Mạt Thế Bánh Bao Là Nữ Phụ


“Anh em tốt?” Một bé trai trong đó rốt cuộc động, trong tay của nó vẫn luôn ôm một quả dâu tây, là Tần Tiếu cho nó, nhưng là nó vẫn luôn không có động, hiện tại nó bắt đầu cầm lên ăn.

Một bé trai khác cũng bắt đầu ăn, hai đứa bọn họ giằng co năm ngày, thứ gì cũng không có ăn qua, nếu không phải kiên trì một hơi, có lẽ hai người bọn chúng đã sớm không được, hiện tại một câu anh em tốt, làm hai người bọn chúng đồng thời giải thoát, bọn chúng mới bảy tám tuổi tuổi, vốn dĩ chính là tuổi tác vô ưu vô lự quen bạn, nhưng hiện thực lại tàn khốc mà làm cho bọn chúng gϊếŧ hại lẫn nhau.

“Ăn chậm một chút, nơi này còn nhiều, các con muốn ăn cái gì, cùng ông nói, ông lấy cho các con.

” Tần Nhiên hiện tại đã tiến vào nhân vật, đến nỗi Tần Hiểu Nguyệt hiện tại đã mấy cái lồng sắt khác cũng mở ra, làm cho bọn chúng ra ngoài giải sầu.

Con gái của sát thủ kia chậm rãi đi ra, “Chị, cảm ơn chị.


“Em tên là gì?” Tần Hiểu Nguyệt hỏi.

“Tên? Em cũng không nhớ rõ, ba em không có tên, mẹ em sinh hạ em xong, liền đi rồi, ba em không tên, cho nên em cũng không có tên.

” Cô bé cười cười, sắc mặt cô bé tái nhợt, vừa thấy chính là bị nhốt thật lâu mới có thể xuất hiện tình huống này.

“Ách! Thực xin lỗi.

” Tần Hiểu Nguyệt chỉ có thể nói xin lỗi, cô không biết sẽ có loại chuyện này, cho dù là sát thủ không có tên cũng nên đặt một cái đi, cô cảm thấy bé gái này là không muốn nhắc tới tên cô bé.

“Chị đặt một cái tên cho em đi!” Cô bé cười tủm tỉm nói.

“Tần Hiểu Mạt, thế nào?” Lúc này Tần Hiểu Đông chạy tới, “Anh là Tần Hiểu Đông, chị ấy là Tần Hiểu Nguyệt, em gọi là Tần Hiểu Mạt, thế nào?”
“Cảm ơn anh!” Tần Hiểu Mạt lộ ra mỉm cười, cô bé từ ba tuổi đã bắt đầu bị nhốt ở chỗ đó, vẫn luôn đợi tám năm, hắn thậm chí đều không tới liếc mắt nhìn qua mình một cái, cô đã không nhớ rõ dáng vẻ hắn lớn lên như thế nào.

“Em gái Mạt Mạt thật ngoan, đi, anh mang em đi ăn ngon.

” Tần Hiểu Đông trực tiếp kéo Tần Hiểu Mạt chạy lấy người, Tần Hiểu Nguyệt đột nhiên cảm thấy cái vị trí em gái này của mình có phải bị người đoạt đi rồi hay không?
“Nguyệt Nhi, không có việc gì, có anh ở đây!” Tiêu Thần khôn khéo thấy được biểu tình Tần Hiểu Nguyệt, lập tức liền tới đây xem náo nhiệt.

“Tôi vốn dĩ không có chuyện gì.

” Tần Hiểu Nguyệt trừng anh một cái, sau đó nhìn về phía chỉ còn lại cậu bé kia, “Tôi biết cậu là con nhà ai, hiện tại ông nội cậu bị bắt, hiện tại cậu nghĩ đi rồi nói, tôi có thể đưa cậu đi tìm ông ngoại cậu.


Cậu bé tra đỏ mắt hiện tại đã trở về màu sắc bình thường, “Em không muốn đi ra ngoài, em cùng bọn họ đã không có bất luận quan hệ gì.


“Vì sao?” Tần Hiểu Nguyệt kỳ quái nhìn cậu bé này.

“Ông ngoại em cử báo ông nội em.

” Cậu bé nói nước mắt đã chảy ra, hiện tại hắn đã không biết nên lấy cảm tình gì đối đãi với ông ngoại bọn họ, còn có mẹ mình, nghe ý tứ của ba, mẹ gả lại đây là vì làm gián điệp.

Hắn cùng ông nội bên này cảm tình khẳng định là so với ông ngoại bên kia thâm hơn, ông nội xảy ra loại chuyện này, hiện tại hắn một chút vội cũng giúp không được, cho dù hắn đi ra ngoài thì có thể làm gì bây giờ?
“Sắp tới sẽ đến mạt thế, chẳng lẽ cậu không muốn gặp lại bọn họ sao?” Tần Hiểu Nguyệt thực nghiêm túc nhìn hắn.

“Muốn a, em như thế nào có thể không muốn?” Cậu bé thở dài một hơi.

“Cậu không cảm thấy hiện tại đúng là cơ hội sao? Hiện tại cậu đi ra ngoài, nếu có thể tìm luật sư giúp ông nội cậu thưa kiện, nếu chuyện này có thể kéo dài tới nửa năm sau, chỉ cậu có bản lĩnh, nóng nội cậu liền có thể rời khỏi ngục giam.

” Tần Hiểu Nguyệt thực nghiêm túc mà nhìn hắn.

“Nửa năm sau xác định sẽ mạt thế sao?” Cậu bé vội vàng hỏi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui