Editor: Fuurin Mở cửa ra, bên trong phòng Hàn Nguyên đang ngồi dựa vào ghế, Diệp Man thở dài, quay lại đóng cửa rồi ngồi xuống đối diện ông.
Hàn Nguyên thấy vậy liền đứng lên, cẩn thận đi đến trước két sắt, bấm mật mã, sau đó lấy ra từ trong đó một chiếc túi màu đen.
Ông trịnh trọng cầm chiếc túi để vào tay Diệp Man.
“Man Man, ba ba luôn tin tưởng con từ trước tới nay đều không phải là một người yếu đuối cần được che chở, cái này con cầm lấy, bây giờ thế giới đã không còn hòa bình như trước, lúc quan trọng nhất, đừng do dự gì hết, hãy trực tiếp dùng nó bảo vệ chính mình.”
“Ba…” Diệp Man kinh ngạc nhìn chiếc túi.
Trong túi rõ ràng là một cây súng lục màu đen và mấy băng đạn, tổng cộng chừng bảy tám chục viên..
“Lúc ba còn trẻ, đã từng lăn lộn trong giới hắc đạo.
Tuy sau này đã thoái ẩn, nhưng trong Chính Phủ có rất nhiều người bị ba túm được nhược điểm, hiện chúng vẫn còn nằm trong tay ba.” Hàn Nguyên hiền hòa vỗ vai cô, thở dài: ” Nếu không phải thế, mấy kẻ cầm quyền đó sao có thể khách khí với chúng ta như vậy.
Lão Phương cũng sẽ không dễ dàng để con tiến vào thành phố B.
Có điều với hoàn cảnh hiện tại, chút chuyện đó chẳng thể có đủ lực trói buộc bọn họ nữa rồi.” Dừng một chút, Hàn Nguyên lộ ra nụ cười khổ: “Súng lục con cất cho kỹ, đây là vật có thể bảo mệnh lúc mấu chốt, đừng nói cho mẹ và chị dâu con biết.
Bắt đầu từ mai ba dạy con dùng.”
Trong lòng trào nên cảm động mãnh liệt, Diệp Man nắm chặt súng trong tay, trịnh trọng gật đầu đồng ý.
Mọi việc quả nhiên không khác những gì Hàn Nguyên dự đoán.
Ba ngày sau Chính Phủ tuyên bố xóa bỏ tiền giấy, đồng thời sẽ ngưng cung cấp lương thực vô điều kiện cho cư dân thành phố.
Ba bố luật mới thay thế, đó là dùng điểm cống hiến để đổi lấy một số lương thực cần dùng mỗi ngày.
Phương pháp kiếm điểm cống hiến có rất nhiều, làm sạch đường phố, tham dự xây dựng công trình tường phòng hộ phía sau lưới điện, những việc này rất đơn giản, chỉ cần có sức thì ai cũng có thể làm, nhưng điểm cống hiến lại thấp đến thảm thương.
Căn cứ theo quy tắc quy đổi mới, năm điểm cống hiến là có thể đổi được rau quả, nhưng mà số lượng cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay, mười điểm cống hiến cũng chỉ được có hai cân.
Mỗi người một ngày làm cật lực cũng chỉ kiếm được cùng lắm ba bốn điểm mà thôi, ngay cả ấm no cũng là một vấn đề.
Nghĩa là đại bộ phận người dân có thể sẽ bị đói chết.
Khi điều lệ này vừa được công bố, thành phố B liền bạo loạn, dân chúng bất mãn giơ băng rôn khẩu hiệu tụ tập trước tòa nhà Chính Phủ, hơn hai trăm vạn người chen chúc khiến cả ngã tư đường chật cứng không một kẽ hở.
Dân chúng yêu cầu Chính Phủ hủy bỏ lệnh vừa đưa ra, nêu không họ sẽ bầu lại một Chính Phủ mới có khả năng đại biểu cho nhân dân hơn.
Khắp nơi đều hỗn loạn, không có cách nào có thể duy trì trật tự.
Chính phủ phái ra quân đội để đe dọa dân chúng đang bạo loạn, nhưng đứng trước nguy cơ sinh tồn khỗng lồ, quân đội mang súng ống kia hoàn toàn không có bất kỳ lực uy hiếp gì đối với các cư dân thành phố.
Đoàng——
Người đứng đầu Chính Phủ lạnh lùng nhìn toàn dân cả thành phố đang rơi vào điên cuồng, dứt khoát giơ tay lên, hạ lệnh trực tiếp nổ súng.
Ngay lập tức tiếng súng đột nhiên vang lên, mọi sự khẩn trương căng thẳng nháy mắt bị đứt đoạn, tiếng súng bất thình lình nổ ra dường như đã đánh vỡ đề phòng của người dân đối với Chính Phủ.
Sự hỗn loạn, tiếng hét chói tai rối nùi một mảnh, mọi người hoàn toàn rơi vào điên cuồng, liên tục chen lấn xô đẩy nhằm tiến vào bên trong tòa nhà Chính Phủ.
Đoàng—— Đoàng——
Binh lính dùng để duy trì trật tự dùng súng quét qua đám người, tiếng súng vang lên, ngã tư dường phút chốc nhiễm đầy máu.
Dân chúng trong thành phố tay không tấc sắt đỏ cả mắt, tuy đám người phía trước đã ngã xuống, nhưng cũng không có cách nào có thể ngăn cản bọn họ tiến lên, cả nhóm người liều mạng lao đến chỗ binh lính giành lấy súng, đánh bọn họ, kẻ lại lao về phía người đứng đầu Chính Phủ mà không tiếc mạng.
Kẻ cầm đầu Chính Phủ kinh hãi nhìn cuộc bạo động đã rơi vào cảnh mất khống chế, nhân lúc rối loạn đã thừa cơ trốn vào trong tòa nhà.
Trên ngã tư đường, có người bắt đầu tràn vào vơ vét siêu thị, thậm chí xông vào nhà dân giành thức ăn, có kẻ táo bạo còn trắng trợn giết người ngay giữa phố chỉ vì tranh giành một gói mì ăn liền.
Thành phố B hoàn toàn rối nùi.
Luật pháp, đạo đức, trật từ đều đã trở thành thứ vô giá trị.
Cùng thời điểm, Diệp Man thấy được cảnh tượng hỗn loạn đó từ TV, cô im lặng ôm gối ôm ngồi trên sô pha, gối ôm trong tay bị cô ôm trong ngực quá chặt đến mức biến dạng.
“Chuẩn bị một chút đồ đạc, lập tức chuyển vào trong hầm ngầm đi.” Sắc mặt Hàn Nguyên khó coi khi nhìn những gì trong TV.
Tuy biệt thự nằm ở ngoại thành thành phố B, cách xa trung tâm thành phố, nên không bị ảnh hưởng trực tiếp bởi cuộc bạo loạn.
Nhưng dù vậy, vẫn có mấy kẻ ý đồ xấu xa lẻn vào, tuy rằng đều đã bị giải quyết hết.
Có điều đây cũng là dấu hiệu cho thấy biệt thự đã không còn an toàn nữa.
Ngay lập tức, Dư Chi và Chu Lâm nhanh chóng chính trang hành lý, còn Diệp Man thì chạy ngay ra vườn rau, mặc kệ rau củ có cái còn chưa chín, đều ngắt hết tất cả.
Sau đó bưng chậu cây có A Bố chạy về phía gian phòng chứa đồ.
Hàn Nguyên và Hàn Sơ thì vội vàng trang bị webcam trong khắp các căn phòng trong nhà.
Mấy giờ sau, tất cả đều đã được sắp xếp xong xuôi, Hàn Nguyên liền mở cơ quan trong phòng chứa đồ.
Dù ai có đến đây, cũng sẽ không ngờ trong phòng chứa đồ còn có một đường hầm bí mật.
Tất cả mọi người xuống hầm ngầm xong, liền mở máy tính, mọi nhất cử nhất động trong biệt thự đều không thoát khỏi mắt họ.
Trong hầm ngầm có ba phòng ngủ một phòng khách và một nhà vệ sinh, không hề thua gì biệt thự phía trên cả.
Lúc trẻ Hàn Nguyên từng nằm trong giới xã hội đen, hầm ngầm này chính là đường lui ông để dành cho chính mình, dưới đây có một con đường bí mật thông tới đường quốc lộ cách thành phố B mấy ngàn mét.
Nhưng mà khi bệnh độc T lây nhiễm trên diện rộng, con đường này đã bị Hàn Nguyên lấp lại rồi.
Diệp Man nhanh chóng dời vào phòng ngủ dành cho mình.
A Bố rút rễ ra khỏi chậu hoa, linh hoạt nhảy hai ba phát từ bàn lên trên giường.
Thời gian này khiến nó ngột ngạt sắp chết luôn.
Diệp Man không chủ động nói cho người nhà về A Bố kỳ lạ.
A Bố hình như cũng không muốn để lộ năng lực trước mặt người khác, nên cứ an phận chờ trong vườn rau, lúc có người liền giả bộ nằm thẳng đơ ra đó.
Về phần vì sao Diệp Man không nói với người nhà về A Bố, đó không phải do không tin tưởng, mà là cô đã quen với việc có một số chuyện chỉ để trong lòng chứ không nói ra.
Cái không gian tùy thân trời đánh đã khiến cô phiền điên đầu, nên cô cũng cảm thấy không cần nói cho cha mẹ về nó.
Một cái không gian tùy thân có khả năng trữ thức ăn – thứ vô cùng quan trọng trong mạt thế, nói ra để làm cái gì chứ, để bọn họ cùng phiền não lo lắng với cô sao? Huống chi trong không gian vẫn còn một con Zombie đang rình rập nữa chứ.
Nhỡ đâu cô nói ra mình có một cái không gian tùy thân mà bọn họ không tin, thì cô biết xử lý thế nào? Chẳng lẽ dẫn họ vào để cho Zombie ăn thịt? Cái con Zombie đã tiến hóa chết bầm kia còn đang hại cô bấy lâu nay không dám vào không gian đây này.
Thời gian không còn sớm nữa, đồng hồ đã chỉ mười một giờ rưỡi.
Diệp Man nằm trằn trọc trên giường, không cách nào ngủ được.
Trong đầu cô vẫn còn tràn ngập hình ảnh máu me trên tivi, cô thậm chí còn cảm giác được ngay cả không khí mà mình đang hít thở cũng mang theo mùi máu.
Bạo loạn ban ngày đã khiến gần vạn người chết, đa số người dân thành phố không phải bị Chính Phủ bắn chết, mà là vì bị đám người hỗn loạn dẫm đạp chết.
Máu đã khiến cả thành phố vốn được xưng là chốn thiên đường bị nhuộm thành màu đỏ máu.
Mùi máu tanh nồng khiến người ta thấy buồn nôn như hóa thành một đám mây máu phía trên thành phố, giống như một cái lưới lớn vây trọn cả thành phố lại, càng vây lại càng chặt, dường như muốn bóp nghẹt những cư dân sống trong đó.
Máu tươi của cả vạn người, đối với Zombie mà nói, chính là hương vị ngọt ngào hấp dẫn đến cực hạn…
Ý nghĩ chỉ vừa thoáng qua, Diệp Man bỗng sợ hãi từ trên giường ngồi dậy.
“Man Man, mau ra đây, trong camera có biến.”
Cùng lúc đó, tiếng đập cửa dồn dập vang lên, giọng nói nôn nóng của Hàn Sơ truyền đến.
Diệp Man hơi cảm thấy không ổn, nhanh chóng mặc áo khoác, rồi vội vàng mở cửa đi ra ngoài.