Mạt Thế Chi Anh Đào Của Ta Sẽ Nổ Tung

Bọn họ tuỳ tiện thu thâp một chút, sau đó ngồi xuống, Trịnh Gia Hoà tiến đến bên người Triển Vân nhỏ giọng nói, "Triển ca, anh có phát hiện ra nơi này quái quái hay không?"

Triển Vân liếc xéo hắn một cái, "A, sao nay cậu lại thông minh vậy?"

"Hắc hắc..." Trịnh Gia Hoà rụt rụt cổ, cười gượng hai tiếng.

"Trình Khải, cậu kêu Ngô Tĩnh lại đây, cậu ở lại coi xe đi." Dị năng của Ngô Tĩnh rất thích hợp để âm thầm điều tra, có Trình Khải, Tống Thành Thư cùng Trương Sóc Lương canh xe, anh cũng không cần lo cho mấy chiếc xe.

"Được." Trình Khải vỗ vỗ quần áo, trực tiếp đi ra bên ngoài.

Cửa vừa mở ra, người ở bên ngoài nhà giam đều đồng thời nhìn về hướng của bọn họ, tuy rằng thiếu ánh sáng nên không thấy rõ biểu tình, nhưng làm bọn họ cảm thấy có chút quỷ dị.

Không qua bao lâu, Ngô Tĩnh đã tới, cô vừa vào cửa là mọi người đã thấy cô nhíu mày gắt gao. Vốn dĩ Ngô Tĩnh là một cô gái trầm ổn, hiểm khi sẽ lộ ra biểu tình như vậy.

"Tiểu Tĩnh, làm sao vậy?" Trình Kiều cùng Ngô Tĩnh là hai cô gái duy nhất trong đội, quan hệ tự nhiên cũng thân hơn, cho nên quan tâm hỏi.

"Ánh mắt của bọn họ, tôi rất không thích." Cái loại ánh mắt tìm tòi nghiên cứu như có như không, cứ như bị kim chích, làm người khó chịu muốn chết.

"Hừ! Nhìn cái gì mà nhìn!" Xưa nay Trình Kiều là người có tính tình thẳng thắn, lập tức đi ra cửa, dị năng quanh thân bùng nổ, bên trong nhà giam cuồng phong gào thét, đem chậu than của những người nó đánh nghiêng, làm cho bên ngoài tiếng thét chói tai hết đợt này đến đợt khác.

Lúc này Triển Vân lại nói nhỏ với Triệu Binh vài câu, Triệu Binh liền đi ra ngoài khuyên Trình Kiều quay lại, chính hắn lại đi từng phòng nhận lỗi, "Ha hả, xin lỗi xin lỗi, em gái tôi tính tình có chút hung."

Hắn một bên xin lỗi, bàn tay lại xuất hiện liệt hoả, bởi vì dị năng của hắn đã lên tới cấp hai đỉnh giai, ngọn lửa rất nóng, cho nên những người kia dù đứng xa cũng cảm thấy ấm áp.


Triệu Binh không quan tâm đến thần sắc kinh sợ trên mặt những người đó, nhanh chóng vứt ra mấy cái hoả cầu, một lần nữa đốt cháy chậu than, sau đó quay đầu rời đi.

Hai dị năng giả liên tiếp 'phát uy' làm những người đó sợ như chim cút, không dám quay đầu nhìn sang bên này nữa.

Không bao lâu sau, Ngũ Gia đã mang theo người đẩy xe đồ ăn lại đây, đó là một nồi canh rất lớn, đủ để cho hơn trăm người ăn.

Lúc này Ngũ Gia tự mình mở nắp nồi canh lên, hương vị thịt truyền đến, bên trong vậy mà là canh thịt tươi, bên trong còn thả chút nui và bắp cải. Ngũ Gia kêu người múc một chén lớn cho đội ngũ Triển Vân, dư lại thì chia cho người trong nhà giam.

Những người đó sớm đã bị mùi thịt làm cho chảy nước miếng, nhìn thấy nồi canh thịt được đẩy tới liền la lớn lên, bắt đầu tranh đoạt nhau.

Triển Vân bưng chén canh thịt trong tay, sắc mặt bình tĩnh nói, "Không hổ là Ngũ Gia, lúc này mà còn có thịt để ăn."

"Ha ha ha, là vận khí tốt bắt được một con hươu biến dị mà thôi, hương vị rất ngon, các cậu mau nếm thử đi!"

"Quá nóng, để nguội một chút chúng tôi sẽ ăn." Nói xong, ánh mắt tuỳ ý mà nhìn ra bên ngoài, những người kia đang cướp lấy đồ ăn.

"Được, không thành vấn đề, những người bên ngoài xe hẳn là vẫn chưa ăn gì, để tôi đi đưa cơm cho bọn họ đi..?"

"Không cần đâu, trên chiếc xe kia đều là người bệnh, vạn nhất lây bệnh thì không tốt, để bọn họ ở ngoài đó đi, lát nữa chúng tôi đi đưa là được."

"Vậy các cậu chậm rãi dùng bữa, lát nữa tôi lại kêu người tới thu dọn." Ngũ Gia nhìn thấy bọn họ phòng bị chính mình, nhưng trên mặt vẫn cười tủm tỉm, một chút cũng không có bộ dáng mất hứng, trực tiếp mang theo đàn em rời đi.

Đóng cửa lại, Triển Vân nói Tô Duệ Triết lấy ra một cái thau lớn, đem canh thịt trên tay đều đổ vào trong, sau đó thu vào không gian.


Mọi người cũng không nói gì, bọn họ đều cho rằng Triển Vân phòng bị những người kia động tay động chân lên thức ăn, thịt tuy rằng rất hiếm, nhưng đối với mọi người trong đội ngũ Triển Vân, có Tô Duệ Triết ở đây, thì thịt gà thịt vịt gì cũng có cả, muốn ăn liền ăn, căn bản không cần nhớ thương đến canh thịt nui.

Dư Đông Đông ngoan ngoãn ngồi ở trên giường, nhưng đôi mắt của nhóc lại trông mong mà nhìn Tô Duệ Triết, dù sao nhóc vẫn còn là một đứa trẻ, vẫn rất thèm ăn.

Tô Duệ Triết bị bộ dáng đáng yêu của nhóc chọc cười, đem đồ vật thu về, sau đó lại lấy ra bánh mì phân cho mọi người, đặc biệt còn cho Dư Đông Đông hai cây xúc xích.

"Cảm ơn anh ạ!" Khuôn mặt nhỏ của Dư Đông Đông lập tức nở một nụ cười đáng yêu, nhóc mở xúc xích ra, giống như con chuột nhỏ mà gặm gặm, còn không quên bẻ xuống một chút chia cho Tiểu Hắc.

Tô Duệ Triết cùng Triển Vân bưng chén, giả bộ làm dáng muốn đi đưa cơm cho mấy người ở trên xe, sau đó lại bưng chén không trở về, trên thực tế cũng chỉ là đưa mấy cái bánh mì cho bọn họ mà thôi.

Đem chén không đặt trên mặt đất, mọi người đơn giản lấy bánh mì lót bụng, sau đó lên giường nằm nhắm mắt dưỡng thần.

Không bao lâu sau, Ngũ Gia phái hai người đến thu dọn chén, hai người kia thấy chén bát sạch sẽ trên mặt đất, ngay cả xương cũng không lưu lại, khoé miệng đều ẩn ẩn lộ ra một tia ý cười trào phúng, nhưng rất nhanh đã che giấu đi, cúi đầu bưng chén rồi rời đi.

Chờ bọn chúng đi khỏi, Triển Vân đưa mắt ra hiệu cho Ngô Tĩnh, Ngô Tĩnh lập tức yên lặng hoá thành sương mù, phiêu phiêu đãng đãng bay theo sau hai người kia.

Hai người kia bưng chén, vừa đi vừa thấp giọng nói, "Hắc hắc, còn tưởng là đám người vênh váo, cũng giống như chưa từng thấy qua thịt."

"Chính là ngay cả xương cũng không lưu lại, khẳng định là xương cũng đều nhai rồi."

"Ha ha ha." Hai người một bên cười nói, một bên đi đến toà nhà phía trước.


"Thế nào? Bọn họ đều ăn hết rồi sao?" Ngũ Gia đứng ở cửa nhón chân mong chờ.

"Ăn hết sạch." Hai người giờ mấy cái chén rỗng tuếch trên tay, nói: "Ăn sạch sẽ, một chút xương cũng không còn."

"Bọn họ có nói gì không?"

"Cái gì cũng không nói..."

"Sao?" Ngũ Gia khẽ nhíu mày.

"Khi chúng tôi đến, bọn họ đều nằm, có lẽ là mệt mỏi cho nên không phát hiện canh thịt này có gì khác thường."

"Ngủ rồi sao?" Ngũ Gia liền lập tức thả lỏng, mặc kệ bộ dáng mờ mịt của hai người, gã nhanh chân xoay người đi lên lầu tìm Tào Khải Thân.

Gã gõ cửa nửa ngày, Tào Khải Thân mới chậm rì rì mở cửa, một mùi xạ hương nồng liệt xông vào mũi, Ngũ Gia mơ hồ có thể nhìn thấy thân thể trắng nóng ở trên giường.

"Chuyện gì?" Tào Khải Thân hỏi.

"Lão đại, bọn họ đã ăn rồi." Ngũ Gia đem tình huống đơn giản kể lại với hắn một chút.

"Ha ha, rất tốt, nếu đã ăn thì không chạy được nữa." Tào Khải Thân lộ ra một nụ cười âm trầm, "Buổi tối nói anh em cảnh giác một chút."

"Hắc hắc, không thành vấn đề." Ngũ Gia cũng lộ ra một nụ cười âm trầm tàn nhẫn, "Lần trước Lâm Gia mất tích, tôi hoài nghi là do bọn họ làm, đáng tiếc là bọn họ chạy quá nhanh, lúc này vào tay chúng ta thì do bọn họ xui xẻo."

Sau đó, Ngũ Gia liền rời đi, Ngô Tĩnh vẫn luôn đi theo gã, nhìn thấy gã đi tìm mười mấy người, tất cả đều ở chung một căn phòng đợi lệnh, xem bộ dáng những người đó hẳn đều là dị năng giả.


Bóng đêm thâm trầm, nhóm người này ngồi an tĩnh trong phòng, vây quanh đống lửa sưởi ấm, ánh mắt tham lam mà nhìn chăm chú về hướng nhà giam bên kia, cứ như sát nhân điên cuồng trong phim kinh dị.

"Lại chờ thêm một giờ, sau khi bọn họ ngủ say, Nhị Gia dẫn người đi đoạt xe, nhưng không biết trên xe có bao nhiêu người ăn thịt, dù sao cũng là dị năng giả nên sẽ có bản lĩnh hơn người, các người phải cẩn thận."

"Đã biết."

"Những người khác cùng tôi đi ra đằng sau, cần phải làm gì các người đã biết rõ?"

"Biết!"

"Kia chính là mười mấy dị năng giả cao cấp, hạch dị năng của bọn họ có thể thăng cấp, mà thịt của bọn họ còn mang theo năng lượng."

"Vậy có chút đáng tiếc, hai cô gái kia thật là đẹp..."

"Vậy chúng ta liền thương hương tiếc ngọc một chút, để tiến sĩ giải phẫu hai cô gái kia, đem hạch dị năng đào ra, không làm mất đi tánh mạng các cô là được."

"Hắc hắc hắc, chủ ý không tồi!"

"Lão đại hình như có hứng thú với thằng bé kia, đến lúc đó kêu tiến sĩ chăm sóc nó một chút." Ngũ Gia nghe bọn họ nói chuyện, đột nhiên thêm vào một câu.

"Tất nhiên tất nhiên, người lão đại coi trọng, tất nhiên là phải lưu lại, những người khác đều giết hết, vừa vặn có tám cái hạch dị năng! Đủ cho tám vị đại lão, phần thịt lại cho chúng ta, tất cả chúng ta đều có thể thăng cấp!"

"Không sai! Chờ cho dị năng của chúng ta lợi hại giống như bọn họ, sẽ không bao giờ sợ tang thi vây thành nữa! Chúng ta cũng có thể thành lập căn cứ thêm một lần nữa, còn có thể đoạt lấy căn cứ Phương Nam!"

"Ha ha ha ha."

Nghe đối thoại của nhóm người này, Ngô Tĩnh cảm thấy nếu cô vẫn còn ở trong hình người, khẳng định là lạnh cả sống lưng, cả người đều nổi da gà.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận