Mạt Thế Chi Anh Đào Của Ta Sẽ Nổ Tung

Trương Sóc Lương quay đầu lại, vẻ mặt mờ mịt nhìn về phía cô gái đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, không biết cô kêu 'ân cứu mạng' là có chuyện gì xảy ra.

Từ Phượng Anh bị hắn nhìn chằm chằm như vậy, chỉ cảm thấy tim đập như trống nổi, cô hít sâu một hơi, tự trấn an bản thân xong, duỗi tay hất hất mái tóc bên mặt, thanh âm nhỏ nhẹ nói, "Vừa rồi may rằng có anh ra tay cứu giúp, bằng không chỉ sợ tôi sẽ phải chết trong miệng con tang thi kia..."

Trương Sóc Lương lại chỉ cảm thấy không thể hiểu được cô gái này, hắn thập phần đơn giản đánh gãy lời nói của Từ Phượng Anh, "Cô gái, chắc cô có hiểu nhầm, tôi chỉ muốn giết tang thi, không có cố tình cứu cô, cho nên cô không cần để ở trong lòng. Chúng tôi còn có việc, đi trước một bước."

Nói xong, liền xoay người mở cửa ghế điều khiển cửa xe chuẩn bị lên xe.

"A?" Từ Phượng Anh làm sao cũng không nghĩ tới Trương Sóc Lương cư nhiên sẽ nói ra những lời như vậy, còn mang bộ dáng như bị lửa đốt mông mà muốn trốn cô thật nhanh, tức khắc trợn mắt há hốc mồm.

Bất quá vài giọt nước mưa rơi xuống mặt làm cô nhanh chóng phục hồi tinh thần, thời tiết hôm nay thực sự quá quỷ dị, rất có khả năng sẽ có một trận mưa to, căn cứ lại cách vài km, xe của cô đã bị hư, nếu không đi theo xe của bọn họ mà tự mình nghĩ cách trở về căn cứ, không biết sẽ lại gặp phải chuyện nguy hiểm gì nữa...

"Chờ một chút!" Chuyện liên quan đến an toàn sinh mệnh của chính mình, Từ Phượng Anh áp xuống sự không cam lòng ở trong lòng, có chút sốt ruột kéo lại tay của Trương Sóc Lương.

"Làm gì?" Trương Sóc Lương lập tức rút cánh tay về, vẻ mặt phòng bị nhìn nữ nhân trước mặt, nếu không phải nhìn cô là một nữ nhân, hắn đã sớm động thủ.

"Mọi người là muốn đi căn cứ Lâm Thành sao? Xin các anh cho tôi đi nhờ xe, xe của tôi đã bị hư, mà trời lại sắp mưa to, một mình tôi thật sự quá nguy hiểm, cầu xin các anh cho tôi đi nhờ xe với! Tôi chính là người của căn cứ Lâm Thành, tôi có thể chỉ đường cho các anh, tôi cũng sẽ trả tiền xe cho các anh!" Từ Phượng Anh dùng ánh mắt cầu xin nhìn về phía Trương Sóc Lương.

"Nhưng xe của chúng tôi đã đầy." Trương Sóc Lương ngẩng đầu nhìn trời, tuy rằng cô gái này có chút phiền, nhưng dù sao cũng là mạng người, nếu cứ ném cô ta ở đây, thì thật sự là một chuyện nguy hiểm, tâm địa của hắn vẫn là không đủ mạnh, không có biện pháp thấy chết mà không cứu.

"Không sao cả, tôi đứng cũng được, chỉ cần có một chút không gian chứa tôi là được rồi, căn cứ ở ngay trước mặt, chỉ cách năm sáu km là tới rồi, rất nhanh!" Từ Phượng Anh nhanh chóng nói.

"Cô chờ một chút..." Trương Sóc Lương thò đầu vào bên trong xe, nhìn về phía Triển Vân, "Triển ca, anh xem...?"

Triển Vân đã nghe được cuộc nói chuyện của hai người bọn họ, liền nhẹ nhàng gật đầu, mặc kệ nói như thế nào thì đây cũng là một mạng người.

"Được rồi, lên xe đi." Trương Sóc Lương chỉ chỉ cửa xe.


"Cảm ơn, cảm ơn!" Từ Phượng Anh nói lời cảm ơn, sau đó nhanh chóng chạy vòng qua bên kia chiếc xei xe việt dã, mở cửa lên xe.

Trên xe quả nhiên đều ngồi đầy người, một chỗ trống cũng không có, xe việt dã cũng không giống chiếc Minibus có chỗ để đứng, cô chỉ có thể miễn cưỡng đứng ở bậc thang bên cạnh cửa xe.

"Tiếp theo đi như thế nào?" Trương Sóc Lương sau khi lên xe liền hỏi

"Đi thẳng về phía trước, tới giao lộ thứ ba thì quẹo trái, sau đó tiếp tục đi thẳng."

Trương Sóc Lương cũng không hỏi nhiều, trực tiếp đạp chân ga, chạy về phía trước.

Lúc này, Từ Phượng Anh mới có thời gian đánh giá người trên xe, kết quả vừa thấy, cô tức khắc liền ngây ngẩn cả người. Đám người trên xe có nam có nữ, còn có trẻ con, thoạt nhìn tuổi cũng không lớn, nhưng tất cả đều có ngoại hình phi thường xuất sắc, đặc biệt là hai vị mỹ nữ kia, lại càng xinh đẹp không gì sánh được.

Chỉ là vị soái ca mặt lạnh ngồi ở chính giữa, cả người tản ra một cỗ khí thế bức người, vừa thấy liền biết người này rất bất phàm, vừa rồi cô nghe thấy nam nhân cao lớn gọi người này là Triển ca, ngữ khí phi thường cung kính, hẳn là cũng là một dị năng giả cường đại.

Tay phải của anh rất có tư thế chiếm hữu, ôm lấy eo của một thiếu niên đang mơ màng sắp ngủ, để cậu dựa vào ngực anh, khuôn mặt thiếu niên mi thanh mục tú, nhìn tư thế thân mật của hai người, quan hệ hẳn là không đơn giản. Mà tay trái của anh ôm một đứa bé khoảng bốn năm tuổi, đứa nhỏ đang nằm trên đùi anh ngủ say, tuy không thấy rõ mặt nhưng chắc cũng là một đứa nhỏ đáng yêu đi?

Ngồi ở phía sau bọn họ là một cô gái xinh đẹp cực kỳ, cô lấy một cái chăn, nhẹ nhàng đặt lên người đứa nhỏ, thần thái lại rất ôn nhu.

Đứa bé này không phải là con của cô gái ấy chứ?

Cố tình ngay lúc này, cô gái kia nhẹ nhàng ho hai tiếng, mà người đàn ông vẫn luôn đơ mặt khi nhìn Từ Phượng Anh đột nhiên quay đầu nhìn thoáng qua nói, " Tiểu Tĩnh, có sao không? Muốn uống một chút nước ấm không?"

"Không cần, anh lái xe đi." Ngô Tĩnh mỉm cười nói.

Tống Thành Thư ngồi ở ghế phụ lấy ra một cái bình giữ ấm, đưa cho Ngô Tĩnh, nói: "Đêm qua cô đã như vậy, còn chống đỡ cái gì a? Uống nhiều nước ấm một chút, tới căn cứ thì ngủ một giấc."

"Cảm ơn Tống ca." Ngô Tĩnh cười cười, nhận lấy bình giữ ấm.


Hai ngày này khiến cho nữ nhân sống có chút không tiện, nhiệt độ không khí giảm mạnh, lên đường lại vất vả, ngày hôm qua cô lại bị đau bụng kinh đến lợi hại, buổi sáng giống như bị cảm, có thể nói là họa vô đơn chí, xác thật là cần phải nghĩ ngơi một chút.

"Tống ca, tôi cũng muốn uống!" Trịnh Gia Hòa ngồi bên cạnh Ngô Tĩnh đột nhiên mở miệng nói.

"Cho cậu." Tống Thành Thư tính tình tốt cũng cho hắn một ly.

Trình Kiều cùng Trịnh Gia Hòa thay đổi vị trí, cô đến cốp xe cùng Trình Khải đánh bài Poker chơi, hai người nói nói cười cười gây sự với nhau. Bọn họ vốn dĩ là anh em ruột, quan hệ thân cận, cãi nhau ầm ĩ gì đó chỉ là chuyện bình thường.

Một đoàn người trên xe vốn dĩ quan hệ đều rất hài hòa, nhưng trong mắt Từ Phượng Anh lại hỗn loạn đến rối tinh rối mù!!!

Những người này... đều là một đội ngũ sao?

Dị năng giả cường đại luôn không thiếu người đi theo, bên người một dị năng giả luôn có hai ba vị mỹ nhân, ở căn cứ Lâm Thành cũng có thể tùy ý thấy được. Chỉ là mang theo cả một xe như vậy lại thường không thấy...

Trách không được người nam nhân kia lại lạnh nhạt với cô, nguyên lai là đã nhìn quen trai đẹp gái xinh ở đây, cho nên chướng mắt cô! Trách không được thời điểm trước đó cô vẫy vẫy tay, nam nhân trẻ tuổi kia lại châm chọc mỉa mai cô, chính là không muốn cho cô lên xe, sợ bị cô lấy đi sự chú ý?

Từ Phượng Anh vừa rồi còn có vài tâm tư kiều diễm với Trương Sóc Lương, hiện tại liền biến mất không thấy. Cô tuy rằng có ý muốn dựa vào nam nhân, nhưng cũng không phải không có điểm mấu chốt! Bằng không lấy trình độ được hoan nghênh ở căn cứ Lâm Thành của cô, nhưng hiện tại cô vẫn luôn bảo trình độc thân.

Bất quá tuy rằng không định dựa vào bọn họ, nhưng những người này có thực lực, nếu có mối quan hệ tốt cùng bọn họ cũng sẽ không sai.

Mọi người cũng không biết Từ Phượng Anh đang có cái suy nghĩ thần kỳ nào, bọn họ chỉ cảm thấy cô gái hay lảm nhảm này sau khi lên xe vẫn luôn duy trì an tĩnh, như vậy rất tốt.

Trên đường ngẫu nhiên gặp được tang thi rải rác, đều bị Trương Sóc Lương trực tiếp tông qua, dựa theo chỉ dẫn của Từ Phượng Anh, rất nhanh đã tới cổng lớn của căn cứ Lâm Thành.

Chờ khi xe bọn họ vừa đi đến trước cổng thành, tiếng sấm vang lên đùng đùng, tia chớp cũng lóe chớp liên tục, có vài người đang chuẩn bị đóng cửa thành.

Trương Sóc Lương lập tức ấn loa, nói rằng họ muốn tiến vào.


"Người nào?!" Những người canh gác cửa thành bị cuồng phong thổi ngã trái ngã phải, rất không kiên nhẫn mà hô lớn về phía xe việt dã.

"Chúng tôi đi ngang qua đây, muốn ở chỗ này nghỉ ngơi mấy ngày."

"Mới tới?!" Sắc trời ám trầm, lại có cuồng phong gào thét, người canh gác rất khó thấy bộ dáng của những người trên xe, chỉ có thể căn cứ tình huống của chiếc xe để tiến hành phán đoán.

Chiếc việt dã của bọn Triển Vân kỳ thật là vừa mới đổi chiếc mới không bao lâu, chiếc xe ban đầu đã sớm báo hỏng, chất lượng kém hơn rất nhiều, cho nên mới đổi chiếc khác dùng.

Bất quá xe bọn họ mặc dù mới đổi, nhưng thoạt nhìn vẫn là thảm không nỡ nhìn, dù sao dọc đường đi đều đâm tang thi, trên thân xe có nhiều vết trầy xước, lại dính nhiều máu thịt, thực sự là thảm không nỡ nhìn.

"Người mới vào thành nộp năm cân lương thực!" Một lính canh gác lớn tiếng nói.

Trên xe, Từ Phượng Anh lại nghe không nổi nữa, kéo cửa xe ra hô, "Năm cân gì cơ?! Rõ ràng là ba cân mới đúng đi? Hơn nữa dị năng giả thì được miễn phí tại sao lại không nói?!"

Người nọ sửng sốt, sau khi thấy rõ người nói chuyện là ai, thái độ lập tức trở nên cung kính cẩn thận hơn rất nhiều, "Ai da, là tiểu Phượng tỷ a? Đây là đoàn viên mới mà ngài chiêu mộ sao?"

Từ Phượng Anh là một trong những dị năng giả nữ không nhiều, diện mạo cùng dáng người đều rất không tồi, người theo đuổi rất đông, ở căn cứ Lâm Thành cũng rất có danh tiếng, bởi vậy người nọ rất nhanh đã nhận ra cô.

Từ Phượng Anh nghe vậy, tức khắc cả kinh, nhanh chóng nhìn trộm sắc mặt của Triển Vân cùng Trương Sóc Lương một chút, thấy trên mặt bọn họ cũng không có xuất hiện thần sắc tức giận, cô mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

"Nói hươu nói vượn cái gì đó?! Trên đường tôi gặp được tang thi cấp ba! Là đội ngũ này tiêu diệt! Cũng may gặp được người tốt, chẳng những giúp tôi giết chết con tang thi cấp ba, còn cứu tôi trở về!" Lúc Từ Phượng Anh nói chuyện, nhiều lần nhấn mạnh bốn chữ 'tam cấp tang thi'.

Giỡn cái gì vậy, nam nhân lái xe kia có thẻ xử lý một con tang thi cấp ba trong vòng hai phút, đám dị năng giả kia làm gì có ai mạnh bằng hắn! Mà người đàn ông lạnh lùng kia được hắn tôn kính thì chỉ có thể là mạnh hơn hắn!

Dị năng giả cao cấp thì tính tình cũng không được tốt, vạn nhất chọc giận bọn họ thì rất phiền toái.

"Thiệt hay giả?" Người gác cổng nửa tin nửa ngờ nhìn về phía này, sửa lời nói, "Xem mặt mũi của tiểu Phượng tỷ, người thường mỗi người ba cân lương thực, dị năng giả miễn phí, các người đồng ý không?"

"Đồng ý." Trương Sóc Lương không chút do dự nói.

Người gác cổng vừa ý gật đầu, mở cửa thành ra để cho bọn họ lái xe vào, sau đó chỉ chỉ tòa nhà ở phía bên phải nói, "Các cậu qua bên kia đăng ký rồi giao đồ vật đi."


【 não động quá nhiều, cần nhanh chóng chữa trị 】

Tay phải Triển Vân ôm vợ yêu.

Từ Phượng Anh: Ai nha, bọn họ là một đôi!

Tay trái Triển Vân ôm Dư Đông Đông.

Từ Phượng Anh: Ai nha, đây là cha con!

Ngô Tĩnh đưa chăn cho Đông Đông.

Từ Phượng Anh: Ai nha, đây là mẹ đứa nhỏ hả?

Trương Sóc Lương khẩn trương Ngô Tĩnh.

Từ Phượng Anh: Trời má!

Tống Thành Thư quan tâm Ngô Tĩnh.

Từ Phượng Anh: Thật là một cô gái lả lơi ong bướm! Khẳng định là đêm qua mệt muốn chết rồi, cho nên mới yếu đuối như vậy đi?!

Trịnh Gia Hòa cũng muốn một chén nước.

Từ Phượng Anh: Vãi! Tên này vừa rồi châm chọc mỉa mai mình, thích ăn dấm ghen tuông như vậy, khẳng định là sợ mình lên xe sẽ đoạt đi sủng ái của hắn!

Trình Kiều cùng Trình Khải cãi nhau ầm ĩ.

Từ Phượng Anh: Lại phát hiện thêm một đôi! Cái đội ngũ này sao lại thế này a? Quan hệ sao lại hỗn loạn thành như vậy! Không được không được! Mình là một cô gái biết giữ trong sạch, tuyệt đối không thể cùng bọn họ thông đồng làm bậy!

Tiểu đội giả heo ăn thịt hổ: "..."????? Cô gái, người giống như cô cần phải đi khám bệnh...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận