Mạt Thế Bánh Bao Là Nữ Phụ


“Giáng Trần, xin lỗi, ngày đó vừa lúc tôi có việc, không thể đi.

” Nhạc Đồng vừa thấy Tần Hiểu Nguyệt không đi, cô khẳng định cũng sẽ không đi.

“Giáng Trần, tôi cũng có việc không thể đi.


Kế tiếp, đại khái có hai ba mươi người cự tuyệt Giáng Trần mời, lập tức làm Giáng Trần cảm giác được thật không có mặt mũi, bất quá hắn cũng không phát tác, chuyện cự tuyệt này vẫn là người con gái hắn thích nhất làm ra, hắn thật sự không thể nói cái gì a.

Giáng Trần tìm một chỗ không người ngồi xuống, Hoàng Hân dựa gần hắn ngồi xuống.

“Cô có thể cách tôi xa một chút sao?” Giáng Trần nhịn không được có chút phiền chán.

“Ông nội bảo em phải luôn đi theo bên cạnh anh.

” Hoàng Hân lấy ông Giáng Trần ra, lời này nói ra, làm người cảm thấy hai người bọn họ là cùng một ông.

Người xung quanh bọn họ thậm chí cảm thấy hai người bọn họ có chút giống vợ chồng son.

“Nghe ý tứ Hoàng Hân, không phải là ông Giáng Trần muốn cô ta gả cho Giáng Trần đi?”
“Nhìn dáng vẻ, cuối tuần này có kịch vui để xem.


“May mắn chúng ta không cự tuyệt.


“Tôi đã cự tuyệt, làm sao bây giờ? Sớm biết tôi liền không cự tuyệt.

” Có một người buồn bực mà nói.

“Cự tuyệt thì cự tuyệt đi, đi cũng không có khả năng biết, khẳng định đến lấy lễ vật đi.


“Nói cũng đúng, đi yến tiệc nhà Giáng Trần, đồ vật quá tiện nghi, còn lấy sạch đồ để đi.


“Vừa rồi nghe bọn họ nói, chủ nhật là sinh nhật Hoàng Hân.


“Lạc gia tổ chức sinh nhật cho Hoàng Hân? Không thể nào?”
“Không loại trừ khả năng này, Lạc gia chính là Lạc lão gia tử có quyền nhất.


“Xem ra Hoàng Hân khả năng bay lên cành cao.


“Cho dù bay lên cành cao, chim sẻ cũng không có khả năng biến thành phượng hoàng.


Những người này nói chuyện cũng cũng không tránh Hoàng Hân, điều này làm cho sắc mặt Hoàng Hân trở nên có chút trắng bệch.

Lúc này Giáng Trần ngược lại có chút đồng tình, thanh âm hắn không tự giác mà trở nên ôn nhu, “Cô vẫn là ngồi cách tôi xa một chút đi!”
“Không, em không sợ.

” Hoàng Hân ngẩng lên đầu cho dù là cô bay lên cành cao thì thế nào? Bọn họ có muốn cũng trèo không tới đâu!
Tần Hiểu Nguyệt không biết Nhạc Đồng có nghe được không, nhưng thật ra âm thanh trong phòng học cô đều nghe được vào tai, cũng không biết có phải nguyên nhân bởi vì hiện tại mình là là dị năng giả hay không, dù sao những thanh âm này đều lọt vào tai cô, kỳ thật cô không muốn nghe cũng được không.

“Hiểu Nguyệt, chủ nhật này là sinh nhật dì cậu?” Nhạc Đồng hỏi, Nhạc Đồng cũng là biết dì Hiểu Nguyệt, An Bình rất thương yêu Tần Hiểu Nguyệt.

“Ân, tớ còn đang suy nghĩ phải chuẩn bị quà gì cho dì đây!” Tần Hiểu Nguyệt nhíu mày, chuẩn bị quà gì thật tốt đây?
“ Tớ thấy làn da của hiện tại của cậu tốt như vậy, cậu có thể đưa một bộ đồ dùng trang điểm hiện tại cậu dùng a.

” Nhạc Đồng ánh mắt sáng lên, nhịn không được nói, An Bình rất yêu cái đẹp.

“Không sai, tớ như thế nào lại quên mất chuyện này chứ?” Tần Hiểu Nguyệt lộ ra gương mặt tươi cười, “Ngày mai tớ mang tới đây cho cậu một lọ, cậu rửa qua sẽ biết.


Tần Hiểu Nguyệt tính toán phá loãng nước suối một chút, sau đó lại đưa cho Nhạc Đồng một lọ.

“Hiểu nguyệt, tớ đây liền cảm ơn cậu.

” Nhạc Đồng cười đến đôi mắt đều híp lại cùng nhau, cô nghe nói gần đây, mẹ Hiểu Nguyệt trở lên tuổi trẻ hơn rất nhiều, mẹ mình còn mỗi ngày hâm mộ không được đâu, nếu Hiểu Nguyệt đưa cho mình đồ trang điểm tốt như vậy, mình có thể cùng mẹ cùng nhau hưởng dụng một chút.

Tần Hiểu Nguyệt nhìn đến biểu tình Nhạc Đồng cười giống như con mèo, nhịn không được vui vẻ, tuy bình thường Nhạc Đồng hành sự giống như nữ hán tử, nhưng diện mạo cũng không phải giống nữ hán tử như vậy.

Mà càng giống một nữ sinh nhu nhược, lớn lên tuy rằng không phải quá xinh đẹp, nhưng vẫn là thực dễ nhìn, hơn nữa khuôn mặt nhỏ tròn tròn, bộ dáng này cười rộ lên, cảm giác giống như là mèo chiêu tài.

“Đồng Đồng, cậu cười như vậy rất giống là mèo chiêu tài.

” Tần Hiểu Nguyệt nhịn không được cười nói.

“Hiểu Nguyệt, sao cậu cũng nói tớ như vậy, cậu cũng không biết tớ sắp bị hai thằng em trai trong nhà giễu cợt đến chết.

” Nhạc Đồng buồn bực nói, bộ dáng Hiểu Nguyệt cười cô, làm sau này cô lại không dám cười.

“Được rồi, tớ không cười cậu, được không!” Tần Hiểu Nguyệt nhịn không được lắc lắc đầu đầu.

Lúc này, thầy giáo vừa lúc bước vào, trong phòng học bọn học sinh đều yên tĩnh.

Tần Hiểu Nguyệt cùng Nhạc Đồng đối diện cười, cũng bắt đầu nghiêm túc mà nhìn thầy giáo.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui