"Nếu mày dám kêu, thực vật sẽ lập tức chui vào cơ thể mày."
Ninh Diệu liều mạng gật đầu tỏ vẻ mình sẽ không hô lên.
Sở Cảnh Hòa đứng ở trước mặt Ninh Diệu, ánh sáng mỏng chiếu vào ngũ quan thâm thúy của anh, ánh mắt lạnh lùng giống như băng vụn: "Mày còn mê hoặc bao nhiêu phụ nữ?"
Ninh Diệu suy nghĩ một lát, nhỏ giọng nói: "Đếm không hết."
Sở Cảnh Hòa híp híp mắt, trong ánh mắt lộ ra tin tức nguy hiểm, một dây leo nở rộ đầy hoa nguyệt quý quấn lên cổ Ninh Diệu.
Ninh Diệu hoảng hốt nói: "Nhưng tôi không làm gì cả, tôi thật sự không làm gì cả, anh tin tôi đi."
"Tao dựa vào cái gì mà tin tưởng mày." Đôi mắt Sở Cảnh Hòa sắc bén như dao.
Ninh Diệu khuất nhục cởi quần của mình, phía dưới trống rỗng: "Lư Đại Nghiêu tên khốn kiếp kia, ông ta, ông ta đã sớm..."
Nghĩ đến nữ sinh kia Ninh Diệu đã hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Lư Đại Nghiêu biết dị năng của anh ta, thông qua anh ta đi khống chế nữ dị năng giả không nghe lời, để các cô nói gì nghe nấy đối với mệnh lệnh của Lư Đại Nghiêu.
Nhưng ai biết tên chó Lư Đại Nghiêu này tá ma g.i.ế.c lừa, thế mà cắt anh ta.
Nếu như không phải lần này xuất hiện một nữ sinh không ra bài theo chiêu thức, không để ý anh ta mê hoặc, mạnh mẽ muốn thượng anh ta, không chỉ g.i.ế.c Giang Linh Nhi anh ta khống chế, còn thiếu chút nữa bóp c.h.ế.t anh ta, người nơi này đã sớm c.h.ế.t sạch.
Bọn họ mỗi khi đến một chỗ đều là anh ta ra sân trước, trước tiên dùng khuôn mặt của anh ta khống chế phụ nữ nơi đó, sau đó đánh bại đám đàn ông còn lại.
Cho đến lúc này Ninh Diệu mới hiểu được năng lực mị ma này không phải thứ tốt lành gì, nhưng có biện pháp gì, anh ta đã trở thành con rối của Lư Đại Nghiêu.
Chết tiệt.
Ninh Diệu cảm giác mệnh mình quá khổ, sau ngày tận thế anh ta thức tỉnh dị năng mị ma, đoạn thời gian kia quả thực là thời gian vui vẻ nhất trong cuộc đời anh ta, cho dù người phụ nữ xinh đẹp cao ngạo cỡ nào nhìn thấy anh ta cũng chỉ có thể trâm luân, nhưng cuộc sống như thổ hoàng đế cũng không lâu lắm, Lư Đại Nghiêu đã tới.
Ánh mắt Ninh Diệu khẽ biến.
"Đại ca, đại ca tôi cầu anh, tôi hiện tại cũng không tính là đàn ông, anh liền buông tha cho tôi đi, tha cho tôi một mạng, tôi cam đoan sẽ không lại mê hoặc vợ của anh." Ninh Diệu cầu xin tha thứ.
"Sao mày biết tao có vợ?" Anh hỏi.
Sở Cảnh Hòa bừng tỉnh đại ngộ, không trách được lúc Trọng Khấu cởi quần áo của anh ta ra, phản ứng của anh ta không phải hưng phấn mà là kích động.
Anh từ nhỏ ở tầng dưới chót lăn lộn, gặp qua quá nhiều, càng biết một người đàn ông mất đi công cụ tâm lý biến thái có thể chơi bao nhiêu ghê tởm.
"Không phải, anh à, tôi chỉ là đoán anh kích động như vậy, nhất định là vì người yêu của anh...
Ánh mắt Sở Cảnh Hòa u hàn: "Tôi đã kiểm tra t.h.i t.h.ể Giang Linh Nhi."
Khóe miệng Sở Cảnh Hòa gợi lên chút lãnh ý không dễ phát hiện, quả nhiên trong nháy mắt đó, Ninh Diệu cũng đã sàng lọc xong tất cả người phụ nữ có tư sắc ở đây, cho nên Ninh Diệu mới nhớ rõ Tống Đại bị anh kéo về phòng, cô là người nổi bật nhất trong tất cả mọi người.
“Anh, anh nghe tôi...
Sở Cảnh Hòa không cho anh ta cơ hội nói chuyện nữa, để thực vật phá thể mà ra quá lời cho anh ta, Sở Cảnh Hòa trực tiếp ném anh ta vào trong sương mù dày đặc cuồn cuộn dưới lầu.
Tống Đại theo bản năng quay đầu nhìn về phía Sở Cảnh Hòa, Sở Cảnh Hòa tựa ở trên vách tường, khóe miệng hàm chứa ý cười sung sướng.
Lư Tiểu Mễ chạy nhanh lên lầu: "Ba, không thấy Ninh Diệu đâu."
Khi mọi người ở tâng mười lăm nghe thấy tiếng có vật nặng rơi xuống đất, Sở Cảnh Hòa đã thoải mái nhàn nhã trở lại.
"Chuyện gì xảy ra?" Sắc mặt Lư Đại Nghiêu không tốt lắm.
Lư Tiểu Mễ nói: "Con nghe thấy bên ngoài có tiếng vật nặng rơi trên mặt đất, sau đó liên đẩy cửa đi vào nhìn, kết quả không thấy Ninh Diệu, chỉ có cửa sổ bị mở ra, anh ta, hình như anh ta nhảy lầu."
"Cái gì? Đại minh tinh kia đã chết? Thật sự là quá đáng tiếc." Ngu Ngọc Trạch võ về bộ lông mềm mại của Tuyết Đoàn, âm dương quái khí nói.
Cố Dực nghẹn cười cũng phụ họa: "Đúng vậy, sao lại nghĩ không thông như vậy."
Mấy đàn ông bên cạnh nghe Ninh Diệu chết, đều lộ ra nụ cười hiểu ý.
Lư Đại Nghiêu sắc mặt không tốt rời đi, đi vào phòng giam giữ Ninh Diệu, nhặt cánh hoa nguyệt quý rơi xuống từ trên mặt đất lên, ánh mắt âm lãnh.
Nhưng đúng lúc này, cửa bị mở ra, một người đi vào.
*
"Sương mù đang lên! Sương mù đang lên!" Bên ngoài có người hô to.
Lư Đại Nghiêu ở tầng mười bốn sửa lại một ổ gà, bên trong nuôi rất nhiều gà, mỗi ngày đều có thể ấp trứng không ít trứng gà.
Những chuyện này giáo sư Dương đều biết, nhưng ông không có biện pháp quản, ông bây giờ giống như là một đại gia trưởng, càng quản giáo người sống sót, những người này liên càng phản nghịch, cảm thấy giáo sư Dương đang ngăn cản tự do của bọn họ.
Những người này vui vẻ bừng bừng ôm trứng gà trở về, vừa ăn trứng gà nướng, vừa khen Lư Đại Nghiêu tính cách tốt thuần phác.
Chậm rãi càng nhiều người len lén chạy tới tâng mười bốn, chỉ vì có thể được trứng gà Lư Đại Nghiêu thỉnh thoảng bố thí.
Nếu là trước ngày tận thế, mọi người sẽ không cảm thấy hứng thú với mấy con gà, nhưng hiện tại chỉ nhìn gà mái mập mạp cuồn cuộn cùng gà trống lớn mào gà trên đỉnh đầu, cùng với rất nhiều gà con chưa lớn thèm chảy nước miếng.
Lư Đại Nghiêu dạy bọn họ làm sao lấy trứng gà từ trong ổ gà, làm sao không bị gà mái mổ bị thương, thậm chí thỉnh thoảng còn tặng bọn họ một hai quả trứng gà tươi mới.
Cho đến một ngày, trong tầng 14 phát ra một tiếng kêu thảm thiết.
Chướng khí vẫn dừng lại ở tâng 3 không có xu thế tăng lên, điều này làm cho những người sống sót trong tòa nhà thả lỏng xuống, thậm chí mượn danh tiếng đi WC len lén chạy xuống tầng 14.
“Buông ra, a - - " Ngu Ngọc Trạch hít một hơi khí lạnh.
Tống Đại được Sở Cảnh Hòa lôi kéo chạy, chạy thẳng đến tâng 20 mới dừng lại, giờ phút này sương mù dày đặc tựa như mất đi động lực, dừng lại ở tâng 18.
Không ít người bị sương mù ăn mòn mất xương cốt cơ bắp chật vật chạy tới, hoảng sợ thống khổ lôi kéo tay Ngu Ngọc Trạch: "Cứu tôi!"
Tống Đại lập tức thu tất cả đồ đạc vào trong không gian, bắt đầu chạy lên lầu, trong lúc đó cô nhìn thoáng qua cầu thang, sương mù trắng xóa vẫn dừng lại ở lầu ba không biết từ lúc nào đã lan tràn đến lầu mười bốn, may mắn bây giờ là ban ngày, nếu như là ban đêm, những sương mù này sẽ bất tri bất giác xâm nhập vào.
Trên mặt, trên tay, trên đùi bọn họ đều có thương tích, tất cả bọn họ đều tụ tập đến bên cạnh Ngu Ngọc Trạch, vươn miệng vết thương của mình hô to muốn Ngu Ngọc Trạch chữa khỏi cho bọn họ.
Ngu Ngọc Trạch đưa vết thương trên cổ tay mình cho cô xem, xương cổ tay thon dài trắng lạnh có một vết thương thối rữa: "Cô xem, anh ta đụng phải tay tôi, chất lỏng ăn mòn cũng làm bỏng da tôi."
Nhưng người cầu cứu lại không quản được nhiều như vậy, anh ta càng không ngừng túm ống tay áo Ngu Ngọc Trạch, cầu anh ta trị liệu cho mình, Ngu Ngọc Trạch đưa tay ấn lên quần áo của anh ta trị liệu, ước chừng sau khi cứu bảy tám người, người chạy đến lầu 20 càng ngày càng nhiều.
Tống Đại hỏi: "Làm sao vậy?”.