Editor: Fuurin Hàn Sơ nổ một phát súng bắn nát đầu con Zombie hàng đầu tiên, nhìn đám Zombie phía sau như tre già măng mọc đạp lên cả thi thể đồng bọn mà nhào lên, trong lòng thầm than hỏng bét, rụt đầu lại vào trong xe, bấm nút kéo cửa xe lên.
“Đạn không đủ dùng nữa rồi.”
Diệp Man đang lái xe, liền nghiêng đầu sang nhìn hắn, hỏi: “Anh không thể dùng tiết kiệm chút được à?”
Hàn Sơ nhún vai, ánh mắt vô tội, nói: “Man Man, chẳng lẽ em nỡ nhìn anh nhìn mấy thứ ghê tởm đó tới nỗi cơm không ngon ngủ không yên sao?”
Diệp Man nhếch môi: “Đây chẳng qua chỉ là sự khởi đầu thôi, tháng ngày anh ăn không ngon ngủ không yên còn ở phía sau kìa.”
Trên đầu Hàn Sơ chảy xuống ba vạch đen: “Man Man, em không kích thích anh một bữa là em chịu không nổi hả?” Còn chưa dứt lời, hắn đột nhiên nhanh tay lẹ mắt mở cửa xe, đạp mạnh một cái, sau đó đóng sầm cửa lại, dưới lực quán tính khổng lồ, con Zombie mới bám vào cửa liền rớt xuống, ngã lăn lộn mấy vòng trên mặt đường, nó vừa duỗi bàn tay nát be bét vừa gào thét, nhất quyết phải tóm lấy con mồi đã cách rất gần, nhưng cuối cùng vẫn bị bỏ lại phía sau.
“Thật gớm ghiếc.” Hàn Sơ nhìn hai vết máu đen thui, tỏa ra mùi hôi thối đến buồn nôn dính trên cửa kính xe, xém chút nữa ói luôn cả bữa sáng mới ăn!
Diệp Man nhíu mày, ánh mắt hiện lên nét mất kiên nhẫn, dứt khoát không thèm quản hắn nữa, tập trung nhìn đường quốc lộ phía trước.
Chiếc xe phóng nhanh trên đường lộ, từng hàng cây bên đường dần dạt ở phía sau, Diệp Man đánh vô-lăng, tránh một chiếc ô tô bị hỏng đang kẹt giữa đường, tiến về phía trước.
Mấy phút sau, ô tô cản trên đường ngày càng nhiều, đường quốc lộ đông đến nỗi khó mà chen lọt, đúng lúc đó, đồng hồ xăng hiển thị sắp hết xăng.
Két ——
Diệp Man đột nhiên thắng gấp, lốp xe phát ra âm thanh chói tai vì ma sát với mặt đường, dưới tác động của quán tính, người trên xe phút chốc đổ về phía trước, Hàn Nguyên nhanh tay lẹ mắt bám được vào lưng ghế trước để ổn định cơ thể, tay còn lại đỡ lấy Dư Chi, mà Chu Lâm thì bị bất ngờ nên không kịp đề phòng, đầu đập vào lưng ghế tới nổ đom đóm mắt, thật lâu vẫn còn chưa hoàn hồn.
“Diệp Man!” Chu Lâm xoa cái trán đau đớn trợn mắt nhìn Diệp Man, cả tối hôm qua cô ta lo lắng tới nỗi mất ngủ, ngày hôm nay khó khăn lắm mới chợp mắt được chút, lại bị lần thắng gấp này làm cho hết cả hồn.
“Đường phía trước bị tắc rồi.” Diệp Man lãnh đạm giải thích: ” À còn nữa, xe cũng sắp hết xăng rồi đó.”
“Chết tiệt.” Hàn Sơ chửi một tiếng, thật xui xẻo mà!
Hàn Nguyên nhìn con đường bị vô số xe ô tô hỏng khiến cho kẹt cứng, trầm ngâm trong chốc lát, rồi nói: “Tất mọi người đều xuống xe đi.
Tiểu Sơ, con với ba đi dời xe đang chắn đường, Man Man, con và Chu Lâm đi tìm xem trong mấy chiếc xe này có còn lại chút xăng nào không.” Nói xong, ông quay đầu lại nhìn Dư Chi, “Bà ở tại chỗ trông chừng, nếu nhìn thấy Zombie hãy thông báo cho mọi người nhé.”
“Hay để con trông cho, thị lực của con tốt hơn mẹ nhiều.” Chu Lâm nhìn Dư Chi đang lo lắng, nói chậm rãi.
Hàn Nguyên nhìn cô ta một cái, cũng không bảo là có đồng ý hay không, chỉ trực tiếp nói: “Cứ vậy đi.” Sau đó mở cửa xuống xe.
Chu Lâm thấy mọi người xuống xe cả rồi, mới dùng tốc độ như rùa bò đi xuống, đi theo sau mông Diệp Man, tìm xăng bốn phía, trên mặt vẫn tỏ vẻ bất mãn.
Nhưng lúc này làm gì còn có ai có tâm tư đi chú ý tâm trạng của cô ta nữa.
Xăng trong mấy chiếc ô tô bị bỏ hoang không hề nhiều, Diệp Man lục mấy chục chiếc xe mới góp được không đến một can, chút xăng này căn bản không đủ để họ chạy tới được thành phố C.
Cũng không thể đi nửa đường thì hết xăng, sau đó phải đi trạm xăng tìm xăng đúng không? Bây giờ không thể so với lúc trước, thời tiết cực nóng có thể khiến Zombie không dám ra ngoài tiếp xúc với ánh sáng mặt trời, nhưng khoảng thời gian gần tối nhiệt độ sẽ giảm xuống rất nhiều, trong trạm xăng chỉ sợ nơi nơi đều có Zombie lượn lờ.
Chu Lâm đứng ở một bên nhìn Diệp Man chạy ngược chạy xuôi.
Cô ta làm như bản thân chẳng có việc gì để làm, dựa vào một chiếc xe hỏng, ngắm nghía xung quanh, vô cùng buồn chán.
Đột nhiên, ánh mắt cô ta ngừng lại, đáy mắt sáng lên, cô ta đứng thẳng người dậy, bước nhanh đến trước mặt Diệp Man.
“Chị dâu?” Bỗng nhiên trước mặt bị người ngăn lại khiến Diệp Man dừng bước.
Dường như Chu Lâm chẳng thèm đếm xỉa đến cô, ánh mắt cô ta thẳng tắp nhìn về phía một chiếc xe thể thao màu đỏ phía bên phải.
Xe thể thao có hình thức mui trần, thân xe cực đẹp, giống như lá Phong đỏ rực lửa, dưới ánh mặt trời nó tản ra vầng sáng lưu động như nước chảy, vừa chói lọi vừa lóa mắt.
Chiếc xe thể thao ngoại trừ mấy vết xước do ma sát thì không hề bị hư hao gì nữa, trong một dãy xe hư xe móp, nó trở nên cực kỳ nổi bật.
Diệp Man nhận ra, trước mạt thế, dòng xe này chính là một dòng xe bản giới hạn toàn cầu, nổi tiếng vì ngoại hình đẹp và tốc độ cao.
Chẳng trách Chu Lâm vừa liếc thấy một cái đã nhắm trúng.
“Chị dâu à, chúng ta đã có xe rồi mà, xe có nhiều đi nữa thì cũng làm gì có xăng mà dùng.” Diệp Man nhíu chặt mày.
Nghiêm khắc mà nói, tính năng của chiếc xe này rất được, nhưng đổi lại cũng rất là hao xăng.
Mà thứ bọn họ có ít nhất bây giờ, chính là xăng đó.
“Xe ở đây nhiều như vậy, chắc chắn sẽ có xăng thôi, nhiều xe chúng ta có thể an toàn hơn chút.” Chu Lâm nói hùng hồn.
Nhiều xe với an toàn thì có liên quan gì với nhau vậy? Huống chi chỉ cần một chiếc xe là đủ dùng rồi, bản thân họ cũng chẳng có đồ đạc gì nhiều để mà phải cần tới hai xe để chứa cả.
Thời điểm này, năng lượng khan hiếm, tiết kiệm còn không kịp, lấy đâu ra mà lãng phí chỗ này chứ? Diệp Man mở miệng muốn khuyên nhưng Chu Lâm đã cướp lời trước: “Chị nói này Diệp Man, em cứ đứng đây nhiều lời làm gì, xe nhiều như vậy, lỡ đâu xe nhà mình bị hư thì còn có thể đổi chiếc khác.
Em cứ cản chị vậy, chắc không phải là nhìn trúng chiếc này nên muốn độc chiếm nó chứ?”
Diệp Man lập tức tức nghẹn cổ, cô chẳng qua là xuất phát từ lợi ích của cả tập thể mà suy nghĩ thôi, thế nào mà tới miệng Chu Lâm thì lại biến thành người xấu rồi? Trong lòng hết sức ngột ngạt, cô lười phải cãi nhau với cô ta, liền dứt khoát mặc kệ, người như vậy cô không quản nổi.
Diệp Man vòng qua Chu Lâm, đi tới một chiếc xe khác.
Chu Lâm thấy bộ dạng tức nghẹn họng của Diệp Man, mí mắt cũng không nâng một chút nào, chỉ vui mừng rạo rực nhìn chiếc xe thể thao, một tay nắm lấy cửa xe, thử dùng lực kéo ra.
Xe không có khóa cửa, mắt Chu Lâm sáng lên, dùng hết sức giật cửa xe ra.
Nhưng cùng lúc với cửa xe mở ra, một mùi hôi thối nồng nặc xộc vào mũi, nội tâm Chu Lâm bỗng lộp bộp một tiếng.
Ngay sau đó, cô ta hoảng sợ trợn trừng mắt, đồng tử cũng co rụt lại vì kinh hoàng!
Đồng thời, một khuôn mặt gớm ghiếc xuất hiện trong tầm mắt Chu Lâm!
Từng miếng thịt thối rữa treo lủng lẳng trên cái mặt lòi cả xương mũi trắng hếu, mùi tanh tưởi tỏa ra, cặp mắt đỏ tươi đầy hung ác khiến người người sợ hãi đang nhìn chằm chằm cả người cô ta, đáng sợ như quỷ đoạt mệnh vậy!
Đầu óc Chu Lâm trống rỗng, cô ta hoảng sợ mở to mắt, không ngừng lùi về sau, cực độ muốn khiến bản thân biến mất khỏi tầm mắt của con Zombie.
Zombie đờ đẫn xoay xoay đầu, con người màu đỏ tươi dần dần tràn ra máu, một tiếng gầm gừ hưng phấn khi nhìn thấy thức ăn từ cổ họng phát ra, “Grào–” nó đột nhiên từ ghế lái nhảy dựng lên, lao nửa người trên về phía Chu Lâm.
Mắt Chu Lâm trừng lớn lên vì kinh hãi, cô ta rất muốn co giò mà chạy, nhưng giờ phút này, cặp chân của cô ta cứ như bị đổ ngàn cân chì vậy, một tí cũng không nhúc nhích nổi!
Con Zombie cách cô ta ngày càng gần, bàn tay lộ xương cốt trắng hếu âm u chỉ còn cách mặt cô có mười mấy centimet!
Chẳng lẽ cô ta đến đây liền bỏ mạng dưới móng vuốt Zombie sao? Không, cô ta không cam tâm! Cô ta không muốn chết, càng không muốn biến thành quái vật ăn thịt người, cô ta vẫn còn chưa sống đủ đâu! Đủ loại suy nghĩ xẹt qua trong đầu cô ta, cũng không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, bóng dáng Diệp Man bỗng xuất hiện trong tầm mắt cô ta, bóng dáng ấy như một lá bùa cứu mạng, cứ không ngừng lấp ló ẩn hiện.
Diệp Man à…
Trong chớp mắt, Chu Lâm bỗng nghĩ đến Diệp Man vừa mới lướt qua cô ta một phút trước, cô ta vô thức quay đầu lại, Diệp Man còn đang chăm chú lấy xăng thừa cạnh một chiếc xe, mà cô ta và Diệp Man lúc này chỉ cách nhau có một cánh tay mà thôi, nếu cô ta khẽ vươn tay ra thì…
Zombie đã cách cô ta càng lúc càng gần, giống như chỉ một giây sau, cặp vuốt ghê tởm đáng sợ kia sẽ xé toạc da cô ta ra vậy!
Chu Lâm hoảng sợ nhìn con Zombie đang cách cô ta gần trong gang tấc, suy nghĩ chuyển động nhanh chóng, Diệp Man ở gần như vậy, cô ta chỉ cần nhẹ nhàng giơ tay ra thôi… Chu Lâm cắn chặt răng.
Giữa Diệp Man và bản thân, Chu Lâm đưa ra chọn lựa rất nhanh chóng.
Gầ như cùng lúc, Diệp Man bỗng nhiên cảm giác được một lực kéo khổng lồ ập tới không báo trước, cô chưa kịp phản ứng, cơ thể đã ập về phía sau, ngay sau đó một khuôn mặt đầy thịt thối xuất hiện trong tầm mắt, cùng lúc, vai bỗng truyền đến đau đớn, mấy cái móng tay dài nhọn đã cắm phập vào vai cô rồi!
Diệp Man đau tới nỗi khuôn mặt trắng bệch, không đợi cô hồi hồn, con Zombie đột nhiên cúi đầu, há cái miệng hôi thối, răng nhanh sắc bén lập tức cắn lên vai cô, chỉ trong nháy mắt nó đã xé xuống cả một miếng thịt từ trên vai Diệp Man!
“Á——” Chu Lâm may mắn thoát nạn còn chưa kịp lau cái trán đầy mồ hôi lạnh, vui vẻ vì thoát chết, liền bị cảnh tượng trước mắt dọa cho nhũn cả chân, ngãy ngồi trên đường, sợ hãi nhìn cảnh quái vật ăn thịt người sống, hét ầm lên!