"Cha, cha có thấy không, về sau cha đừng quản những người này."
Cố Chí Cao cũng thở dài, nói: "Biết rồi, người tốt thật sự là khó làm."
Tiếng gõ cửa vang lên.
Cố Dực bất đắc dĩ: "Đoán chừng lại là người tới muốn đồ ăn, con đi nói rõ ràng."
Nghe được động tĩnh Tống Đại cũng xuyên thấu qua mắt mèo quan sát, đang gõ cửa chính là nữ sinh tên là Tiểu Vi kia.
Mà khi cửa phòng 2801 vừa mở ra, trong mắt Tống Đại tràn đầy kinh ngạc vui vẻ.
Đúng là anh ta.
Cố Dực, đồng đội tốt kiếp trước của cô, dị năng giả hệ lôi.
Hai người bọn họ một người hệ phong, một cái hệ lôi, phối hợp ăn ý.
Kiếp trước khi gặp được Cố Dực thì đã là một năm sau tận thế, khi đó anh ta lạnh lùng quái gở, người lạ chớ gần, cô cũng là sau khi cứu anh ta vài lần, anh ta mới sinh ra tin cậy đối với cô, chậm rãi trở nên hay nói, còn có thể kể chuyện cười cho cô nghe.
Trong tận thế, anh ta vẫn cùng cô tìm kiếm tung tích của Sở Cảnh Hòa, hoàn cảnh ác liệt hơn nữa cũng chưa bao giờ oán giận.
Không nghĩ tới trời xui đất khiến, cô lại trở thành hàng xóm của anh ta, sớm gặp nhau.
*
"Sao cô lại tới nữa? Tôi nhớ hôm qua cho cô không ít đồ ăn, ăn hết rồi?" Cố Dực nhìn nữ sinh ở cửa nói.
Tạ Vi nắm chặt quần áo, đôi môi tái nhợt ấp úng: "Thật sự xin lỗi, trong nhà tôi còn có hai người, bọn họ ăn hết đồ rồi, tôi thật sự không có cách nào, phiền chú Cố cho tôi thêm chút đi."
"Là Tiểu Vi à." Cố Chí Cao nghe thấy giọng Tạ Vị, đi ra từ trong phòng.
Cố Dực học đại học thể dục ở thành phố S, ngoại trừ nghỉ đông và nghỉ hè cơ bản không về nhà, bởi vậy anh ta căn bản không biết Tạ Vi, ngược lại Cố Chí Cao nhiệt tình tương đối quen thuộc Tạ Vĩ.
Nhưng đúng lúc này, điện thoại di động của bọn họ đều nhận được rung động khẩn cấp.
Tống Đại cũng nhận được, vừa mở ra điện thoại di động, toàn bộ màn hình đều biến thành màu đỏ chói mắt, phía trên rõ ràng là chữ to càng thêm đen thêm thô, "Toàn quốc tiến vào trạng thái khẩn cấp.
Sau đó Tống Đại liền phát hiện internet tê liệt, Sở Cảnh Hòa ở trong phòng bếp không ngừng nấu nước, trữ nước nóng cũng từ trong phòng bếp đi ra, nói với cô: "Khí và nước đều ngừng."
Lần này các chủ nhà cả tòa nhà đều rõ ràng một sự thật, tình hình thiên tai trong thời gian ngắn sẽ không biến mất, những người bị vây khốn này nhất định phải tự mình nghĩ cách.
Dưới tình huống như vậy, thức ăn liên có vẻ cực kì trân quý, ăn một chút ít một chút.
Cố Chí Cao để điện thoại xuống, sắc mặt khó xử, nhìn về phía Tạ Vi: "Snickers hôm qua cho cháu có phải cháu chưa ăn phải không?”
Tạ Vi cắn môi gật đầu.
Trước cơn mưa một ngày, bạn trai cô ta Trân Kính dẫn em gái Nguyễn Miên Miên đến tìm cô ta chơi, kết quả gặp phải mưa to, hiện tại đều ở nhờ nhà cô ta.
Cô ta cũng không có thói quen trữ hàng, thức ăn ngày hôm qua lấy từ chỗ Cố Chí Cao, là bữa đầu tiên bọn họ ăn sau khi mưa to giáng xuống.
Nhưng Trần Kính nói, sức khỏe học muội Nguyễn Miên Miên không tốt, hơn nữa tâm tình sa sút khi tách khỏi người nhà, càng cần người khác chăm sóc.
Cho nên Trần Kính lấy tất cả đồ ăn cô ta xin cho Nguyễn Miên Miên, luôn ở bên cạnh Nguyễn Miên Miên, an ủi cô ta đang lo lắng hãi hùng, mà Trần Vi chỉ được chia nửa chiếc bánh mì nhỏ.
Hôm nay hai người bọn họ ăn hết thức ăn, lại thúc giục cô ta tới xin.
Cô ta vốn không muốn.
Nhưng Trần Kính nói một câu: "Bảo bối, Miên Miên là một cô gái nhu nhược ngoại trừ khóc lóc thì không biết gì cả, cô ấy không kiên cường dũng cảm như em, hơn nữa cô ấy lại là khách, cho nên lúc này chúng ta có nghĩa vụ chăm sóc cô ấy, em quen biết với nhà 2801.
em đi xin bọn họ nhất định sẽ cho em, về phần anh sẽ ở lại cạnh Miên Miên, ngoan."
Tạ Vi ngẫm lại cũng có đạo lý, nên kiên trì đi tới.
Cố Chí Cao trâm mặc rất lâu, cuối cùng không đành lòng nhìn Tạ Vi đói đến sắp ngất xỉu, khẽ cắn môi lấy hai gói bánh mì nướng từ trong phòng đưa cho Tạ Vi.
"Xin lỗi Tiểu Vi, đồ ăn có thể chia trong nhà chú Cố, hôm qua đã chia hết rồi, chúng ta cũng phải ăn cơm, những thứ này cháu cầm đi, sau này cháu tự nghĩ biện pháp nhé."
Tạ Vi lau nước mắt: "Cháu biết rồi, cảm ơn chú Cố."
Tạ Vi chân trước ôm thức ăn rời đi, chân sau cửa phòng cháy chữa cháy đã bị người ta mở ra, một đám người đi tới tâng 28, đều đứng ở cửa 2801.
chen chúc chật như nêm cối.
Tống Đại cách mắt mèo chỉ có thể nhìn thấy một đám đầu người.
Những người này đều là chủ nhà của tòa nhà này, bởi vì nhận được thông báo toàn quốc tiến vào trạng thái khẩn cấp mà luống cuống, vì vậy đều tụ tập cùng một chỗ, muốn tìm một người tâm phúc, tìm người thương lượng.
Cuối cùng quyết định Cố Chí Cao của phòng 2801.
Tống Đại ghé vào cửa, nghe những người không lâu trước đó mới âm dương Cố Chí Cao trong nhóm, trong nháy mắt lại nâng ông ta lên thật cao, nghĩ thầm trong chuyện này khẳng định có nguyên nhân nhớ thương lương thực trữ trong nhà ông ta.
Nhưng Cố Chí Cao chỉ cảm thấy mình được tất cả chủ nhà tin tưởng, còn vô cùng vui vẻ, lập tức đồng ý, Cố Dực ngăn cũng không ngăn được.
"Mỗi hộ gia đình chúng ta đều đẩy ra một người, hiện tại người đã đông đủ chưa? 2802 có người ở không?"
Có người quay đầu lại nhìn cửa đối diện 2801.
gõ cửa, Tống Đại không để ý tới.
Cố Chí Cao: "Không thể nào, mấy hôm trước tôi còn thấy một đôi tình nhân dọn vào."
Cạch cạch cạch...
"Có người ở đây không?" Ông ta tiến lên tiếp tục gõ cửa, còn xuyên qua mắt mèo nhìn vào bên trong, Tống Đại vội vàng ngồi xổm xuống.
"Được rồi ba, đừng gõ nữa.
Người ta không muốn ra, sao lại ép người ta ra." Cố Dực ở phía sau nói.
Được lắm Cố Dực, anh em tốt.
Tống Đại yên lặng giơ ngón tay cái lên.
"Người trẻ tuổi gì chứ, thật là.
Thời khắc nguy cơ này lại không lộ diện, chút trách nhiệm cũng không có." Ngoài cửa có người oán giận.
Tống Đại bĩu môi, tiếp tục làm rùa đen, hơn nữa vẫy vẫy tay với Sở Cảnh Hòa.
Lúc trước anh vẫn luôn thừa dịp có gas và nước, không ngừng bận rộn, hiện tại ngừng nước ngừng gas anh cũng có thể nghỉ ngơi, cùng cô nghe góc tường.
"Lấy chút đồ ăn vặt, nghe bọn họ nói gì, tùy thời nắm giữ tình huống trực tiếp." Tống Đại đưa cho anh một gói thịt bò khô cay, còn mình thì vừa ăn bánh đậu cay phối hợp với đồ uống, thoải mái nhàn nhã nghe góc tường.
"Hiện tại tình hình đất nước thực sự không tốt, trước khi mạng bị đứt tôi thấy trên mạng nói thành phố A xuất hiện một cơn bão siêu mạnh, nhà cửa đều bị cuốn bay."
"Mẹ ơi, thật đáng sợ, may mà thành phố nội địa như chúng ta không có bão."
"Nội địa cũng không khá hơn chỗ nào, cứu viện chậm chạp không đến, không phải nhà nào cũng trữ hàng, đây không phải để chúng ta chờ c.h.ế.t sao?"
"Đúng vậy, chỉ biết cứu những người khác, mạng của bọn họ là mạng, mạng của chúng ta không phải là mạng sao?"
Cố Chí Cao nói: "Cũng không thể nói như vậy, những nơi bị thiên tai nghiêm trọng nước cũng sắp ngập đến cổ rồi, tính mạng đang treo lơ lửng, cứu bọn họ trước là việc nên làm, hơn nữa thành phố H có mấy chục triệu người, cứu từng người một cũng phải tốn thời gian, bây giờ chúng ta còn có chỗ tránh nước đã là tốt rồi.".