Bạch Diêu giữ c.h.ặ.t t.a.y Trọng Khấu, lo lắng nói: "Đừng qua đó, Trọng Khấu, người đàn ông kia có vấn đề, cô không thể qua đó!"
"Cút ngay!" Trọng Khấu đẩy Bạch Diêu ra, trực tiếp tiến lên kéo từng người phụ nữ vây quanh Ninh Diệu xuống.
Những người phụ nữ này không cảm nhận được độ ấm da thịt của Ninh Diệu, liền xông về phía Trọng Khấu, bị Trọng Khấu dễ dàng đánh ngã xuống đất không dậy nổi, ngay cả Mễ Lan cũng không ngoại lệ.
"Mễ Lan." Cao Tân vội vàng đi lên đỡ Mễ Lan.
Trọng Khấu đứng trước mặt Ninh Diệu, không đợi Ninh Diệu nói gì, đã đẩy anh ta ngã xuống đất, xé rách quần áo anh ta.
Ánh mắt Ninh Diệu chứa ý cười đột nhiên khẽ biến, anh ta cầm tay Trọng Khấu định cởi quần áo, giọng nói mê hoặc: "Không vội, đừng cởi quân áo."
"Bốp..." Trọng Khấu giơ tay tát anh ta một cái, ánh mắt hạnh mâu lạnh như băng.
"Cô -" cái tát này đánh cho Ninh Diệu mơ hồ, anh ta chưa từng có loại đãi ngộ này ở trên người người phụ nữ, chỉ cần là phụ nữ đều sẽ nói gì nghe nấy đối với anh ta.
Trọng Khấu cởi cúc áo, ngôi trên người anh ta, ánh mắt lạnh lùng nhìn xuống: "Anh không có tư cách từ chối em."
Sau khi Ninh Diệu bị vải đen bao lấy, những người phụ nữ lâm vào điên cuồng trong nháy mắt đều khôi phục thanh tỉnh.
"Không cho cô thương tổn Ninh Diệu!"
Trọng Khấu trở tay tát anh ta một cái, Ninh Diệu bị chấn đến choáng váng đầu hoa mắt.
"Giang Linh Nhi!" Ninh Diệu khiếp sợ hô to.
"Thuấn di?" Trọng Khấu nheo mắt, xông lên bóp cổ cô ta, hơi dùng sức, đầu cô ta đã cúi xuống.
"Dừng tay!" Một tấm vải lớn màu đen từ trên trời giáng xuống, che kín hai người Trọng Khấu và Ninh Diệu.
Trọng Khấu kéo tấm vải lớn ra một vết rách vọt ra, trong hành lang đột nhiên có vài người nhảy ra, buộc chặt tấm vải đen che kín Ninh Diệu, không để lại một khe hở.
Đột nhiên ánh mắt cô ta căng thẳng, nhanh chóng nhảy xuống từ trên người Ninh Diệu, nhìn chung quanh một vòng ở không khí chung quanh, nặng nề đánh tới không khí, một nữ sinh xuất hiện ở trước mặt mọi người.
"Ông xã, em sai rồi." Giang Tĩnh Thủy vội vàng xin lỗi.
"Ông xã, em..." Giang Tĩnh Thủy mở miệng tràn đầy mùi m.á.u tươi, áy náy nhìn Dương Hiên.
Dương Hiên tức giận tái mặt, mặc dù biết không phải lỗi của Giang Tĩnh Thủy, nhưng nhìn thấy vợ mình điên cuồng vì người đàn ông khác, trong lòng anh ấy thủy chung nghẹn một hơi: "Em không phải yêu Ninh Diệu sao?”
Mấy người phụ nữ nghi hoặc nhìn đối phương, các cô đối với vừa rồi trải qua có ký ức, nhưng không rõ chính mình tại sao lại đột nhiên lâm vào điên cuồng.
"Thì ra là một mị ma." Trọng Khấu tỉnh táo lại, nhìn Mễ Lan khôi phục thần trí nói: "Giết anh ta.
Ôn Cảng Sinh dựa vào vách tường ngồi dậy, lau đi nước mắt nơi khóe mắt cô ta: "Không sao, không sao, không trách em."
Ôn Tiểu Tự khóc đến chóp mũi ửng đỏ, dìu Ôn Cảng Sinh trở lại phòng bọn họ.
"Anh trai!" Ôn Tiểu Tự che miệng, nhìn Ôn Cảng Sinh bị mình đả thương, bổ nhào vào bên cạnh anh ta tự trách rơi lệ: "Xin lỗi anh trai, em không biết em làm sao vậy."
"Không được!" Một bác trai sắp năm mươi tuổi từ sau lưng Ninh Diệu đứng ra.
Bác trai mặc loại áo vải kiểu cũ màu xanh đậm rất có cảm giác mà người già ở nông thôn thường mặc, lông mày rậm rạp, bởi vì cũng không cắt tỉa cho nên thật sự rất hỗn độn, đuôi lông mày rũ xuống, khe rãnh sâu trên mặt, thoạt nhìn giống như là một người làm việc nhiêu năm.
Trọng Khấu cũng không để ý tới ông ta, tiếp tục nói với Mễ Lan: "Gã ta vừa mới lộ diện, đã mê hoặc nhiều người như vậy, nếu như không thừa dịp hiện tại g.i.ế.c gã ta, chẳng lẽ cô muốn tiếp tục bị gã ta mê hoặc tâm trí, vẫy đuôi cầu xin thương xót ở trước mặt gã ta sao?"
"Không, đó chỉ là dị năng của tôi, tôi căn bản không khống chế được nó, chỉ cần có người phụ nữ nhìn thấy mặt và thân thể của tôi sẽ tự động lâm vào điên cuồng, tôi cũng không muốn!"
Sắc mặt Mễ Lan do dự, cô ấy nhìn về phía sau giáo sư Dương, giáo sư Dương cũng không phủ định lời Trọng Khấu nói.
"Mày biết rõ phụ nữ nhìn thấy mặt mày sẽ lâm vào điên cuồng, còn dám lộ mặt, thật sự đáng bị giết." Trọng Khấu nói.
"Vừa rồi là vì thân thể của tôi xuất hiện tình huống, Ninh Diệu bất đắc dĩ mới thay thế tôi, tôi cam đoan cậu ta từ hôm nay trở đi tuyệt đối sẽ không lại lộ diện, Lý Hạo còn không mau mang người đi."
Tiếp theo gã ta đi tới trước mặt mấy người phụ nữ vừa bị Ninh Diệu mê hoặc, trực tiếp quỳ xuống: "Xin lỗi, tôi thay đứa nhỏ này xin lỗi các người, nó cũng không có ác ý, năng lực này khiến chính nó cũng rất khổ não, xin các người tha thứ cho nó, tôi sẽ để nó trở lại trong xe của chúng tôi."
Nói xong bác già còn thành khẩn dập đầu trước mặt các cô.
Người vốn dĩ còn tức giận bất bình chứng kiến một màn như vậy đều ngậm miệng lại, dù sao chứng kiến một ông bác hèn mọn như thế, bọn họ cũng không tiện nói cái gì nữa.
"Trở lại trong xe không được.
Nhất định phải khóa cậu ta vào một phòng, ngoài phòng có hai ổ khóa, một chìa khóa cho các người, một chìa khóa cho chúng tôi." Giáo sư Dương đi ra nói: "Đây là điểm mấu chốt của chúng tôi, nếu không làm được thì đi ngay bây giờ."
Động vật ở dưới cực lạnh đều bị đông chết, bọn họ dựa vào Sở Cảnh Hòa dị năng hệ mộc mỗi ngày ăn rau dưa, đã sớm thèm thịt không chịu được.
Bọn họ bịt kín nghiêm túc nhốt Ninh Diệu vào lầu mười bốn, sau đó ông bác kia mới trở lại lâu mười lăm tự giới thiệu: "Tôi tên Lư Đại Nghiêu, lúc trước vẫn luôn ở huyện Mạnh bị tuyết lớn vây khốn, cho đến sau khi tuyết ngừng chúng tôi mới bắt đầu hoạt động, ở xung quanh tìm kiếm người sống sót, tuy rằng gây ra chút không thoải mái, thế nhưng gặp phải các người ta thật sự vui vẻ, hóa ra thành phố H không chỉ có một mình chúng tôi sống sót."
Lư Đại Nghiêu tiếp tục nói: "Tôi muốn ở chỗ này cùng mọi người vài ngày, đương nhiên tôi sẽ không ở không chỗ các người, chỗ tôi nuôi một ít gà con, chờ lúc đi tôi có thể tặng hai con cho các anh, để các anh nuôi."
"Đây là Trương Đình, năng lực của cô ấy có thể cảm nhận được nguy hiểm xung quanh.
Chúng tôi chính là dựa vào cô ấy mới có thể tránh được rất nhiều nguy hiểm, còn có một dị năng giả Ninh Diệu, không đề cập tới cậu ta.
Đây là con gái tôi, Lư Tiểu Mễ, con bé không có dị năng.
Lư Đại Nghiêu chỉ vào một người đàn ông cao cao gầy nói.
Đây là đội viên của tôi, Lý Hạo rất lợi hại, sức lực rất lớn, thân thể vững như bàn thạch."
Thành kiến lớn hơn nữa cũng không chống lại lợi ích, mọi người vừa rồi không vui, nghe được gà sống tươi mới, nhất thời mắt hiện lên ánh sáng vàng.
Ông bác không chút do dự: "Làm được, tuyệt đối làm được."
"Người bên ngoài kia tuyệt đối giấu diếm chút chuyện, em không tin Ninh Diệu thật sự không mang theo ác ý đi tới, giọng Mễ Lan rõ ràng là nữ tính như vậy anh ta không có khả năng nghe không ra, mà anh ta biết rõ năng lực của mình, vừa không che vải đen trên người, cũng không biết nói với Mễ Lan một tiếng." Tống Đại ở trong phòng nói với Sở Cảnh Hòa, dây leo trên người cô đã rơi xuống toàn bộ, bởi vì lúc ấy dùng sức giãy giụa, trên cánh tay có hơi trây da.
Sở Cảnh Hòa cầm thuốc trị thương và tăm bông, vén quần áo cô lên, bôi lên một chút, đôi mắt lạnh nhạt: "Vậy g.i.ế.c anh đi.".