Mạt Thế Ập Đến Đừng Hòng Cướp Được Vợ Của Tôi FULL


"Lúc ấy tất cả mọi người đều bị virus khống chế, không phải cố ý, Tiểu Đại, trở về đi." Sở Cảnh Hòa cầm tay Tống Đại, ánh mắt tỏ ra cô không nên đi hỏi Tranh Tranh.

Không hỏi được gì, ngược lại sẽ gây họa cho đứa nhỏ kia.
Tống Đại hiểu ý của anh, đưa anh trở lại trường học, chuyện này cứ như vậy đi qua.
Mới không...
Buổi tối, Sở Cảnh Hòa nằm ở trên giường, quân áo bị Tống Đại lột ra, một đôi tay trắng như ngọc không ngừng sờ tới sờ lui ở trên thắt lưng bụng của anh, tựa như một con cá nhỏ như tơ lụa.
Sở Cảnh Hòa bị cô chạm đến có hơi ngứa, phát ra tiếng cười trầm thấp, cầm ngón tay của cô, kéo đến trước người, nhẹ nhàng cắn đầu ngón tay của cô: "Không cần tìm, vết thương đã không còn, thuật trị liệu của Ngu Ngọc Trạch, không phải em vẫn rất tin tưởng sao?"
"Tin tưởng thì tin tưởng, nhưng em vẫn cảm thấy không yên tâm, vạn nhất anh ta làm việc không cẩn thận thì sao? Nhắc tới cũng kỳ quái, Ngu Ngọc Trạch kia bình thường cửa trước không ra cửa sau không bước, giống như đại tiểu thư được nuông chiều cổ đại, đêm nay lại một mình chạy xa như vậy." Tống Đại lầm bầm nói.

Cả người cô nằm sấp trên người anh, mặt tựa vào n.g.ự.c anh, theo Sở Cảnh Hòa hít một hơi, thân thể của cô cũng đi theo nâng một chút, giống như nằm sấp trên một dãy núi dịu dàng phập phồng.
Sở Cảnh Hòa cúi đầu khẽ hôn tóc cô: "Ừ...!Không phải nói đi tắm cho Tuyết Đoàn sao? Anh nhớ anh ta thích sạch sẽ."

Anh đã sắp bị g.i.ế.c chết, Ngu Ngọc Trạch không chạy xa chút, kế hoạch này sẽ không có khả năng tiến hành hoàn mỹ, may mắn, may mắn, cho dù anh ta giấu ở sâu trong rừng rậm, Tiểu Đại vẫn tìm được anh ta, cho dù Ngu Ngọc Trạch không tình nguyện, anh ta cũng phải cứu sống anh.
"Được rồi." Tống Đại hơi nghiêng người, lăn xuống từ trên người Sở Cảnh Hòa.

Sở Cảnh Hòa duỗi cánh tay dài ra, đầu của cô vừa vặn gối lên cánh tay anh, ôm vào lòng anh.
"Nếu anh nhớ được, Tiểu Đại sẽ báo thù cho anh sao?"
Sở Cảnh Hòa dịu dàng cười, kéo chăn bên cạnh, che Tống Đại lại, chăn bông bồng bềnh mềm mại làm cho Tống Đại bọc ở bên trong có vẻ nhỏ nhắn đáng yêu: "Anh thật sự không nhớ rõ, lúc ấy người vây quanh anh quả thật quá nhiều, hơn nữa mọi người quả thật đều bị virus khống chế, cũng là vô tâm."
Vợ anh quan tâm đến anh, thế là đủ rồi.
Tống Đại gật gật đầu, vô cùng khẳng định trả lời: "Đương nhiên, lấy m.á.u trả máu."
Những người khác có phải bị khống chế hay không, anh không biết, nhưng mấy người đàn ông kia khẳng định không bị, từng người thừa dịp loạn đ.â.m d.a.o nhỏ ở trên người anh, mỗi một chiêu đều hạ tử thủ, đều muốn thừa dịp hỗn loạn cục diện nhân cơ hội giải quyết anh.

Hạch tâm trong chuyện này, chính là Cận Lạc Bạch, đáng tiếc anh không lấy ra chứng cớ, đao mang m.á.u cũng chỉ có thể chịu đựng nuốt vào trong bụng, giả vờ năm tháng tĩnh lặng.

"...!Anh thật sự không nhớ rõ là ai tạo ra vết thương trí mạng với anh sao?" Tống Đại hỏi.
Sở Cảnh Hòa vuốt ve tóc cô: "Được."
"Đây là làm cái gì?" Sở Cảnh Hòa cười nhẹ.
Tống Đại: "Canh chừng anh, vê sau em tuyệt đối sẽ không để anh bị thương nữa."
Dưới chăn bông mềm mại, Tống Đại chôn mặt ở lồng n.g.ự.c của anh, cánh tay cài ở thắt lưng bụng của anh, chân cũng khoác ở trên đùi của anh.
Cố Dực không vui nói: "Tống Đại cô sao lại đánh tôi? Anh ta có thể ăn tôi thì không thể ăn? Cô cũng quá thiên vị rồi!"
"Tôi cũng muốn ăn." Hai mắt Cố Dực sáng ngời, chạy tới.
Bốp, tay của anh ta còn chưa vươn tới trước bàn, mu bàn tay đã bị gió của Tống Đại tát một cái, đỏ một mảnh.
Ngày hôm sau, khi Cố Dực duỗi lưng rời giường, Sở Cảnh Hòa đang cùng Tống Đại ở trong sân ăn bánh bao vừa hấp xong.
Tống Đại: “Ai bảo cậu tối hôm qua dùng sét đánh tay chồng tôi, đáng đời, không được ăn!"
"Tôi...!Cố Dực có hơi chột dạ.

"Không cho cậu ta ăn, tôi thì có tư cách chứ." Ngu Ngọc Trạch đẩy cửa ra, dựa vào khung cửa lười biếng nói.
"Đương nhiên có thể, nào, muốn ăn gì?" Tống Đại đẩy Cố Dực đi, vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh.
Ngày hôm qua nếu không có Ngu Ngọc Trạch cứu chữa, Sở Cảnh Hòa có lẽ đã chết, ân nhân cứu mạng đương nhiên phải đối đãi tốt.
Biểu tình trên mặt Cố Dực rất vi diệu, như là muốn nói gì đó, cuối cùng vẫn không thể nói ra miệng, tự mình xoay người lên núi tìm đồ ăn.
"Cô ăn cái gì tôi liền ăn cái đó." Trong núi nhiệt độ sáng sớm thấp, Ngu Ngọc Trạch khoác một chiếc áo khoác dày, sợi tóc vốn hơi xoăn rủ xuống hai bên, đôi mắt nhỏ nhìn Tống Đại hơi mang ý cười, Tuyết Đoàn ở ngay bãi cỏ bên chân anh ta bắt châu chấu chơi.
"Ăn đi, bánh bao vừa hấp xong." Tống Đại gắp một đĩa cho anh ta.
Ngu Ngọc Trạch dùng đũa trúc gắp bánh bao cắn một miếng, như cười như không nhìn Sở Cảnh Hòa khen: "Tay nghề của anh không tệ."
Sở Cảnh Hòa nhìn bộ dáng bao dung của Tống Đại đối với Ngu Ngọc Trạch, khóe miệng tươi cười nhàn nhạt, tựa như là đang khoe khoang, anh không có biện pháp với anh ta.
Tống Đại lúc này mới nhớ tới, người phụ nữ trước mặt kia chính là người phụ nữ lúc trước vẻ mặt c.h.ế.t lặng, chuẩn bị tự sát, chỉ là lúc ấy thời tiết rét lạnh, trên người cô ấy ăn mặc rất dày, trên mặt cũng đeo khẩu trang thấy không rõ hình dạng, Tống Đại lúc này mới không thể nhận ra cô ấy.
Tống Đại đứng dậy, bưng một đĩa bánh bao đi về phía cô ấy, người phụ nữ kia tựa như rất là ngoài ý muốn.
Tống Đại có chút nghi hoặc nhìn cô ấy.
Người phụ nữ cúi đầu: "Không cần cảm ơn, cô đã từng cứu tôi một lần."
"Ngày hôm qua cám ơn cô đã cứu tôi." Tống Đại nói.

Người phụ nữ cười nhạt: "Cô quên rồi sao? Lúc trước ở trạm tàu điện ngầm, tôi bị người ta bắt nạt mất đi hy vọng đối với cuộc sống, là cô cho tôi một chén canh nóng, từ trong tuyệt vọng kéo tôi một phen.”
Trong lúc bọn họ ăn cơm, những người khác cũng lục tục rời giường, Tống Đại nhìn thấy người phụ nữ ôm lấy cô đêm qua cũng đi ra.
Tống Đại không nghĩ tới mình lúc trước chỉ là nhất thời tâm thiện, liên kết xuống một khỏa thiện quả, ở sau đó cứu chính mình một mạng.
"Có lẽ là dị năng, ở trong căn cứ tôi cũng từng hôn mê một đoạn thời gian, nhưng khi đó mỗi người đều tự mình lo không xuể, ai cũng không có chú ý tới tôi hôn mê, tôi hôn mê năm ngày, sau khi tỉnh lại không kéo lê được thân thể, đi nhận canh rau dưa của các người, dựa vào những canh rau dưa này, tôi lại sống sót.

Mới đầu tôi cũng hoài nghi tôi có dị năng, nhưng là chính tôi lại không có phát giác ra thân thể có gì không đúng, cũng không thần kỳ như dị năng giả khác, vì vậy lại chậm rãi tiếp nhận có lẽ mình chỉ là đơn thuần vì đói khát sinh bệnh mà hôn mê, vẫn là một người bình thường.

Cho đến nhìn thấy các người từng người đều bị virus khống chế, lúc này tôi mới biết được, dị năng của tôi đến tột cùng là cái gì."
Nói xong người phụ nữ nhìn về phía xa, giọng nói vô cùng cảm khái: "Ông bà ngoại tôi c.h.ế.t trong cơn mưa to mất điện, cha mẹ tôi c.h.ế.t vì bệnh sốt rét, tôi vốn tưởng rằng tôi cũng sẽ nhanh chóng đi tìm họ, sống c.h.ế.t đối với tôi khi đó mà nói đã không còn ý nghĩa, c.h.ế.t ngược lại là một loại giải thoát, nhưng tôi không nghĩ tới người bình thường như tôi lại có hy vọng nhìn thấy ngày tận thế kết thúc." Hốc mắt người phụ nữ chảy xuống một hàng lệ nóng: "Thật tốt, sống thật tốt."
"Vậy cô làm sao ngăn cản được virus khống chế?" Tống Đại hỏi.
Mặt trời bên bờ biển dâng lên, ánh mặt trời chiếu lên mặt mỗi người, Tống Đại nhìn mặt trời ấm áp như cũ: "Đúng vậy, sống thật tốt."
Ăn xong điểm tâm, mọi người cùng nhau đi lên núi săn thú thu thập rau dưa, Tống Đại và Lý Liễm đánh một con lợn rừng lớn, mà Hoắc Bình thì đi rừng trúc đào rất nhiều măng, hái rất nhiều dương xỉ trở về..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận