Mạt Thế Chi Anh Đào Của Ta Sẽ Nổ Tung


..
Không chỉ Tống Thành Thư hú hồn sợ ngây người, ngay cả chính bản thân Trịnh Gia Hòa cũng làm một bộ mặt mộng bức.

Mới vừa rồi cậu còn cảm thấy tay chân bủn rủn, nói đơn giản là không hề có chút sức lực gì, chỉ là theo bản năng nhấc ghế lên muốn ngăn cản tang thi kia được nước nào hay nước đó, ai ngờ đâu hiệu quả lại vượt qua sức tưởng tượng của cậu, khủng khiếp như thế này đây.

Trịnh Gia Hòa cúi đầu sững sờ ngó xuống hai bàn tay mình, bộ dáng dường như vẫn chưa kịp hoàn hồn lại vậy.

"Xem ra là về phương diện cường hóa lực lượng rồi nhỉ." Triển Vân mỉm cười nói, "Rất tốt."
Triển Vân nghe Tô Duệ Triết từng kể qua con người trong mạt thế có khả năng thức tỉnh nhiều loại dị năng khác nhau, đa dạng vô số kể, dị năng lực lượng được tính là loại dị năng tương đối phổ thông.

Cân nhắc đến dị năng khác người của Tô Duệ Triết có thể sẽ không dễ bị bại lộ, trước mắt Tống Thành Thư với mình vẫn chưa có dị năng, nếu như thêm cậu thanh niên đó thì chắc hẳn bọn họ sẽ an toàn hơn một ít.

Tầm mắt Tô Duệ Triết bắt gặp hướng Triển Vân đối diện, cậu liền minh bạch ý của Triển Vân, đối với những ngày mạt thế giai đoạn đầu thì nhóm dị năng giả lực lượng có thể phát huy tác dụng rất lớn, nếu nhân phẩm của người này hoàn toàn không có vấn đề gì, thì việc đem theo cậu ta cũng giúp ích được cho họ nữa.

"Cậu..." Triển Vân đang định hỏi một chút dự định kế tiếp của Trịnh Gia Hoà, đột nhiên nghe thấy âm thanh rít gào chói tai xuất phát từ một hướng ngoài hiệu thuốc đang tiếp cận họ ngày càng gần, theo sau chính là tiếng gầm inh ỏi của đám tang thi.

"Chết tiệt! Chúng ta đi, bọn chúng sắp phá tới đây rồi!"
Quả nhiên, sau một khắc, bên ngoài liền vang lên tràng âm thanh đập cửa 'Ầm ầm ầm' dồn dập.

Tất cả cửa sổ hiệu thuốc đều là cửa kính, việc chúng có thể đập nát hết để tràn vào trong chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi, dù lúc đầu Triển Vân đã chặn hết lối đi bằng vật dụng cứng rắn nhưng cũng không thể cầm chân được bọn tang thi đó bao lâu, bọn họ phải lập tức rời khỏi nơi này.

Bốn người vội vàng chạy xuống nhà vệ sinh phía sau tiệm thuốc, ô cửa sổ thông ra ngoài phi thường nhỏ hẹp chỉ đủ không gian cho từng người một bò qua lần lượt.

"Mọi người nhanh đi đi, để tôi giữ chân bọn chúng phía sau!" Trịnh Gia Hòa chộp lấy cái giá bằng kim loại gần đó, mạnh mẽ bẻ gãy một đoạn, dùng nó thủ thế làm vũ khí cầm trong tay.

Nhóm ba người Triển Vân liếc mắt nhìn nhau, không nói thêm lời nào dư thừa để tranh thủ thời gian, bắt đầu trực tiếp bò thật nhanh qua cửa sổ.

Người đầu tiên chui ra là Triển Vân, hắn cần phải xem xét tình huống bên ngoài trước, nếu có điều gì bất ổn thì có thể sử dụng súng lục cùng dao phay đối phó, giúp những người còn lại kéo dài một chút thời gian.


Động tác Triển Vân gọn gàng chui qua lỗ thông gió, thứ hai là Tống Thành Thư, được Tô Duệ Triết giúp y trèo lên, gập ghềnh trắc trở một hồi rốt cuộc cũng bò được ra ngoài.

Người thứ ba là Tô Duệ Triết, tại thời điểm cậu bắt đầu chui qua thì cửa kính hiệu thuốc đã bị phá nát tanh bành, một loạt khuôn mặt tang thi dữ tợn bê bết máu đen ngòm trực tiếp duỗi dài cánh tay trơ xương, ý định tiến vào trong đây.

"Nhanh trèo lên!" Tô Duệ Triết đồng thời leo lên ô cửa sổ, vừa hướng Trịnh Gia Hoà la lớn.

Trịnh Gia Hòa dùng sức nhảy một cái, thành công níu được ngay gờ tường cửa sổ, bám sát theo sau Tô Duệ Triết nhảy ra ngoài gần như cùng lúc.

Nhưng Trịnh Gia Hoà vừa tiếp đất, vết thương trên đùi cậu rịn ra máu tươi lần thứ hai làm cậu đau đến mức khóc không nổi.

Bị mùi máu tươi mới hấp dẫn, trên đường cái xuất hiện thêm mấy con tang thi bắt đầu lung lay tụ tập lại chỗ họ.

"Má ơi, chạy mau đi!" Cả bốn người liều mạng chạy thật nhanh.

Nhưng vết thương trên đùi Trịnh Gia Hoà khá nặng làm cậu căn bản không thể đuổi kịp mọi người, Tống Thành Thư muốn dìu lại bị cậu cự tuyệt.

"Mọi người chạy nhanh đi, cứ mặc tôi ở đây!" Trịnh Gia Hòa vò mạnh mái tóc rối như tổ quạ của cậu, dừng bước, hai tay cầm ống kim loại thật chặt, chuẩn bị tư thế đồng quy vu tận với bọn quái vật.

Cậu bị thương từ đầu, cơ bản là không giúp được gì cho bọn Triển Vân, trái lại càng thêm vướng tay vướng chân họ, vậy chẳng thà cậu hy sinh bản thân làm mồi nhử dụ đám quái vật này, giúp họ tranh thủ thêm thời gian thoát khỏi đây.

Triển Vân liếc về sau thấy có năm, sáu con tang thi đang đuổi theo, sau đó quay lại nói với Tô Duệ Triết, "Em ở lại bảo hộ cậu ta, anh và lão Tống đi tìm xe.

Nhớ cẩn thận."
Với tình huống nguy cấp như thế thì họ cần một chiếc xe.

Trong nhóm có người trọng thương, nên không có xe thì không tài nào bọn họ có thể chạy xa được.

"Được." Tô Duệ Triết không nói hai lời liền đồng ý.


"Như vậy sao được hả?!" Trịnh Gia Hòa một mặt lo lắng vừa tính lên tiếng phản đối thì Triển Vân và Tống Thành Thư đã nhanh chóng chạy hướng về đường cái đối diện mất hút, chỉ để lại cậu và một cậu nhóc mười mấy tuổi bên cạnh chuẩn bị đối mặt với bọn tang thi đằng sau...!
Ý nghĩ chợt loé trong đầu Trịnh Gia Hoà, cậu hoài nghi liệu Triển Vân có phải cố tình bỏ lại hai gánh nặng ngáng chân là bọn họ hay không, tại nhìn Tô Duệ Triết thế nào đi nữa cũng thấy cậu chỉ là một thiếu niên nhỏ tuổi trói gà chưa chặt, thân thể đơn bạc lại khá yếu đuối, hoàn toàn không có sức chiến đấu...!
Bên kia Trịnh Gia Hoà còn đang loạn thành một đống hổ lốn, Tô Duệ Triết bên này không biết từ đâu thần không hay quỷ không biết móc ra khẩu súng đồ chơi, càng khiến tâm tình vốn đã như nồi lẩu thập cẩm nay bồi thêm bệnh tim nữa.

Thế nhưng ở đời đâu ai lường trước được điều gì, ván cờ lại nghịch chuyển ngay tức khắc.

Tô Duệ Triết nhắm ngay con tang thi chạy tới đầu tiên rồi bóp cò súng, ba phát súng, đầu tang thi nổ văng tung toé.

Tiếp tục thêm vài phát súng bắn nát đầu tang thi thứ hai.

Khổ cái kinh nghiệm dùng súng của Tô Duệ Triết lại ít đến mức thảm thương, cậu khó lòng ngắm bắn chính xác mấy tấm bia động tang thi này.

May mắn là Tô Duệ Triết thiếu gì thì thiếu chứ đạn thì không hề thiếu thốn, cứ nhắm ngay đầu tang thi nã liên tục thì chắc chắn cũng trúng thôi.

Trịnh Gia Hòa:...!
Thời điểm Triển Vân đem theo chiếc xe thương vụ trông còn khá lành lặn trở lại, Tô Duệ Triết đã phát huy tài bắn súng nghịch thiên bằng "khẩu súng đồ chơi" của mình xử đẹp bốn con tang thi, trong khi Trịnh Gia Hoà chỉ giải quyết được một con.

"Mau lên xe!" Tống Thành Thư mở cửa xe ghế sau, vẫy tay gọi hai người.

Tô Duệ Triết nhanh chân dìu Trịnh Gia Hòa lên xe, còn không chờ bọn họ ngồi vững vàng, Triển Vân đã ngay lập tức đạp thật mạnh chân ga xông thẳng ra ngoài.

Triển Vân lái xe bạt mạng như thể không có ngày mai, chớp mắt về tới khu biệt thự, trực tiếp đem xe vào ga ra rồi từ ga ra chạy thẳng vô biệt thự.

Ai nấy đều một thân chật vật sau chuyến đi, máu me dinh dính khắp người cùng mồ hôi nhớp nháp, mùi thì thôi khỏi nói, cảm giác cực kỳ khó chịu.

"Tiểu Triết, em lên lầu tắm trước đi, lão Tống với cậu thì dùng phòng tắm bên dưới." Triển Vân mở máy điều hòa trong phòng khách xong, cười toe toét rồi cởi hết quần áo bẩn trên người xuống, ngả người thẳng đơ lên ghế sô pha bất động, hắn bất tỉnh nhân sự luôn rồi.


Thừa dịp hệ thống cung cấp điện nước còn hoạt động, họ phải tranh thủ xài mới được.

Tô Duệ Triết nhìn đến nửa thân trên cường tráng của Triển Vân, mặt tức tốc đỏ hơn con tôm luộc.

Cậu phóng như bay lên lầu không dám ngó nữa.

Tống Thành Thư bực bội liếc Triển Vân một cái, quay qua nói với Trịnh Gia Hòa, "Cậu vào tắm trước đi đã, để tôi lấy ít bông băng khử trùng vết thương trên đùi cho cậu, tiện thể thay luôn bộ quần áo sạch sẽ mới."
"Cám ơn anh rất nhiều!" Từ đầu đến chân Trịnh Gia Hòa dính toàn là máu, cả máu của cậu lẫn máu tang thi, bị oxi hoá ngoài không khí lâu nên đã chuyển thành màu nâu sậm, nhìn muốn buồn nôn thật sự.

Tống Thành Thư tung tăng nhảy chân sáo từ phòng y ra, trên tay cầm theo vài bộ quần áo sạch và tấm màng bọc thực phẩm, tạm thời dùng nó chặn miệng vết thương trước, chờ Trịnh Gia Hoà tắm xong thì y sẽ xử lý thương thế kỹ càng hơn.

"Cậu thấy cậu ta thế nào?" Đợi Trịnh Gia Hòa vào buồng tắm, Triển Vân nhíu mày hướng Tống Thành Thư hỏi.

"Có vẻ cậu ấy là người tốt đó." Căn cứ vào biểu hiện của Trịnh Gia Hòa lúc nãy, Tống Thành Thư cảm thấy cũng không tệ chút nào.

Triển Vân đồng ý, cảm nhận của hắn giống với Tống Thành Thư, nếu Trịnh Gia Hoà không có chỗ nào để đi thì cứ việc để cậu ấy đồng hành chung cũng tốt.

Bọn họ không thể trốn mãi trong khu biệt thự được, Trình Khải và Trình Kiều vẫn đang ở A thị nên Triển Vân phải đi tìm bọn họ, sau nữa thì...!Bàn bạc tìm một nơi trú ẩn an toàn để dàn xếp lại mọi thứ, tốt hơn hết là đến khu căn cứ quân đội xây dựng.

Thời gian về sau số lượng tang thi càng tăng ngày một nhiều, dựa vào sức mạnh ba người thì làm sao có thể đối đầu nổi với bọn chúng.

Nhớ lời Tô Duệ Triết từng đề cập, hậu kỳ mạt thế, các khu căn cứ lớn nhỏ dần dần mọc lên khắp nơi, trong đó cũng có nhiều khu căn cứ cỡ lớn do quân đội thành lập, duy chỉ vì đường xá xa xôi, Tô Duệ Triết lúc trước còn phải một thân một mình gánh cả gia đình nhà đại bá mẫu nên phải bỏ qua cơ hội đến đó, cuối cùng lại bị chính người thân của mình phản bội...!
Nghĩ đến đây làm mày Triển Vân bất giác nhíu sâu lại, hắn nhất định sẽ bảo vệ Tô Duệ Triết sống tốt một đời này, và sẽ không để cậu giẫm lên vết xe đổ của đời trước.

Tô Duệ Triết tắm xong khoan khoái đi xuống, da thịt trắng nõn bị nước nóng hun thành sắc hồng nhạt phấn nộn dễ cưng, làm người khác nhìn rất muốn tiện tay nựng một phát.

"Triển đại ca, tới lượt anh tắm rồi đó."
"Được." Triển Vân đứng dậy, thời điểm đi ngang qua Tô Duệ Triết, hắn dừng lại, nghiêng người hôn một cái lên bên má của cậu.

(Editor M: Ơ hay anh lại cơ hội ghê nhờ!! Lol:v)
Triển Vân ra tay đột ngột vậy khiến Tống Thành Thư trở tay không kịp, bị nhét trực diện một họng đầy cẩu lương đến mắc nghẹn, đồng thời cũng mù mịa đôi mắt cún bằng hợp kim titan của y rồi.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Duệ Triết nhất thời đỏ lét như mông khỉ, ném được câu 'Em đi làm cơm' rồi bỏ chạy mất tích.


Bị bỏ ngồi lại một mình trong phòng khách, Tống Thành Thư buồn chán bật TV lên, đúng như y nghĩ kênh TV chỉ hiện một mảnh trắng xóa, với tình cảnh hiện giờ thì đài truyền hình sao có thể tiếp tục công việc như bình thường được.

Virus tang thi đã gây ảnh hưởng cực kỳ nghiêm trọng lên toàn bộ thế giới, chỉ trong một buổi tối hôm qua, gần một phần ba dân số thế giới bị biến thành tang thi cùng lúc.

Chưa kể biết bao người dân lúc ấy vẫn trong trạng thái kinh hãi nên liền mất đi khả năng hành động, cuối cùng bị người thân của mình, bạn bè, thậm chí là cộng sự cắn giết đến chết, đem số lượng tang thi gia tăng tới mức chóng mặt.

Theo lời kể của Tô Duệ Triết thì tại mạt thế một năm sau đó, số người sống sót trên toàn cầu chỉ xấp xỉ con số sáu trăm triệu người, nói như thế là chưa bằng một phần mười tổng dân số thế giới nữa.

Kết thúc mạch suy tư, Tống Thành Thư không khỏi thở dài não nề, y chắc chắn rằng tình huống ở bệnh viện càng thêm gay go, nếu không phải nhờ có Tô Duệ Triết và Triển Vân thì giờ này y đã thành một trong số bọn quái vật ăn thịt người đó rồi.

Chỉ mới trôi qua ngày đầu tiên đối phó với bọn tang thi cũng đủ làm Tống Thành Thư kinh hồn bạt vía hết đợt này đến đợt khác, vậy đoạn thời gian về sau sẽ như thế nào đây?
=================================
【 Nguyệt lạc chi hi tiểu kịch trường 】
Tiểu thanh niên: Aaaa tôi bị tang thi cắn rồi làm sao bây giờ làm sao bây giờ làm sao bây giờ!!!
Tống bác sĩ: Thế cậu sắp trở thành dị năng giả rồi đó nghen~~
Tiểu thanh niên: Dị năng? Là gì vậy?
Sau đó cầm cây búa trên tay đem tang thi đập thành thịt băm.

Tống bác sĩ:...![không còn lời nào để nói.jpg]
# tương lai tức phụ là đại lực sĩ làm sao bây giờ QAQ#
# tui chỉ là tên bác sĩ yếu đuối OTZ#
# tác giả cô ra đây! Tại sao còn không cho tui dị năng đi! #
==============================
【 Mạch Thượng tiểu kịch trường 】
Tô Tiểu Triết: Hơn 20 chương rồi mà vẫn chưa có dịp giới thiệu bản thân với độc giả, thật có lỗi mà.

Ngày tốt lành, tôi là tiểu thiên sứ Tô Duệ Triết chuyên phổ cập thông tin về mạt thế, am hiểu nhất là...!Thực vật đại chiến tang thi nha! (^_^)
Triển Tiểu Vân: Ngày tốt lành, tôi là lão công của tiểu thiên sứ Tô Duệ Triết vừa giới thiệu trên, đương nhiên thích nhất là Tô Duệ Triết rồi! (^_^)
Tống Thành Thư: Mọi người ngày tốt lành, tui chính là cẩu độc thân hay bị ngược 7749 kiểu - Tống Thành Thư, nguyên lai là bác sĩ, sau đó mạt thế tới, tui kiêm thêm chức bóng đèn lẫn thanh niên số khổ bị nghẹn cẩu lương mỗi ngày!
Trịnh Gia Hòa: Ngày tốt lành, mém chút nữa bị biến thành tang thi là Trịnh Gia Hoà tôi nha, không phải gọi là tiểu thanh niên gì gì đó! Thỉnh nhớ lấy tên của tôi đó! Am hiểu nhất là...!Ha hả, (lại lấy ghế tựa đem tang thi bem thành bùn) mọi người nói xem? (^_^)
...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận