ngay cả hô hấp đều so với bình thường nhẹ hơn rất nhiều, rất khó làm cho người ta phát hiện.
"Tốt lắm." Tống Đại thắt một cái nơ bướm ở trên cánh tay nhỏ của anh ta.
"Cám ơn." Hoắc Bình nhẹ nhàng sờ sờ nơ bướm thanh tú, trong mặt mày cường tráng lộ ra một loại vẻ mặt mềm mại quý trọng nhìn mèo con ch.ó con mới có thể lộ ra.
Khi anh ta ngẩng đầu nhìn Sở Cảnh Hòa, anh ta thấp giọng nói: "Tống Đại thắt nơ bướm thật đẹp.
Không khí nhất thời im lặng, Sở Cảnh Hòa thản nhiên nói: "Ăn cơm đi."
Sau bữa cơm tối, Tống Đại rửa mặt xong, thấy Sở Cảnh Hòa ngồi ở đầu giường, nhìn chằm chằm bàn tay ngẩn người.
"Sao vậy? Có phải m.á.u chảy ra không?" Cô đi lên phía trước hỏi.
Trong mắt Sở Cảnh Hòa có hơi kinh ngạc, anh thật sự không nhớ rõ.
Tống Đại mở băng gạc ra nhìn một chút: "Không có chảy máu, dưỡng thêm vài ngày nữa chờ kết vảy là được rồi."
Sở Cảnh Hòa mím môi: "Cái nơ con bướm vừa rồi em thắt cho Hoắc Bình rất đẹp...!Anh cũng muốn."
"Cái gì?" Tống Đại nhất thời không rõ.
Cô một lần nữa quấn băng gạc cho anh, bỗng nhiên Sở Cảnh Hòa nói: "Nơ bướm."
Tống Đại bật cười: "Kiểu thắt nơ bướm này là anh dạy em, quên rồi sao?"
"Không biết, em mở ra xem?" Anh nói.
Sở Cảnh Hòa ngẩn ra, trong ánh đèn thậm chí có trong nháy mắt phản ánh sự xấu hổ của hắn: "Anh không..." anh theo bản năng muốn phủ định, nhưng nhìn đôi mắt mềm mại quyến rũ của Tống Đại dưới ánh đèn, anh lại không nói nên lời trái lương tâm: "Ừ, anh chính là ghen tị."
Sở Cảnh Hòa dần dân có kí ức, những chuyện vụn vặt này, anh đều sắp quên mất, nhưng Tống Đại lại nhớ rõ.
"Em đương nhiên nhớ rõ." Tống Đại như là đoán được tâm tư của anh, vừa dựa vào bộ dáng anh buộc băng gạc thành nơ bướm, vừa nhẹ giọng nói: "Trong cuộc sống của chúng ta, cho dù chuyện nhỏ nhặt cỡ nào, đều có bóng dáng của nhau...!Cho nên không nên ghen."
"Khi còn bé đừng nói là nơ bướm, ngay cả khăn quàng đỏ em cũng không biết thắt, vẫn là anh dạy em.
Sau đó mẹ mua cho em giày thể thao, nhưng em sống c.h.ế.t học không được buộc dây giày, có đôi khi trên đường đi học tan học, dây giày đứt cũng không biết nên làm như thế nào, là anh kéo em đến ven đường, một lần lại một lân dạy em, anh quên rồi sao?"
Bọn họ từ nhỏ cùng nhau lớn lên, xem như thanh mai trúc mã, nhưng thanh mai trúc mã cũng có khủng hoảng thanh mai trúc mã, anh sợ Tống Đại bởi vì quá quen thuộc hiểu rõ anh mà sinh ra cảm xúc chán ngấy, tựa như những người gọi là vợ chồng trung niên kia, cho dù thẳng thắn thành khẩn nhìn nhau, cũng không có chút gợn sóng.
Đây là nỗi sợ hãi giấu ở sâu trong nội tâm anh, anh sợ có một ngày Tống Đại cũng sẽ dùng loại ánh mắt phiên chán này nhìn anh, ngược lại bởi vì cảm giác mới mẻ mà sinh ra hứng thú đối với Cố Dực, Ngu Ngọc Trạch và những người khác, cho nên cho dù là hành động lơ đãng của người chung quanh, anh cũng trông gà hóa cuốc, như lâm đại địch..