Mạt Thế Bảo Hộ FULL


“Uy ca, Zombie càng lúc càng nhiều, chết tiệt, chúng ta bị chặn mất rồi, bây giờ phải làm sao đây?”
“Uy ca, Vết Đao sắp không trụ nổi nữa rồi, toàn thân cậu ta bây giờ nóng như lửa vậy, e là một cào của Zombie lúc nãy làm cậu ấy bị lây bệnh độc rồi, phải nhanh chóng nghĩ cách thôi…”
Lâm Uy lau mồ hôi đang chảy ròng ròng trên trán, nhạy cảm nổ một phát súng bắn trùng một con Zombie đang lao tới từ một góc độ nguy hiểm, sau đó nhanh chóng hướng nòng súng về phía bầy Zombie đang ùn ùn kéo tới, một tiếng “cách” đột nhiên vang lên, sắc mặt Lâm Uy trong nháy mắt trở nên khó coi, chết tiệt, đúng là họa vô đơn chí mà, đang lúc nguy cấp thì lại hết đạn!
Lâm Uy xanh mặt nhìn Zombie từ bốn phương tám hướng đang kéo tới ngày càng gần, quyết đán giắt súng vào lưng quần, một tay phụ A Hưng đỡ Vết Đao: “Đi, trước tiên tới chỗ siêu thị tránh một lúc đã.”
Siêu thị chỉ ở ngay sau bọn họ, A Hưng nhìn thoáng qua, bên trong hình như không có Zombie, từ nãy tới giờ hắn không có thấy một con Zombie nào nghe mùi chạy từ trong đó ra cả, liền vội vàng gật đầu.
“Cậu dìu Vết Đao vào trước đi, tôi theo sau.” Lâm Uy rút dao phay ra chắn trước mặt hai người, đồng thời nhét vào tay A Hưng một thanh dao găm: “Nhớ để ý Vết Đao chút, lỡ như cậu ấy…thì cậu phải tùy thời xử lý.” Lời thừa lại cũng khogn6 có nói tiếp, sắc mặt A Hưng nghiêm túc, gật đầu.
“Mau đi đi.” Lâm Uy quơ dao phay chém trúng cánh tay một con Zombie, vết máu màu nâu uốn lượn chảy xuống, một mùi hôi thối buồn nôn xộc vào mũi.

Cùng lúc, A Hưng dìu theo Vết Đao vọt vào siêu thị, Lâm Uy cũng theo sát phía sau, sau khi tất cả đều đã vào trong liền lập tức đóng cửa, khóa chặt.
“Đại ca, phải làm sao đây? Cánh cửa này căn bản là không cầm cự được bao lâu đâu.” A Hưng nhìn một đàn Zombie đông như kiến đang chen chúc gào thét dán vào cánh cửa, da đầu tê dại.
Lâm Uy thở phì phò, ánh mắt lạnh lẽo, trầm trọng nói: “Trước tiên cậu đặt Vết Đao xuống đã, chúng ta dỡ mấy cái giá hàng ra ngăn trước cửa chống đỡ tạm, rồi anh sẽ nghĩ thêm cách.”
“Được.” Giờ cũng không còn cách nào.

Loại siêu thị ở trấn nhỏ như này đều chỉ là siêu thị loại trung, toàn bộ chỉ có một tầng, một khi cửa bị chặn lại, thì thật sự là kêu trời không thấu kêu đất không hay, như thú trong bẫy, ngay cả đường trốn cũng không có.

Có thể kéo dài được chút nào hay chút ấy.

Cũng may là cửa siêu thị làm bằng kính cường lực, nhất thời cũng không thể đập vỡ được.
Đùng đùng đùng… Ngoài cửa thủy tinh, có một bóng dáng linh hoạt như rồng bay phượng múa xuyên qua bầy Zombie, cơ thể nó cao chừng hơn hai mét, vậy mà tốc độ lại nhanh một cách kỳ quái, theo một tàn ảnh biến mất, nó đột nhiên xuất hiện bên ngoài cửa thủy tinh, khuon mặt nanh ác dán sát vào, miệng mở to như chậu máu lộ ra hàm răng trắng ởn nhọn hoát, Zombie tham lam nhìn chằm chằm hai người, nơi khóe miệng thối rữa có một dải chất lỏng khả nghi uốn lượn chảy xuống.
“Mẹ nó, nó lại đuổi tới đây rồi, thứ ghê tởm!”
Hai người mồ hôi đầy đầu rốt cuộc cũng đem được quầy hàng dời đến trước cửa thủy tinh, ngừng lại thở dốc nặng nề.
Zombie giơ tay lên định đập một phát thật mạnh lên cửa, nhưng mà đám Zombie chen phía sau cứ như ruồi bọ ngửi thấy mùi phân, liều mạng chen lấn lên phái trước, tận lực muốn cướp lấy đồ ăn trước đồng bọn, ít nhất thì cũng phải xí được chén canh.

Con Zombie cầm đầu không kịp đề phòng liền bị phía sau xô đẩy khiến đầu đập mạnh lên cửa.

Nguyên một cái mặt thối rữa dính sát vào cửa thủy tinh, trong miệng thậm chí còn có vài cái răng lỏng ra, nó vừa nhúc nhích, một cái răng cửa liền rớt lạch cạch xuống đất.
Grào —— Zombie gầm lên một tiếng đầy giận, hung tợn uy hiếp đạp một phát lên mấy con Zombie đang lấn tới, con Zombie bị đạp trúng sợ run, con mắt đỏ chớp chớp một hồi, sau đó dường như là đã phục hồi tinh thần lại, định gào lên, ai biết vừa mới mở miệng thì “bốp”, hai hàm răng vi vu rớt xuống, miệng liền biến thành giống trẻ sơ sinh, chỉ còn độc nhất hai hàng lợi đỏ tươi
Này thì hay rồi! Răng không còn, thì nó lấy gì đi gặm món ăn yêu thích nhất bây giờ? Nhất thời, hai mắt nó liền tóe lửa, một làn khói lượn lờ bốc ra từ trán nó, nó trở nên liều mạng nhằm về phía đồng bọn mà đánh.

Một con Zombie khác cũng không cam chịu yếu thế, lập tức hai bên ngươi đi ta tới đánh nhau loạn xà ngầu.
Nếu mà la Zombie bình thường thì sẽ không vì vậy mà đánh nhau, nhưng mà hai con Zombie này đều đã trải qua biến dị so với những Zombie bình thường khác, sau khi tiến hóa chúng nó đã có được trí lực cơ bản, nếu không sao có thể xuất hiện ý nghĩ phẫn nộ được chứ? Khi cả hai liều mạng với nhau liền làm cho cả bầy Zombie trở nên rối loạn, có câu “cửa thành thất thủ, cá dưới ao vạ lây”, có rất nhiều Zombie bị hai tên kia đánh trúng tán loạn không ngừng, ngoài cánh cửa thủy tinh là một đống hỗn độn, âm thanh ồn ào đủ kiểu.

“Trời đất! Vậy cũng được à?” A Hưng trợn mắt há mồm nhìn cảnh tượng ngoài cửa thủy tinh, cảm giác hình như đầu óc mình không đủ dùng nữa.

Cái đám không có tí dung lượng não nào, đầu chả có gì ngoại trừ ăn mà cũng biết nội chiến?
Lâm Uy chăm chú nhìn cah3 hỗn loạn phía bên ngoài cánh cửa thủy tinh, cảnh giác vẫn luôn được đề cao không chút nào thả lỏng, tuy rằng tình huống bây giờ có lợi cho bọn họ, nhưng chừng nào đám Zombie còn chưa đi, thì mối nguy hiểm của bọn họ vẫn sẽ còn đó.
Lúc này đây, hai người họ cũng không chú ý đến, trên thân Vết Đao đang nằm tựa vào vách tường trắng xóa bắt đầu hiện lên từng chấm nâu lấm tấm, nếu như lúc này họ vạch hai mắt đanh khép của hắn ra, sẽ phát hiện ngay trong mắt Vết Đao có từng đốm như nòng nòng đang di chuyển xung quanh, đồng thời không ngừng chen lấn vào đồng tử của hắn, mà đồng tử của hắn lúc này cũng bị ép thành vạch thẳng đứng như mắt mèo! Tình trạng giống hệt lúc Diệp Man bị lây nhiễm vậy!
“Xem ra, đám hỗn loạn này sẽ không kết thúc trong chỉ trong chốc lát đâu.” Lâm Uy nhìn hai con Zombie đang xáp vào nhau trước cửa, kết luận, “Cứ ăn chút gì trước đã, lấp đầy bụng rồi nghỉ ngơi một chút.” Lâm Uy vỗ vai A Hưng rồi cũng ngồi xuống.
“Yên tâm đi, em không muốn là quỷ đói đâu.” A Hưng nhe răng cười, vừa nói vừa thuận tay lấy ra một bao lạp xưởng, mở ra rồi đưa cho Lâm Uy một nửa, mình cũng cắn một miếng to, nói: “Lỡ như mà bị lây nhiễm, thà em nổ súng tự sát, chứ không bao giờ muốn biến thành quái vật.”
Lâm Uy nở nụ cười nghiêm túc, nhét lạp xưởng trong tay vào tay A Hưng, đứng lên nói: “Cậu cứ ăn đi, anh đi nhìn Vết Đao một chút.”
A Hưng im lặng, nụ cười xẹp xuống.

Không biết vì sao, hắn cảm thấy lạp xưởng trong tay bỗng trở nên nặng nề một cách lạ lùng.

A Hưng rầu rĩ cắn một miếng lạp xưởng, hốc mắt vừa chua vừa chát, tâm trạng vô cùng tồi tệ.
Nhớ lúc trước tám anh em bọn họ đi theo đại ca từ tay trắng tạo nên một phen danh tiếng, ai mà không sợ nơm nớp khi nghe thấy tên của bọn hắn chứ.

Chỉ là từ sau khi Zombie xuất hiện, trước thì vì che chở bọn hắn mà đại ca bị lây nhiễm, sau đó bọn hắn một đường chạy trốn, nhìn từng người anh em cùng mình vào sinh ra tử cứ lần lượt chết trong miệng Zombie, cho tới nay chỉ còn lại ba người họ, ngay cả Vết Đao giờ cũng…thế gian thật đúng là khó lường mà.
Nhìn một bầy Zombie như bầy kiến đen nghịt ngoài cửa, líu nha líu nhíu ồn ào, khiến người ta nhìn mà sởn tóc gáy, không biết hắn và Uy ca có thể kéo dài được tới bao lâu, dù sao thì cũng không tránh khỏi được chữ “chết”.

Zombie ngày càng trở nên lợi hại, làm gì còn đường sống cho con người nữa đây? Coi như hắn đã thông suốt.
“Vết Đao, Vết Đao, cậu sao rồi?” Lâm Uy nâng Vết Đao dậy để anh ta dựa vào người mình, sờ sờ trán hắn, không biết có phải mình sinh ra ảo giác hay không, mà nhiệt độ trên người Vết Đao dường như hạ xuống nhiều rồi.
“Nước…” Vết Đao cố mở mắt, lộ ra con ngươi nổi lên màu đỏ tươi, nói một cách khó khăn, môi hắn vì cực kỳ thiếu nước mà trắng bệch nứt nẻ.
“A Hưng, mang nước lại đây.” Lâm Uy lập tức gọi A Hưng.
A Hưng ném lạp xưởng, lấy ra một chai nước khoáng, vặn nắp cẩn thận đút cho Vết Đao, vừa chạm vào nước mát, Vết Đao liền tham lam nuốt vào, thật chí còn giật lấy cái chai uống ừng ực.

“Nước…” Vết Đao vứt chai không đi, kêu lên với vẻ chưa thỏa mãn, giọng nói so với lúc trước rõ ràng là tốt lên không ít.
“Lấy thêm nước đến.”
“Được được…” A Hưng đáp lời, rồi vội vội vàng vàng lấy nước.
Vết Đao uống một hơi hết bảy tám chai nước mới ngừng.

Hắn mở to mắt, nhìn Lâm Uy, nghiêm túc nói: “Uy ca…Là em liên luỵ các anh…” Nếu không có kẻ vướng víu như hắn ở đây, dựa vào thân thủ của Lâm Uy và A Hưng, muốn chạy thoát không phải chuyện khó.
“Cậu tỉnh là tốt rồi, mọi người đều là anh em, cậu xem cậu nói bậy bạ gì đó!” Lâm Uy tức giận nói, nhưng sắc mặt lại dịu xuống rất nhiều: “Cảm giác thế nào? Có chút gì không khỏe không?”

“Em thấy rất khỏe, trước giờ chưa từng thấy khỏe khoắn như vậy luôn, toàn thân tràn đầy sức lực.” Vết Đao nhếch miệng, vừa nói vừa đứng lên, lắc lắc cổ, động chân động tay, thở phào một hơi: “Thật là thoải mái.”
Lâm Uy và A Hưng ngơ ngác nhìn nhau, vừa nãy còn là bộ dạng sắp chết, sao bây giờ nhìn như người không hề bị gì vậy?
“Vết Đao, vết thương của cậu không đau nữa à?” A Hưng kinh ngạc hỏi.
“Vết thương á?” Vết Đao vừa hỏi lại, vừa kéo ống tay áo lên lộ ra cánh tay đen thui, kinh ngạc kêu to: “Uy ca, vết thương bị Zombie cào của em mất tiêu rồi!”
“Thật sao? Ôi chao, không có thật này!” A Hưng ngẩn ra, bắt được cánh tay Vết Đao, nhìn nhìn, cũng kinh ngạc há hốc miệng, “Uy ca mau đến nhìn này, Vết Đao không sao nữa rồi!”
Lâm Uy nhìn cánh tay sạch sẽ một cách kỹ lưỡng, lại nhìn kỹ tròng mắt Vết Đao, hồi nãy còn nổi lên màu đỏ nhưng bây giờ lại hết sức bình thường, không có tí ti bất ổn.

La kháng thể! Phản ứng đầu tiên của Lâm Uy là nghĩ tới nó, nhất thời trở nên nghiêm túc, nói: “Xem ra, hệ thống miễn dịch của Vết Đao đã chiến thắng sự lây lan của bệnh độc T, sẽ không biến thành Zombie nữa.”
“Thật sao, thật tốt quá!” A Hưng nghe vậy, liền đánh mạnh vào ngực Vết Đao, cũng có tâm trạng nói giỡn, “Xem bộ dáng người anh em đây chính là dẫm phải vận cứt chó rồi, vừa mới đây thơi tôi còn tưởng cậu sắp chết, vốn còn định nhỏ vài giọt nước mắt khóc thương, thật là lãng phí một phen tình cảm của tôi mà.”
Vết Đao gãi ót, nhếch miệng cười hắc hắc: “Nước mắt của cậu, tôi chả quý gì, tự giữ lấy mà dùng đi.”
“Được rồi,” Lâm Uy nhìn hai người cãi qua lại, nói: “Việc này cần phải được giữ bí mật, không thể để cho người thứ tư biết, nếu không Vết Đao sẽ rơi vào nguy hiểm ngay.”
“Uy ca, anh yên tâm, trong lòng bọn em có cân nhắc hết.” Thời bây giờ người ta vì sinh tồn chuyện gì cũng có thể làm được, nếu chuyện Vết Đao sinh ra kháng thể đối với bệnh độc bị người ta biết, chắc chắn sẽ có nhiều người thèm thuồng đỏ mắt, ý đồ gây rối.

Tất nhiên A Hưng cũng hiểu rõ chuyện này, “Vết Đao đã không sao, thì nên thừa dịp lực chú ý của mấy con Zombie đó không tập trung lên người chúng ta, chúng ta hợp sức một phen đi, thay vì ngồi chờ chết, tôi thà rằng liều chết mở ra một con đường sống.”
Lâm Uy trầm ngâm một lúc, nhìn sang Vết Đao.
“Tôi không ý kiến gì.” Vết Đao nói, “Bây giờ tôi không sợ Zombie cắn nữa, tôi che cho các anh lao ra.”
“Vậy được, các cậu theo dõi dấu hiệu của anh, tùy thời hành động.” Lâm Uy cũng không do dự nữa, trực tiếp nói.
Đám hỗn loạn bên ngoài cửa vẫn còn tiếp tục, dưới ánh mắt kinh ngạc của Lâm Uy và A Hưng, Vết Đao xung phong nhận việc tiến lên dùng một tay nhấc cái kệ hàng mà lúc nãy hai người phải hợp lực lắm mới có thể miễn cưỡng di chuyển được tới cửa.
Lâm Uy nhìn chằm chằm trước ngưỡng cửa, hai con Zombie đang chận ngay cửa đấm đá lẫn lộn với nhau, nhằm không cho những Zombie khác nhìn trộm đồ ăn bên trong, nguyên nhân của trận đánh này vốn là do con Zombie bị đánh rụng răng khơi mào, đến giờ đã thăng cấp thành chiến tranh bảo vệ đồ ăn rồi.

Những con Zombie bình thường thì bất mãn gào thét, cũng rục rịch muốn phá cửa vào nhưng vẫn sợ hai tên mạnh mẽ kia nên phải lui về sau chút tạo thành một vòng vây nho nhỏ.
“Nhân dịp này,” Lâm Uy nhạy bén phát hiện đám Zombie xuất hiện sơ hở, vẫy tay, nói: “Chạy mau.” Cả giá hàng nặng nề bị Vết Đao liệng thẳng vào bầy Zombie, đồng thời ba bóng dáng nhanh chóng lao ra khỏi siêu thị, tốc độ nhanh đến nỗi đám Zombie đông đúc trở tay không kịp.
“Graò…” Tiếng gào thét liên tiếp vang lên, bầy Zombie nhìn thấy thức ăn thoát ra ngay trước mắt mình, không hẹn mà cùng đuổi theo, không kẻ nào cam chịu tụt lại, ngươi đẩy ta gạt, hiện trường nhất thời trở nên mất khống chế, loạn hết cả lên.
“Cơ hội tốt đấy!” Mấy người nhìn nhau gật đầu, sau đó tách ra ba hướng chạy như điên.
****
Chạng vạng tối, một tiếng gào cắt qua làng quê yên tĩnh, vô số Zombie đang lê bước không mục đích trên đường vì tiếng thét này mà rối cả lên, không hẹn mà cùng chia làm ba hướng đuổi theo.
Trong ngôi nhà kia, con Zombie áo quần rách rưới đột nhiên ném bao vật tư đầy ụp xuống đất, vội vàng xoay người, nhanh như chớp biến mất tăm.
Diệp Man nhắm mắt lại, dao động hỗn độn truyền tới khiến tinh thần vốn đã cạn kiệt của cô càng đau thậm tệ, cảm giác muốn hôn mê truyền tới khiến Diệp Man lảo đảo, Ân Việt nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy cô, thuận thế ôm cô vào ngực, đôi mắt đỏ trong veo như nước nhìn cô đầy lo lắng.
“Man Man, Man Man sao vậy…”
Sắc mặt Diệp Man cực kỳ tái nhợt, tinh thần sức lực vốn đã cạn kiệt nay lại bị ép phải tiếp thu một lượng lớn suy nghĩ hưng phấn, tức giận hoặc cáu bẳn tới từ bầy Zombie đông đảo khiến trong đầu cô như có vô số ong mật đang vo ve ầm ĩ, Diệp Man cảm thấy đầu mình sắp bị tiếng ồn làm cho vỡ mất, năng lực chết tiệt này lại còn không thể lựa chọn có tiếp thu tin tức truyền tới hay không nữa chứ! Diệp Man cười khổ, nói qua loa: “Tôi không sao.”Nói xong liền chống tay vào người Ân Việt đứng vững, “Hình như đám Zombie đó phát hiện ra tung tích người sống, chúng ta qua đó nhìn xem sao.”

Ân Việt tất nhiên là đồng ý, nhưng hắn vẫn rất lo cho Diệp Man, sợ sơ ý cô liền té xỉu, nên ôm chặt lấy cô, để cô tựa đầu vào vai mình, cả trọng lượng cơ thể cô đều dựa lên người hắn, nửa dìu nửa ôm cô ra ngoài.
Khi đuổi theo đám Zombie đang vừa đánh nhau vừa truy đuổi người sống đến ngã tư đường, thì nơi đó đã chẳng còn ai.

Mấy cái biển báo cạnh đó cong cong vẹo vẹo trong gió, trên mặt đất là xương trắng bị dẫm đạp tán loạn nhìn mà khiếp đảm, vệt máu nâu đỏ đã khô lốm đốm tràn ngập cả đường, vô cùng thê lương.
Trong lòng Diệp Man tràn đầy chua xót.
Xa xa , một bóng dáng linh hoạt từ trong nhà dân vèo một tiếng chui ra, Diệp Man chăm chú nhìn lại, …là người sống.

Bước chân của người tới hơi dừng lại, Diệp Man chưa kịp phản ứng, thì hắn đã thốt ra một câu bằng giọng không thể tin nổi, như một quả bom nặng ký chợt nổ tung: “Đại ca? !”
“Diệp Man? Đại ca?” Gần như cùng lúc, cũng có hai bóng dáng từ đằng xa chạy tới, ba người ngơ ngác nhìn nhau, giật mình đứng yên tại chỗ như bị sét đánh!
Đôi mắt màu đỏ tươi như máu và làn da màu xám chính là minh chứng rõ ràng nhất cho thân phận bây giờ của Ân Việt – Zombie.

Nhưng bọn họ thấy cái gì kia! Đại ca tuy đã biến thành Zombie nhưng lại ôm Diệp Man thật chặt, vẻ mặt vô cùng dịu dàng, không có một chút gì nanh ác.

Càng quỷ dị hơn là, khi nhìn thấy bọn hắn, đại ca cũng không có biểu hiện ra sự thèm thuồng khi thấy thịt người tươi như những con Zombie bình thường khác! Ông trời ơi, chẳng lẽ thời thế đã thay đổi nữa rồi sao?
Ân Việt mẫn cảm áp đầu Diệp Man vào trong vòng tay ấm áp của mình, dùng tư thế bảo vệ cảnh giác trừng mắt nhìn ba người vừa xuất hiện, cổ họng phát ra tiếng ừng ực đầy địch ý, móng tay lập tức dài ra từ đầu ngón tay, bén nhọn như lưỡi dao, lóe ra ánh sáng sắc lạnh nhưng lại rất cẩn thận không làm tổn thương tới Diệp Man.

Mấy người Lâm Uy không hề nghi ngờ rằng nếu lúc này bọn họ mà có nhúc nhích một chút, thì Ân Việt sẽ không do dự mà hung hăng dùng móng vuốt đâm lủng ruột họ luôn!
A Hưng gãi cổ, nói thầm: “Chẳng lẽ sức mạnh tình yêu lại vĩ đại đến vậy? Cho dù có biến thành Zombie, đại ca cũng sẽ theo bản năng mà bảo vệ người trong lòng mình?”
Vết Đao tiến lên một bước, Ân Việt lập tức gào thét mang ý cảnh cáo, hắn cảm giác được trong ba người thì sức chiến đấu của Vết Đao là mạnh nhất.

Vết Đao thấy vậy phẫn nộ mắng thầm trọng sắc khinh bạn, cuối cùng không cam lòng mà lùi về sau, sau đó thử gọi: “Lão đại?”
Thấy bọn họ đã cách một khoảng an toàn rồi, Ân Việt mới hơi dịu sắc mặt một chút, chỉ lo nhìn Diệp Man trong ngực mình, trực tiếp coi như không nhìn thấy mấy người luôn.
Vết Đao như đá phải cục đá, trong lòng đã sớm lôi cái tên Ân Việt có bồ quên bạn ra dùng Thập Đại Mãn Thanh khổ hình tra tấn mấy vòng.
Diệp Man khó khăn đẩy cánh tay đang ấn đầu mình của Ân Việt ra, vì hơi bị ngộp nên trên mặt cũng có chút đỏ ửng nhàn nhạt, cô nhìn một lượt mấy người, nói: “Kiếm nhà vào đã rồi hẵng nói.” Cô cảm giác được đám Zombie sắp đuổi tới chỗ này rồi.
“Không chịu không chịu đâu, Man Man, tôi không thích mấy tên đó…” Bọn hắn cứ nhìn Man Man hoài, nhìn gì mà nhìn chứ, Man Man là của ta!
Ân Việt nhỏ giọng kêu, tỏ vẻ không đồng ý, Diệp Man an ủi vỗ vỗ vai hắn, “Ngoan nào, chúng tôi có quen nhau, bọn họ không có địch ý gì đâu.” Chí ít là không có địch ý với hai người họ.
Diệp Man cũng đã mở lời, Ân Việt có không vui đi nữa thì cũng chỉ có thể từ bỏ, nhân dịp Diệp Man không chú ý thì hung tợn trừng mắt uy hiếp cả ba người, làm sao hắn biết bọn họ chú ý là hắn hay là Diệp Man, hoặc là cảnh tượng một người một Zombie có thể chung sống hòa bình với nhau chứ, phải đề phòng.
Lâm Uy thân thiện gật đầu với Diệp Man, mấy người cùng tiến vào một căn nhà nhỏ, đóng cửa lại.
Trời dần dần tối lại, khắp nới đều là tiếng gào thét, nhóm Zombie không tìm thấy người thì phẫn nộ lảng vảng trên ngã tư, không biết mệt đi vào trong các nhà dân, nhìn đâu cũng thấy từng cái bóng tập tễnh lóe lên.
Bầu trời đêm tối đen, thỉnh thoảng có vài ánh sao sáng lên, nhưng cũng rất thưa thớt, trong căn nhà nhỏ là một mảnh tối mù.
Diệp Man mở một thùng mì ăn liền, đưa cho mỗi người một bao.

Mấy người Lâm Uy tay cầm mì, không hẹn mà cùng nhìn chằm chằm một gói mì khác trong tay Ân Việt, rồi ngơ ngác nhìn nhau, thậm chí khuôn mặt bình tĩnh của Lâm Uy cũng bắt đầu xuất hiện vết nứt.

Còn A Hưng thì trực tiếp há miệng thành chữ O luôn, không phải là Diệp Man đang ngược đãi đại ca cỉa bọn hắn đó chứ, sao lại keo kiệt đến nỗi ngay cả một hộp thịt cũng không thèm cho vậy?! Vết Đao thì trực tiếp đơ người tại chỗ.
Ân Việt hung tợn trừng mắt với bọn họ, sau đó sung sướng nhìn Diệp Man, trong mắt ánh lên sự hưng phấn, tay chân thì bắt đầu không an phận.


Diệp Man nâng mắt liếc hắn một cái, rồi cứ thế gặm từng miếng từng miếng mì ăn liền.

Từng tiếng nhai mì thanh thúy vang lên.
Ân Việt nhìn Diệp Man đang ăn ngon lành, rồi lại nhìn xuống mì trong tay mình, rồi lại nhìn sang miếng mì còn dính nước miếng trong tay cô, quyết đoán vứt của mình đi, rồi nhân dịp cô không chú ý lẻn vèo một phát tới chỗ cô, nhanh như chớp giật lấy mì trong tay cô đồng thời nhét lại miếng của hắn vào, sau đó chạy đến chỗ giàn nho trong sân nhỏ gặm rộp rộp, thậm chí thấy Diệp Man trợn mắt nhìn mình còn lấy lòng toét miệng cười hắc hắc.
Cái tên này! Diệp Man sau vô số lần bị giành đồ ăn đã luyện thành kỹ năng làm lơ trước biểu hiện mặt dày của ai đó, mở một gói mì khác ra, tiếp tục gặmày dày cười, mở ra mì ăn liền, tiếp tục gặm.
“Đại, đại ca? !” Cằm Vết Đao muốn rụng ra luôn rồi! Đây, đây mà là đại ca của bọn hắn á? Đừng đả kích người ta như vậy chứ!!!!!!!!
Lâm Uy cảm thấy nhất định là bản thân sinh ra ảo giác, vốn xưa nay ổn trọng giờ lại đặc biệt nghiêm túc, ra sức dụi mắt muốn chứng thực phán đoán của mình là sai, cuối cùng thì sắc mặt lại biến hóa lúc xanh lúc trắng.

Miệng A Hưng thì mở to, miếng mì to trong miệng rớt bẹp trên mặt đất, khóe miệng còn có vết chất lỏng khả nghi đang uốn lượn chảy xuống.
“Đừng quan tâm hắn làm gì, hắn không ăn thịt, ăn chay đó.” Diệp Man bĩu môi, tung thêm một quả bom.
Ăn, ăn chay? ! Mắt mấy người sắp lòi cả ra.

Được rồi, xin đừng nói bọn họ yếu đuối, chắc chắn nếu anh thấy một loài ăn thịt mà lại còn là thịt người như Zombie, đến một ngày đột nhiên vứt thịt người đi, hơn nữa lại còn chàng chàng thiếp thiếp với đồ ăn của mình, cười đến vô cùng chân chó, tin rằng anh cũng sẽ biểu hiện như vậy thôi.
Ân Việt chả thèm quan tâm bọn họ kinh ngạc ra sao khiếp sợ thế nào, gặm hai ba miếng hết sạch mì, sau đó lại lẻn tới, thế là Diệp Man lại tiếp tục nhìn tay mình rỗng tuếch, ngây người xé tiếp túi mì khác.

Cuối cùng đến khi Diệp Man ăn no, thì tổng cộng cô đã bị cướp tới bốn gói mì, Ân Việt thì ăn tới no lặc lè bụng phình lên, ôm bụng nằm trên đất rầm rầm rì rì như heo con, lại còn thường xuyên dùng ánh mắt đáng yêu mong đợi nhìn Diệp Man.
Cho chừa! Ai kêu đi cướp đồ ăn của tôi, báo ứng tới rồi đó thấy chưa?
Man Man, bụng khó chịu… Ân Việt chớp chớp đôi mắt, khó chịu lăn lộn cầu xoa xoa.
Diệp Man quyết chí không thèm nhìn tới, lúc nào cơm xong cũng một màn này, cô xem tới chết lặng luôn rồi, chẳng lẽ đồ cô cắn qua rồi ngon như vậy sao, lần nào Ân Việt cũng muốn cướp, biết rõ là sẽ ăn no trướng bụng vẫn không chịu rút kinh nghiệm!
“Diệp Man, đại ca vẫn luôn ở chung với cô sao?”
Ánh mắt Lâm Uy phức tạp nhìn Ân Việt đang cư xử như một con thú cưng ngốc nghếch, trước mặt Diệp Man, hắn thu hồi hết tất cả nanh vuốt bén nhọn, diu ngoan như bông vải vậy, lúc trước cũng thế, sau khi biến thành Zombie càng chưa từng thay đổi.

Hắn không khỏi bắt đầu hoài nghi, tình yêu thật sự mạnh mẽ như vậy sao?
Diệp Man gật gật đầu, nhìn Ân Việt khó chịu gần như sắp khóc tới nơi, cuối cùng miệng cứng lòng mềm duỗi tay ra xoa bụng cho hắn.

Ân Việt hoan hô một tiếng, tiếng ừng ực trong cổ họng vang lên liên tục như tiếng nước đang sôi, hai mắt híp lại đầy hưởng thụ, lỗ tai hơi nhọn nhúc nha nhúc nhích, nhìn có chút lười biếng đáng yêu, giống một chú mèo con bình thường.
“Ở trước mặt cô, đại ca luôn biến thành một người khác.” Lâm Uy thở phào một hơi, nhìn Diệp Man chăm chú, “Tôi vẫn không hiểu, đến cùng là cô có ma lực gì mà khiến cho đại ca có thể thu hồi nanh vuốt dõi theo cô, lúc đối mặt với cô đáy mắt luôn tràn đầy tình cảm ôn nhu.”
“Anh đang nói gì vậy?” Diệp Man khó hiểu nhìn anh ta, cùng lúc, Ân Việt bỗng dưng mở mắt, ánh mắt sắc như dao liếc Lâm Uy một cái, dường như rất là bất mãn khi hắn thu hút mất sự chú ý của Diệp Man.

Dục vọng chiếm hữu trong ánh mắt cục kỳ rõ ràng.
Trước kia đã như thế, bây giờ vẫn là như vậy… Đại ca làm việc tàn nhẫn quyết đoán, tác phong dòn dập như sấm rền gió cuốn trong lòng hắn vậy mà lại bị một cô gái phổ thông không có chút gì đặc sắc làm cho mê mẩn xoay vòng vòng, thậm chí giờ còn biến thành kiểu người như thú cưng, mà cô ta lại căn bản hoàn toàn không biết gì cả, cứ mặc sức mà tiêu xài tình cảm đó…
Ánh mắt Ân Việt nhìn lại đây khiến trong lòng Lâm Uy nghẹt thở, làm tim hắn cũng căng lên, hắn nhìn vẻ mặt mờ mịt của Diệp Man, nhịn không được mà đứng bật dậy, ánh mắt sáng như đuốc, sáng ngời xuyên qua cả màn đêm, nói:
“Diệp Man, cô có biết hay không, đại ca đã thích cô tròn chín năm rồi đó?”
Động tác vuốt ve của Diệp Man bỗng cứng đờ, giật mình nhìn về phía Lâm Uy, “đùng” —— trong đầu như có cái gì đó nổ tung, khiến tâm trí trở nên trống rỗng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận