Hôn xong, Tống Đại chậm rãi buông tay ôm lấy cổ anh ra, trong mặt còn mang theo ý cười trêu đùa.
Đỏ ửng trên mặt Sở Cảnh Hòa chưa tiêu, đôi mắt đối diện với ánh mắt mỉm cười của Tống Đại có hơi né tránh.
“Lại đỏ mặt.
Sở Cảnh Hòa, tốt xấu gì anh cũng là một ông chủ, như thế nào còn dễ dàng thẹn thùng như vậy a, thật sự hoài nghi anh trước kia anh làm thế nào đi ra bên ngoài bàn chuyện làm ăn." Tống Đại xoay người, hai tay còn ở thắt lưng của anh, cách quần áo còn có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của anh.
Eo thật nhỏ! Cô ôm eo hẹp của anh cảm thán.
Sở Cảnh Hòa che môi ho khan: "Đi bàn chuyện làm ăn cũng sẽ không...."
"Cũng đúng." Tống Đại chôn mặt ở trong cơ bụng của anh ha hả cười khẽ, hơi thở ẩm ướt nóng hổi tất cả đều phun ở bên hông của anh, Sở Cảnh Hòa hít sâu một hơi, đầu ngón tay quấn quanh sợi tóc hỗn độn của cô.
"Tiểu Đại, em đứng lên trước." Anh khàn giọng.
Tống Đại ngẩng đầu, sờ sờ vành tai anh đỏ sắp nhỏ máu: "Làm sao vậy?"
Ngày hôm sau tỉnh lại mọi người khiếp sợ phát hiện, một nhóm người Vương Mãnh biến mất bên trong khu dân cư, về sau mọi người mới biết được nhóm người Vương Mãnh là bị tâng 28 diệt.
Tống Đại cắn môi nghẹn cười, chẳng những không có quay đi ngược lại càng không kiêng nể gì, ngồi ở trên đùi của anh, đầu ngón tay gảy cúc áo cẩn thận tỉ mỉ của anh: "Như vậy không được sao?”
Tống Đại vừa ở trong lòng phỉ nhổ chính mình, lại vừa vô cùng hưởng thụ mà tiếp tục, ai bảo người ngây thơ bị đùa giốn không từ gia cô đây? Vậy cô sẽ c.h.ế.t không hối cải.
Anh cầm lấy khăn lông tiếp tục chà lau mái tóc cô chảy xuống trước ngực, mà Tống Đại thường thường sờ sờ vành tai đỏ đến mềm nhũn của anh, hai má nóng bỏng, rất giống là câm thú đùa giỡn người phụ nữ ngây thơ lương tình.
Sở Cảnh Hòa nắm chặt quyền, thở ra một hơi, khàn giọng nói: "Có thể."
*
Ánh mắt Sở Cảnh Hòa bay loạn, lòng bàn tay nóng bỏng nắm cổ tay cô: "Tư thế này của em khiến anh không tiện lau tóc cho em, vẫn là giống như vừa rồi, quay lưng lại đưa lưng về phía anh đi."
"Một nữ sinh bình thường làm sao có thể đánh thắng được người đàn ông trưởng thành, huống chỉ là loại thân thể cường tráng Vương Mãnh kia, cô ta cũng quá kỳ quái rồi?" Các chủ nhà rất may mắn ác bá nhận được báo ứng, lại tràn ngập địch ý đối với Tống Đại.
"Nghe nói trong ba người cô ta giết, một người trong đó chạy đi rồi còn bị cô ta đuổi theo giết, bị bạn trai ném xuống nước, đuổi tận g.i.ế.c tuyệt quá tàn nhẫn."
Nhất là cô gái tên Tống Đại ở 2802 kia lợi hại nhất, g.i.ế.c ba người.
"Trời ạ, thật đáng sợ, sau này chúng ta nên tránh xa cô ta chút, chờ mưa ngừng, cảnh sát đến, chúng ta sẽ báo án."
"Khách thuê à, không trách được.
Loại người không biết gốc rễ này, trước kia ai biết làm nghê gì.
"Đúng vậy, các người xem cô thủ pháp g.i.ế.c người lão luyện bao nhiêu, còn cả bạn trai cô ta nói vứt xác liền vứt xác, có thể trước đó bọn họ đã từng làm chuyện hay không?”
"Không biết, nghe nói cô ta là khách thuê."
"Đúng vậy đúng vậy, ở chung một tòa nhà với kẻ g.i.ế.c người như vậy, bệnh tim của tôi sắp tái phát rồi."
"Ai biết cô ta có mất hứng sẽ g.i.ế.c luôn chúng ta hay không, loại người này, lúc trước không nên để cô ta vào tiểu khu chúng ta."
Đã không có nhóm Vương Mãnh nên nhóm chủ nhà không hề ngăn chặn cửa phòng cháy, bắt đầu tụ cùng một chỗ xì xào bàn tán, trong lời nói tất cả đều là ác ý đối với Tống Đại.
Lời này bị Giang Tĩnh Thủy vừa lúc xuống lầu nghe được.
Cô ấy không biết quá khứ của Tống Đại, cũng không phán xét cái gọi là Tống Đại đuổi tận g.i.ế.c tuyệt.
Cô ấy chỉ biết Tống Đại là người đêm qua cứu cô, cô ấy biết có ân đồ báo.
Sau khi cô ấy lần lượt đưa trái cây và thức ăn tươi hái cho anh em Cố Chí Cao và Ôn thị, thì bưng mâm xôi đã hái và một hộp rất nhiều đồ ăn vặt gõ cửa nhà Tống Đại, biểu đạt lòng biết ơn với cô.
"Cảm ơn cô, hôm qua nếu không có các cô, có lẽ tôi đã c.h.ế.t từ lâu rồi, đây là một chút tâm ý của tôi, cô nhất định phải nhận lấy, còn cả túi đồ ăn vặt này, Tranh Tranh bảo tôi đưa cho cô, nó nói cô rất lợi hại."
Tống Đại lân này nhận lấy, chỉ là lấy một bao thịt bò khô từ trong nhà đưa cho Giang Tĩnh Thủy: "Vậy thứ này xem như là đồ ăn vặt tôi cho Tranh Tranh."
“Thứ này, thứ này làm sao có thể nhận." Giang Tĩnh Thủy từ chối.
Tống Đại nói: "Tranh Tranh rất đũng cảm, luôn bảo vệ mẹ."
Nhắc tới Tranh Tranh, hốc mắt Giang Tĩnh Thủy lại lần nữa ươn ướt, cô ấy vội sửa sang lại cảm xúc một chút không cho mình khóc lên, nói cuộc nói chuyện vừa rôi mình nghe được của các chủ nhà cho cô biết.
Tống Đại cũng không cảm thấy ngoài ý muốn: "Uy h.i.ế.p chân chính đi rồi, tôi sẽ thành uy hiếp."
Giang Tĩnh Thủy không biết nên an ủi như thế nào, tiếp tục nói: "Những người đó nói chờ mưa to qua đi sẽ đi tố cáo cô...!Đều là bởi vì tôi, nếu không phải vì cứu tôi, các cô cũng sẽ không mang tội danh g.i.ế.c người trên lưng, chờ mưa to qua đi, cô, chú Cố, còn cả bọn Ôn Cảng Sinh đều có thể bị bắt."
"Cố Dực đã xảy ra chuyện?" Vẻ mặt Tống Đại ngưng trọng.
"Không có việc gì, cô không cần lo lắng chúng tôi." Tống Đại mỉm cười, hướng đi tương lai cô rất rõ ràng, mưa to tận thế sau là một hồi lại một hồi tận thế, xã hội hiện đại đạo đức trật tự đã sớm không tồn tại, bọn họ nếu như không giải quyết xong Vương Mãnh, chính là giúp ác làm xấu, giúp Giang Tĩnh Thủy cũng là đang giúp chính mình.
Giang Tĩnh Thủy lo lắng người Cố gia gặp chuyện không may, vội lau nước mắt đi gõ cửa, anh em Ôn thị cũng lo lắng gặp chuyện không may vây quanh trước cửa 2801.
"Cố Dực? Cố Dực! Con trai à con làm sao vậy?!" Trong phòng 2801 truyền ra giọng nói lo lắng của Cố Chí Cao.
Nhưng nhìn Giang Tĩnh Thủy hoàn toàn không biết gì cả, bởi vì lo lắng cho bọn họ mà rơi lệ, cô vẫn sẽ bị sự quan tâm của nhân tính đả động.
Cố Chí Cao đột nhiên mở cửa ra, thần sắc trên mặt khủng hoảng: "Con trai tôi đã xảy ra chuyện."
Nói xong Giang Tĩnh Thủy tự trách mà khóc lên.
Tống Đại giữ chặt Cố Chí Cao: "Tôi có thể vào thăm cậu ấy không?” Cố Chí Cao bởi vì hoảng loạn nên nói năng lộn xôn: "Tôi cũng không biết, sáng sớm hôm nay thằng bé vẫn la hét đau bụng, không ngừng tiêu chảy, còn nôn ra, hiện tại sắc mặt cả người đặc biệt không tốt, suy yếu đến không nói ra lời."
"Tiêu chảy? Nôn mửa?"
Giang Tĩnh Thủy vội hỏi: "Chuyện gì xảy ra?"
Thấy anh ta như vậy, Tống Đại có dự cảm không tốt, nhưng vì tránh cho tính sai bệnh tình, cô vẫn phải xác nhận một chút.
"Có thể, đương nhiên có thể." Cố Chí Cao vội vàng nhường chỗ cho cô.
Tống Đại đi vào phòng ngủ phụ đã thấy Cố Dực suy yếu nằm ở trên giường, khuôn mặt tuấn lãng đẹp trai vốn là đứng ở trước mặt người khác, giống như mặt trời hào quang b.ắ.n ra bốn phía, giơ tay nhấc chân đều là tinh thân phấn chấn mãnh liệt, nhưng giờ phút này trên mặt anh lại hoàn toàn rút đi huyết sắc, trắng bệch giống như một tờ giấy, môi trắng bệch rạn nứt, trên trán toát ra mồ hôi tỉ mỉ, chân mày nhíu chặt lại một chỗ, giống như là kiệt lực chịu đựng đau nhức.
Sở Cảnh Hòa đứng ở bên cạnh Tống Đại nhìn thấy lo lắng trong mắt cô, đáy mắt hiện lên kinh ngạc rất nhỏ, lập tức ánh mắt sâu nặng.
"Cố Dực, Cố Dực..." Cô khẽ lắc vai anh ta, gọi tên anh ta.
Cố Dực cảm thấy dạ dày mình đang đảo lộn, giống như có thứ gì đó đang đ.â.m anh ta đau đớn không chịu nổi.
Trong lúc hoảng hốt nghe được có người gọi mình, mơ mơ màng màng mở mắt, phát hiện thế mà là khuôn mặt quá mức tinh xảo xinh đẹp của Tống Đại.
Anh ta đang nằm mơ sao?.