Editor: Fuurin “Grào…” Zombie gào thét, cơ thể hơi khom xuống, chuẩn bị tiến vào trạng thái chiến đấu, cơ bắp toàn thân hắn căng lên cuồn cuộn tràn đầy sức bật, hắn kéo Diệp Man ra phía sau, còn mình thì che ở phía trước, móng vuốt màu than chì dài nhọn lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, hai chân hơi mở ra, dường như bất kỳ lúc nào cũng có thể nhào lên trước túm lấy cái cây rồi cho nó vài vết cào vậy.
Khiến Diệp Man càng ngạc nhiên là, một chuyện khó tin lại xảy ra trong một chớp mắt này!
Đối mặt ý chí chiến đấu đang sôi sục của Zombie hay nói chính xác hơn là sự cảnh giác của hắn, cây táo cao to bỗng nhiên run rẩy liên tục, lớp vỏ cây già cỗi tách ra thành hai khe hở hẹp, vỏ cây hơi nhúc nhích, ngay sau đó, chỗ nứt ra vậy mà…vậy mà xuất hiện một cặp mắt!
Một cặp mắt màu xanh lá, tràn đầy cơ trí và tang thương!
Cây táo, cây táo, mọc, mọc mắt á? !
Má nó! Lại là một A Bố nữa! Không, phải nói là một thứ so với A Bố còn kỳ lạ hơn nữa chư.
Ít ra, so với bề ngoài hoàn toàn bình thường của A Bố thì nó hoàn toàn không thể sánh bằng!
Diệp Man gặp phải cú sốc lớn, cứ ngây người ra, hóa đá tại chỗ.
Cây táo rung rinh tán cây, ánh mắt bỗng rơi xuống trên người Diệp Man, đôi mắt xanh thẫm của nó như chứa sức mạnh thần bí nào đó, Diệp Man thậm chí còn cảm thấy, dưới ánh mắt ấy, ý nghĩ tâm tư của mình dường như đều bị nhìn thấy rõ ràng, không có bất kỳ chỗ nào có thể che dấu!
Ngay vào lúc này, cặp mắt ấy bỗng nhiên nhanh như chớp phụt ra một tia ánh sáng xanh thẫm, ánh sáng chạm đến đôi mắt Diệp Man thì ngừng lại một chút, ngay sau đó như có suy nghĩ, nhanh chóng chui vào trong mắt Diệp Man, trong chớp mắt, cô cảm thấy mắt mình đau đớn, nhưng cơn đau trôi qua rất nhanh, chỉ trong phút chốc liền biến mất tăm mất tích.
Sau đó trong đầu liền xuất hiện một lượng thông tin lớn.
Không gian trong đá mã não vốn có tên là Thiên Dạ Ảo Cảnh, là một vật phẩm của nền văn minh tu chân trong một thời không khác, nó là do một vị Yêu Thần sử dụng dị năng trời ban và pháp lực vô thượng tưới tắm mà tạo thành.
Nguyên nhân mà Yêu Thần mở ra không gian này, là do giới Yêu Tu ngày càng điêu tàn, muốn tạo ra một nơi trú ẩn cho các loại linh vật và linh thú bị các những tên tu chân loài người săn giết.
Nhưng bởi vì đất trong không gian có tính chất đặc biệt có thể giú bất kỳ loại thực vật nào được trồng trong đó có được ý thức riêng, và đạt được kỹ năng thiên phú, còn người có được không gian sẽ có được năng lực ra lệnh cho tất cả thực vật động vật trong đó, nên Thiên Dạ Ảo Cảnh vừa xuất hiện đã khiến rất nhiều Tu Sĩ tranh giành, cuối cùng lưu lạc khắp nơi, rồi sau đó rơi vào tay của cha ruột Diệp Man.
Trong không gian có ba cánh cổng, mỗi cánh cổng có một công dụng khác nhau, còn về công dụng cụ thể của từng cái, thì Diệp Man không thể khai thác ra được, điều này cô cần phải tự mình khám phá.
Nhưng Diệp Man vui mừng phát hiện, là không gian có thể thăng cấp, sau khi thăng cấp, thì chủ nhân không gian có thể gieo trồng một ít sinh vật mà không khiến chúng sinh ra ý thức.
( sở dĩ nói là sinh vật mà không phải là thực vật, chính là vì cái không gian hố cha này động vật cũng có thể trồng được á! ) (*Ed: đúng rồi, Zombie còn trồng cho nở hoa kết quả được mà :))) )
Muốn không gian thăng cấp rất đơn giản, sinh vật trong không gian một khi sinh ra ý thức, thì sẽ tạo ra một loại linh khí, linh khí tuần hoàn trong không gian có thể khiến không gian sinh ra sự biến đổi, khi loại thay đổi này phát triển đến một mức nào đó, thì không gian sẽ thăng cấp.
Nói cách khác, Diệp Man nếu muốn gieo trồng thực vật bình thường, thì trước tiên phải trồng ra được một số lượng đầy đủ đồng loại của A bố đã.
Má ơi, không gian hố cha à, mi còn có thể hố cha thêm nữa không vậy? Diệp Man tưởng tượng đến cảnh sau này sẽ có nguyên một đám A Bố chơi đùa trong không gian, lâu lâu còn bày trò quậy phá, kiếm chuyện chọc ghẹo cô.
Cô sâu sắc cảm thấy, cuộc đời mình chính là một bàn tiệc lớn, mà trên bàn tiệc đó thì bày đầy các món bi kịch.
Mỗi khi cô cảm thấy bi kịch kết thúc rồi, thì sẽ luôn có một điều gì đó khác nhảy ra.
Cô chỉ muốn dựa vào không gian để trồng rau dưa ăn thôi mà, khó đến vậy sao?
“Hì hì…”
Phía trên ngọn cây, thấp thoáng một vật thể màu hồng hồng đẹp mắt, nó lúc lắc cơ thể tròn quay, những chùm lá xung quanh cũng nhờ đó mà rung rinh theo.
Ngay sau đó, một quả táo chín tròn vạnh vạnh bật ra! Nếu chỉ là một quả táo bình thường thì tất nhiên không thể dọa nổi Diệp Man rồi, vấn đề là quả táo quỷ dị này lại có khuôn mặt, hai bên còn mọc ra một đôi cánh trắng xinh xắn! Giống như chạy ra từ phim hoạt hình Anime vậy!
Diệp Man kinh hãi nhảy dựng lên, lui về sau hai bước liền.
“Hì hì…” Quả táo kì lạ nhìn thấy Diệp Man, đôi mắt chỉ lớn bằng hai hạt đậu xanh vui mừng tới nỗi híp lại, không thèm xoay người mà cứ vậy vỗ cánh bay lên.
Lúc đầu động tác của nó vẫn còn vụng về loạng choạng, nhưng vỗ cánh vài ba lần đã có thể vèo một cái bay lên, từ trên cành cây bay tới chỗ Diệp Man.
Không đợi Diệp Man phản ứng gì, đôi mắt đỏ của Zombie đã hiện lên nét không vui, nó vô cùng ham muốn chiếm hữu chắn trước người Diệp Man, móng vuốt bén nhọt giơ lên rồi quơ quơ giữa không trung, phút chốc chỉ thấy một vệt màu đỏ bị bật ra như quả bóng cao su, sau đó rớt bẹp vào trong đất.
“Oà ——” đôi mắt hạt đậu của táo đỏ đơ ra, cố lắc lắc cơ thể, vẫy vẫy đôi cánh giờ đã lấm lem bùn đất, từ từ bò từ trong đất lên.
Nó ngơ ngác nhìn Diệp Man, và rồi.…”Òa òa—” một tiếng khóc kinh thiên động địa gió táp mưa sa vang lên, khiến cho lá cây cũng phải rơi rụng một mảng.
Ông trời ơi, đây quả thật là một cái máy chế tạo tạp âm mà! Diệp Man đau đầu bóp trán, trừng mắt nhìn tên đầu sỏ đã gây nên cảnh này.
Đối mặt với ánh mắt của cô, tên đó bây giờ còn biết giả bộ lấy lòng chớp mắt, chu mỏ ra vẻ ta đây rất là vô tội nữa chứ.
Một đứa hai đứa đều khó bảo, Diệp Man cảm thấy đầu mình ngày càng đau…
Táo đỏ há miệng gào khóc một chặp, thấy biểu cảm chán nản của Diệp Man, cô chẳng thèm an ủi dỗ nó nín khóc.
Nó thấy khóc chay một lúc lâu như vậy cũng chả có ý nghĩa gì, thế là đành phải thút tha thút thít mà nín.
Đôi mắt được nước mắt rửa qua càng thêm long lanh đen bóng, nhìn Diệp Man một cách tội nghiệp, thỉnh thoảng còn nấc mấy cái, trông đáng thương vô cùng.
Diệp Man thở dài, đừng nhìn bây giờ trái táo này tội nghiệp động lòng người như vậy, nó chắc chắn cũng là một đứa nghịch ngợm y chang A Bố mà thôi.
Có điều hình dạng nó thật là đáng yêu, lại còn đang thút tha thút thít khiến Diệp Man cảm thấy mình như đang ăn hiếp con nít vậy.
Cô lập tức đi đến ôm nó tới bên ao nước, giúp nó rửa ráy sạch sẽ.
Thế là táo đỏ nín khóc hẳn, cái miệng không răng hớn hở cười toe toét, thậm chí còn nhân lúc Diệp Man không để ý liếc mắt chọc tức Zombie nữa.
Khiến cho hắn bực mình nheo mắt lại, ngay cả quả đấm cũng giơ sẵn ra, nếu không phải ngại Diệp Man đang ở đây, chỉ sợ hắn đã cho nó một đấm lún vào trong đất rồi!
Vì vậy, lúc Diệp Man nhớ ra vẫn còn một A Bố đang bị phạt, thì nó đã bị trói vào nơi cánh cửa băng trọn vẹn hai tiếng, biến thành một khối tượng băng sinh động y như thật.
Sau đó, Diệp Man luống cuống chân tay lăn tảng băng A Bố tới chỗ cánh cửa Hỏa.
Cô chỉ mới mở hé cánh cửa, đã có lửa phụt ra, Diệp Man nhanh chóng dắt theo Zombie chạy ra xa khỏi đó, gần như cùng lúc, ngọn lửa cũng liếm lên tảng băng, chỉ nghe rắc một tiếng, một khe nứt xuất hiện, tiếp đó vết nứt ngày càng nhiều, một lát sau, khối băng vỡ vụn ra.
Đồng thời, A Bố ngơ ngác mất mấy giây, sau đó mừng rỡ “sa” một tiếng.
Cơ thể được giải thoát sau khi bị đóng băng vặn vẹo mấy cái, phẫn nộ “sa sa” liên hồi, từng cây gai nhọn như kim tiêm dựng hết cả lên, nó đột ngột xoay người lại nhìn chằm chằm Zombie.
Tục ngữ có câu, kẻ thù gặp lại, hết sức đỏ mắt, chính là để nói đến tình huống bây giờ.
Diệp Man kinh ngạc phát hiện, sau khi bị đóng băng, vốn A Bố có màu xanh lá, bây giờ nó đã chuyển thành màu xanh lam!
Chuyện gì thế này?
Diệp Man ngây người, bỗng nhiên trong đầu bật ra một câu đố “ Một con Kỳ Lân đi tới Nam Cực thì biến thành cái gì?—Đáp án là Băng Kỳ Lân.” Có điều hiện tại, câu đó biến thành: “Một A Bố đi đến Nam Cực (bị đóng băng) thì biến thành…cái gì? Băng A Bố saoA Bố đến Nam Cực ( đóng băng ) sau biến thành … ? Băng A Bố?
Đáp án này, chỉ khiến cô có một cảm xúc duy nhất, đó là “Khô lời囧!”