Mạt Thế Chi Anh Đào Của Ta Sẽ Nổ Tung


..
Sợ Tô Duệ Triết đổi ý, Trần Tuệ Trân nhanh nhanh chuẩn bị hồ sơ cần thiết để chuyển hộ khẩu cho đứa cháu, hai ngày sau để lại cho Tô Duệ Triết tờ giấy nhắn y ba giờ chiều mai đến chỗ đăng ký hộ tịch xử lý thủ tục tương ứng.

Sáng hôm sau Tô Duệ Triết buôn bán ngoài chợ xong xuôi, buổi chiều liền mang hộ khẩu đúng hẹn tới nơi đăng ký hộ tịch.

Ở đó trừ bỏ Trần Tuệ Trân, cậu còn gặp được anh họ Tô Cường, chị dâu Lâm Khê, còn có cháu trai Tô Thần Quang.

"Tiểu Triết, đã lâu không gặp em, hôm nay ít nhiều đều nhờ em hỗ trợ nha." Tô Cường cao chừng 1m75, diện mạo tương đối đoan chính, vóc người trung bình, ăn mặc tây trang giống người ở đơn vị công tác của cơ quan chính phủ, kiếm được 'bát cơm sắt' (*), điều kiện trong nhà không tồi, trách không được hắn có thể thuận lợi cưới mỹ nữ Lâm Khê làm vợ.

(*) Bát cơm sắt:
Một thành ngữ Trung Quốc đề cập đến hệ thống được đảm bảo suốt đời làm việc tại doanh nghiệp nhà nước, trong đó nhiệm kỳ và mức lương không liên quan đến hiệu suất công việc.

..
Lâm Khê mặc một thân hàng hiệu, cả người tản ra cổ khí chất tiểu thư, nghe nói cô ta làm trợ lý giám đốc cho một xí nghiệp tư nhân.

Trong lúc Tô Cường cùng Tô Duệ Triết chào hỏi nhau, mặt cô ta khéo léo treo lên nụ cười duyên dáng, hướng cậu hơi hơi gật đầu.

Tựa như thẹn thùng nên không bắt chuyện với Duệ Triết, nhưng cậu hiểu rất rõ cô ta tiêu biểu cho loại người cao ngạo, ích kỷ, nếu không phải vì hộ khẩu nhập học của con trai cùng số tiền đền bù thì thân thích nghèo khổ như Tô Duệ Triết đến nửa con mắt cô ta cũng lười liếc đến.

Đứa cháu trai Tô Thần Quang mới sáu tuổi, lớn lên phi thường ngọc tuyết đáng yêu, mặc một bộ tây trang được cắt may vừa người giống như một tiểu thân sĩ xinh xắn.


Đưa ánh nhìn đến cháu trai, Tô Duệ Triết mềm lòng, đứa bé nhỏ nhắn, dễ thương đơn thuần như thế mỗi lần thấy y đều sẽ ngoan ngoãn gọi tiếng 'chú'.

Chỉ tiếc...tiểu thiên sứ này lại nằm trong nhóm bị biến thành quái vật ăn thịt người đầu tiên khi mạt thế bùng phát...!
Chút cơ hội cho nó lựa chọn sống cũng không có...!
Bất quá nếu nghĩ hướng tích cực, chí ít lúc bé ra đi cũng không phải chịu khổ sở, vì mạt thế không phải nơi thích hợp cho những đứa bé sinh tồn.

Vì đứa cháu nhỏ Tô Duệ Triết có thể chịu đựng đám người này một chút.

Sau mạt thế cậu hạ quyết tâm sẽ cắt đứt toàn bộ quan hệ với đám người này bất luận điều gì xảy ra.

Đem cảm xúc phức tạp trong lòng áp xuống, Tô Duệ Triết vui vẻ tiếp chuyện với bọn họ.

Bỗng nhiên Trần Tuệ Trân lôi kéo cậu tới chỗ tương đối yên tĩnh, đè thấp thanh âm hỏi, "Tiểu Triết, dự án quy hoạch đó nghe nói là tính theo đầu người đền bù...!Con có thể thêm chị dâu với anh họ vào cùng hộ khẩu được không? Nhu cầu cấp bách đều cần tiền, vả lại ba đầu người thì con cũng thêm được ít lợi gì đó nhỉ?"
Nghe những lời bà ta vừa nói làm tâm Tô Duệ Triết rục rịch, bất động thanh sắc, "Ý đại bá mẫu có phải là...?"
"Suy đi tính lại một tí...!Nếu A Cường cùng Lâm Khê chuyển hộ khẩu vào, bốn đầu người, mỗi người ba mươi vạn tệ thì không phải tổng cộng có một trăm hai mươi vạn tệ hay sao? Đến lúc nhận được khoản tiền đền bù đó rồi chúng ta mỗi nhà một nửa, cũng không tính là A Cường chiếm tiện nghi của con, ý con thế nào?"
Chia phân nửa? Chẳng phải là sáu mươi vạn tệ sao?! Đúng là bất ngờ ngoài ý muốn của cậu nha! ('▽')♪
Sáu mươi vạn tệ có thể mua được rất-nhiều-thứ đó?!!! Tô Duệ Triết kìm nén hết ba trăm sáu mươi phần công lực mới không để bản thân cười ra tiếng.

Trần Tuệ Trân đâu biết rằng nội tâm y đang rất phấn khích, thấy Tô Duệ Triết vẫn giữ mặt than, ngại y không vui nên nhanh nhạy châm thêm mồi lửa.

"Con nghĩ thử coi nhà cũ bị huỷ mà con cũng không có chỗ nương thân, ký túc xá trường học tuy tạm thời có thể giải quyết vấn đề nơi ở nhưng trường học vẫn sẽ có thời điểm nghỉ lễ đúng không, chi bằng lấy khoản tiền đó thuê một căn phòng nhỏ, chắc ăn là luôn có nơi để về không phải sao?"
Tô Duệ Triết làm bộ dáng nội tâm đang "kịch liệt" đấu tranh, hồi lâu sau mới gật đầu đồng ý.


Trần Tuệ Trân như trút được gánh nặng trong lòng, vội vàng lôi kéo cậu cùng con trai bà ta, cả nhà đi đến cơ quan đăng ký hộ tịch.

Tô Duệ Triết chú ý tới Trần Tuệ Trân hay nháy mắt với vợ chồng Tô Cường, trên mặt hai người bọn họ cười tươi như hoa.

Do có quan hệ huyết thống, thời điểm xử lý thủ tục chuyển hộ khẩu không quá rắc rối, hơn nữa Tô Cường đã sớm khai thông quan hệ, toàn bộ quá trình đều được đơn giản hoá không ít.

Chẳng qua lúc này đây Tô Duệ Triết chặt chẽ khống chế bốn sổ hộ khẩu, mỗi một thủ tục, mỗi một bảng biểu phải cẩn thận xem xét, không cho bọn họ có bất luận cơ hội nào chuyển nhượng chủ hộ khẩu.

Kế hoạch phá dỡ và di dời dân cư cần đích thân chủ hộ khẩu ký tên, lĩnh tiền đền bù cũng vậy; chỉ cần chủ hộ là Tô Duệ Triết thì khoản tiền ấy sẽ không đến được tay người khác.

cậu đối với loại nữ nhân ích kỷ, tham tài như Trần Tuệ Trân không thể có bất cứ sự tín nhiệm nào hết.

Giấy tờ đầy đủ, lại chuyển hộ khẩu thành bốn người, cho nên khi xử lý xong thủ tục sở hữu, hộ khẩu nhà Tô Duệ Triết đã tăng lên.

Tô Duệ Triết thật cẩn thận thu về sổ hộ khẩu, xin miễn ý tốt thỉnh mời cậu về nhà dùng cơm của đại bá mẫu cùng anh họ, cùng bọn hắn nói lời từ biệt.

Ha ha ha, kế tiếp chỉ cần chờ thông báo có hiệu lực, cậu sẽ cầm sáu mươi vạn tệ đi mua đồ dự trữ ngay và luôn!
Nhìn thời gian mới năm giờ chiều, tranh thủ giờ tan tầm đi bán thêm một đợt thực phẩm nữa vậy.

May là cậu có tuỳ thân không gian có thể đem thực phẩm cần bán ra bất kỳ lúc nào.


Kiếm được thêm ít tiền, Tô Duệ Triết cảm thấy cuộc sống thật mỹ mãn nên liền dọn hàng.

Bởi do tâm tình hôm nay phá lệ đặc biệt tốt, cậu quyết định khao chính mình đi ăn lẩu buffet! Phía đông đường cái phía tây có một tiệm lẩu buffet, giá cả hợp lý, hương vị cũng không tệ, giá một người bảy mươi tám tệ, nước uống thì được miễn phí.

Tô Duệ Triết từng nghe bạn bè nhắc quán này rất nhiều lần, đáng tiếc hoàn cảnh trong nhà khi đó thật sự khó khăn, không có cơ hội đi, hôm nay phải nếm thử coi có phải ngon như lời đồn của mọi người hay không.

Ngồi trong quán lẩu, Tô Duệ Triết vung tay gọi một lẩu uyên ương, nước lẩu được hầm từ xương nên đặc biệt thơm, vị cay thì càng không cần nói, không cay không lấy tiền! Tô Duệ Triết đi gắp ít món ăn mặn với món chay sau đó bỏ hết vào trong nồi.

Chờ thức ăn chín là cậu lập tức gặm lấy gặm để, uống kèm với nước mơ chua ướp lạnh, thật là sung sướng gì đâu mà.

Ăn một lần liền dừng không được, chờ tới khi Tô Duệ Triết ăn uống no đủ thì quán lẩu cũng tới giờ đóng cửa rồi.

Lúc cậu rời khỏi đã hơn mười giờ tối, đại bộ phận cửa hàng ở đây đều nghỉ, chỉ còn đầu đường phía trên buôn bán thôi, phía cuối phố cơ hồ là một mảnh đen nhánh, đèn đường chớp tắt lờ mờ.

Ban ngày náo nhiệt bao nhiêu, đêm khuya tạo cảm giác bất an bấy nhiêu, dù gì ở đây có không ít tên côn đồ hay lui tới nên một thân đi bộ trong đêm khá nguy hiểm.

May mắn Tô Duệ Triết không nhu nhược như vẻ bề ngoài, cậu tin nếu đụng trúng phiền toái thì bản thân cũng có cách đối phó.

Chỉ là trên đường chuẩn bị về nhà, ở nơi xa lại truyền đến âm thanh đánh nhau ồn ào, Tô Duệ Triết do dự, nhớ tới lúc trước chính mình gặp rắc rối được Triển Vân tương trợ, cậu quyết định chạy qua quan sát tình hình như thế nào.

Nếu như là người giống mình xui xẻo bị kẻ cướp theo dõi, có thể giúp được thì cứ giúp.

Không ngờ mọi chuyện lại nằm ngoài dự liệu của Tô Duệ Triết.


Đúng là có đánh nhau, nhưng là một đám lớn vây xung quanh đánh một đám nhỏ.

Mấy người kia bị vây trong ngõ nhỏ nhìn sơ qua thân thủ bọn họ không tồi, nhưng đối phương người đông thế mạnh, dùng số lượng áp đảo chất lượng, thêm cả trong tay mỗi kẻ cũng cầm vũ khí nữa, song quyền khó địch bốn tay, rõ ràng họ đang trong thế hạ phong.

Đột nhiên ở giữa đám người đang vây ẩu, có một người ngẩng đầu nhìn thoáng qua hướng cậu.

Cái liếc mắt kia làm Tô Duệ Triết muốn chết lặng, cậu như thế nào cũng không tưởng tượng được người cầm đầu bị truy sát kia lại là Triển Vân!!!!! Σ(⊙▽⊙")
Triển Vân cong eo, mặc dù được các huynh đệ để ở phía sau bảo hộ nhưng trên người vẫn là ăn không ít hành.

Hắn nhăn đôi mày kiếm, hướng Tô Duệ Triết làm khẩu hình 'Đi mau'.

Xem cái bộ dáng Triển Vân thế kia trăm phần trăm là bị thương! Tô Duệ Triết sao có thể bỏ mặc hắn để chạy trốn được?!
Cảm thấy từ tận đáy lòng dâng lên một cổ tức giận, cậu trực tiếp từ trong không gian lấy ra khẩu súng đồ chơi bán tự động, đem đạn nhựa nhét vào băng đạn, tuy chỉ là đạn nhựa nhưng lực súng hơi bắn ra không hề nhỏ, trúng người là thốn lắm luôn à! Dù Tô Duệ Triết đang rất phẫn nộ nhưng vẫn giữ được lý trí, hiện tại không phải mạt thế nên không thể dùng đạn đặc thù của mình, vạn nhất làm ai đó mất mạng thì cậu không gánh nổi hậu quả đâu.

Lắp xong băng đạn nhựa, Tô Duệ Triết tức tốc xông ra cầm súng đồ chơi bắn phá đám người nọ.

Đám người nọ căn bản không hề phòng bị xung quanh, vừa nghe thấy tiếng súng liền sợ tới mức chân mềm nhũn xuống, bọn họ nào ngờ tới có kẻ dại tới mức dám dùng súng đồ chơi ra liều mạng, thời điểm thân thể bị trúng đạn, cái loại cảm giác đau đớn làm bọn họ tưởng mình sắp chết chắc rồi, lập tức ném vũ khí trong tay như quỷ khóc sói gào mà cướp đường chạy trốn.

Tô Duệ Triết lao vào kéo đám người Triển Vân chạy nhanh ra ngoài, thừa dịp đám người kia còn chưa phản ứng kịp, rời cái nơi thị phi này trước đã.

..

Truyện chính ở _ TRU МtruyeЛ.vN _
Ahihi tới chương kế là hai anh lại ở gần nhau rồi!!:v:v:v.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận