Mạt Thế Cam Đường

Cam Đường đi ra hội
sở, giờ phút này đứng trên đường lớn, nhìn qua nhìn lại dòng người cùng
xe không dứt, trên mặt xuất hiện một tia mờ mịt.

Ánh nắng
buổi chiều tươi sáng, một góc phố náo nhiệt, dọc đường mọi người rôm rả
thảo luận đi chỗ nào ăn cơm hoặc lớn tiếng tám chuyện bát quái về tình
nhân mới của cấp trên, tràn trề hơi thở của sự sống, nhưng như vậy lại
xa xội và đầy xa lạ.

Cô cất bước đi lên phía trước, lại
giống như du hồn không có phương hướng, dưường như muốn lại gần cảm thụ
không khí tràn đầy sự sống này, đi phân biệt rõ thật giả. Nhưng mà khi
có người bước qua, thân thể lại không ý thức được kéo xa khoảng cách,
bày ra tư thế phòng ngự.

Chu Miểu đi sau lưng cô, ánh mắt tràn đầy lo lắng.

Hai người đi đến một khúc quanh, một sinh viên hiền lành mang mũ lưỡi trai
đứng ở nơi đó phát tờ rơi. Thấy hai người lại gần, vội bày ra khuôn mặt
tươi cười nghênh đón, đặc biệt chuyên nghiệp đưa ra hai tờ đơn, trong
lòng còn đang suy nghĩ: Hai cô gái này vừa nhìn liền biết là xinh đẹp
tốt bụng, chắc sẽ lấy giúp mình hai tờ đơn này đi, tốt, giảm bớt được 2
tờ, cách mục tiêu phải hoàn thành lại thêm một bước.

Chu
Miểu theo ở phía sau mặt liền biến sắc âm thầm hô hỏng bét, không đợi
Cam Đường phát ra cảnh cáo, người kia đã bị Cam Đường một phát ném qua
vai nằm vật xuống mặt đất, mũ rớt xuống, tờ rơi bay đầy trời.

”Đường Đường, dừng tay!” Chu Miểu vội vàng chạy tới, Cam Đường hình như cũng nhận ra được, thu tay lại ngẩn người một lát, sau đó lại tiếp tục
bước chậm rãi.

”Anh không sao chứ? Thật xin lỗi, chúng em
không phải cố ý, anh có muốn tụi em đưa đi bệnh viện không?” Chu Miểu
một bên đỡ người kia dậy, một bên cuống quít xin lỗi.

Người
thanh niên xoa mông đứng lên, đầu tiên cầm mũ đội lên, sau đó nhìn tờ
rơi rơi lả tả đầy đất phát ra một tiếng hét thảm, tức giận nhìn Chu
Miểu: “Đưa tờ rơi không nhận liền thôi đi, lẽ nào vì tôi đưa tờ rơi
không vui, có thể đánh người sao? Trời nắng chang chang, tôi đứng một
chỗ này cả buổi không vất vả hay sao?”

Chu Miểu chỉ có thể
trưng ra khuôn mặt đau khổ không ngừng xin lỗi: “Em biết mà, thực sự rất xin lỗi. Nếu không, em phụ giúp anh phát tờ rơi?” Cô thấy Cam Đường một mình đi khỏi, trong lòng không ngừng lo lắng.

”Làm một đống
tờ rơi bay lả tả đầy đất sau đó phát đến ngày mai chắc?” Người kia tức
giận trừng mắt nhìn cô nàng, sau đó ngồi xuống nhặt từng tờ một lên. Chu Miểu thấy Cam Đường đã cách xa mình một khoảng cách xa, không dám trì
hoãn nữa, từ trên mặt đất tiện tay lấy một đống tờ rơi, câu nói vừa dứt
liền chạy đuổi theo Cam Đường.

”Em giúp anh phát một ít đi, giúp anh giảm bớt khối lượng công việc.”

Mũ lưỡi trai trợn mắt há mồm nhìn theo bóng dáng cô nàng, nửa ngày sau
nỉ non một câu:“Nếu cuối cùng vẫn lấy tờ rơi, vậy đánh tôi ngã một cái
để làm gì?”

Chu Miểu đuổi theo sau Cam Đường, một bên tiện
tay phát tờ rơi, một bên quan sát vẻ mặt Cam Đường, mở miệng nói:“Đường
Đường, trước đây chúng ta cũng có phát qua tờ rơi mà. Hôm nay làm thêm
không làm, cậu muốn về trường học sao? Tớ biết vài chỗ làm thêm, chúng
ta ngày mai có thể kiếm việc khác.”

Trường học, nghỉ hè, làm thêm.

Ký ức từng điểm từng điểm khôi phục.

Trước mạt thế lúc cô còn học năm nhất, cô nhớ cô học hết năm nhất, được nghỉ
hè, liền đi làm thêm. Tại sao phải đi làm thêm? Hình như là vì kiếm
tiền, kiếm tiền để nuôi sống chính mình.

Về sau mạt thế bộc phát, không còn trường học, cuộc sống an bình yên tĩnh cũng đặt dấu chấm hết.

Cam Đường chậm rãi dừng lại, nhìn trước mặt cảnh tượng yên bình, trong đầu lại hiện lên những ngày tận thế, máu rơi đầy đất.

Cho nên nói, khoảng thời gian đầy đen tối, máu tanh cùng với giết chóc, đến cùng, tại sao lại bắt cô trải qua một lần nữa?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui