Mạt Thế Chi Anh Đào Của Ta Sẽ Nổ Tung

Sau khi đám người Triển Vân xuống xe đi tới chỗ đăng ký, Từ Phượng Anh vì muốn làm tốt mối quan hệ với bọn họ, cho nên cũng theo vào.

Chỗ đăng ký kỳ thật chính là một dãy nhà hai lầu được cải biến lại, lầu một là khu giao nộp và kiểm kê vật tư, lầu hai là khu quản lý đăng ký.

Bên trong có vài người đang lười biếng ngồi nói chuyện phiếm, thấy bọn họ tiến vào liền tùy tiện nhìn lướt qua, nói: "Tới tới tới, bên này là khu giao vật tư."

Nhưng mà đám người Triển Vân đầu cũng không thèm nâng lên, đi đến cửa thang chuẩn bị lên lầu.

"Ai ai ai! Các người đang làm gì?! Không nghe thấy hả?! Ông đây kêu các người lại đây giao vật tư!" Những người đó thấy bọn Triển Vân cư nhiên làm lơ mình, tức khắc giận sôi máu.

Từ Phượng Anh thấy thế, lập tức ngăn bọn Triển Vân tiếp tục tiến lên, thấp giọng khuyên nhủ, "Bên kia có vài người là thân thích của lãnh đạo căn cứ, mọi người không cần phải đắc tội bọn họ, căn cứ có quy củ của căn cứ, cần giao vật tư thì vẫn nên đến giao."

Nhưng bọn Triển Vân vẫn cứ đứng đó, không hề có ý tứ muốn nhường một bước, Từ Phượng Anh chỉ đành tiếp tục nói, "Mọi người nếu không tiện thì lương thực để tôi giao đi, tôi còn nợ ân cứu mạng của mọi người, tuyệt đối đáng để giao mười mấy cân lương thực, tôi lập tức đi lấy lương thực lại đây, mọi người ngàn vạn lần không nên gây chuyện với bọn họ."

Từ Phượng Anh nói xong liền muốn đi, cô một phần là coi trọng thực lực của bọn họ, muốn cùng bọn họ giao hảo, một phàn cũng là thật sự cảm kích bọn họ đã ra tay cứu giúp, bằng không chỉ sợ cô đã chết trong miệng của tang thi.

"Chờ một chút." Triển Vân đột nhiên mở miệng gọi Từ Phượng Anh lại.

Từ Phượng Anh kinh ngạc quay đầu nhìn về phía anh.

"Không phải nói dị năng giả không cần giao vật tư sao?"

"Đúng vậy, nhưng mà người thường cần phải giao." Ánh mắt Từ Phượng Anh mịt mờ nhìn về phía Tô Duệ Triết cùng đám người Ngô Tĩnh thoạt nhìn tương đối yếu.


"Vậy không thành vấn đề, chúng tôi đều là dị năng giả." Triển Vân nói, lại tiếp tục đi lên lầu.

Căn cứ Lâm Thành là nơi bắt đầu ác mộng của Tô Duệ Triết, nếu có thể thì anh ước gì cả đời đều không cần cậu tới gần căn cứ Lâm Thành dù là một bước, chỉ là không như mong muốn, thời tiết đáng chết này khiến bọn họ không thể không vào đây.

Tuy rằng Tô Duệ Triết nói không có chuyện gì, nhưng trên thực tế, từ lúc vào căn cứ đến giờ cậu vẫn luôn cúi đầu, bàn tay bị Triển Vân nắm lạnh băng, Triển Vân biết trong lòng cậu kỳ thật vẫn luôn để ý. Hiện tại anh chỉ muốn nhanh chóng đăng ký xong, rồi tìm chỗ để ngủ một giấc, chờ khi tỉnh lại mưa cũng dừng rồi, đến lúc đó lập tức tiếp tục lên đường, không hề trì hoãn một phút.

"Con mẹ nó! Còn nói đều là dị năng giả? Nói dối mà chưa kịp chuẩn bị kịch bản hả? Tôi xem các người chính là muốn quỵt nợ!" Người phụ trách thu lương thực là một nam nhân nhỏ con có miệng chuột tai khỉ, gã tức giận mắng chửi, cầm cái còi trên cổ thổi lên.

Tiếng sáo bén nhọn truyền đi rất xa, chỉ qua nửa phút đã có một nhóm người ở trong phòng đối diện vọt lại đây.

"Lại Tam, có chuyện gì?!" Nhóm người bị tiếng còi hấp dẫn tới có người cầm súng ống, một người cao lớn trong đó lên tiếng, thoạt nhìn phi thường không dễ chọc.

"Ngũ gia, chính là bọn họ! Những người này vào căn cứ không giao vật tư liền muốn lên lầu!" Lại Tam mỏ chuột tai khỉ chỉ vào đoàn người Triển Vân đang đứng ở cầu thang nói.

Nam nhân được gọi là Ngũ gia lập tức cau mày nhìn về phía đám người Triển Vân.

Triển Vân cũng lạnh lùng nhìn thẳng hắn, hiện tại tâm tình của anh thật không tốt, những người này làm sao lại đánh rắm nhiều như vậy.

"Đang làm gì?! Không chịu giao lương thực mà muốn tiến vào? Muốn tìm chết cũng không nhìn xem đây là đâu hả! Muốn chơi xấu cũng nên hỏi ông đây có đồng ý hay không!" Ngũ gia nhìn Triển Vân không khách như vậy, trong lòng lập tức không vui, lạnh giọng chất vấn.

"Hiểu lầm! Đều là hiểu lầm! Từ Phượng Anh nhanh chân tiến lên, chỉ sợ hai bên một lời không hợp liền đánh nhau. Những người này tuy rằng lợi, nhưng cũng chỉ là người trần mắt thịt, làm sao có thể chống lại súng thật đạn thật? Tuy rằng Triển Vân nói bọn họ đều là dị năng giả, nhưng làm sao có thể? Dù là Từ Phượng Anh thì cũng không tin.

"Nha, này không phải là 'Phượng Hoàng lửa' tâm cao khí ngạo sao? Là cô nhặt được những người này ở bên ngoài? Cũng rất tinh mắt a, nhặt được nhiều người đẹp như vậy, là muốn hiếu kính chúng tôi sao?" Một người nam nhân bên cạnh Ngũ gia âm dương quái khí nói.


"Ha ha ha, vậy không phải là chúng ra có phúc rồi sao?" Lập tức có người phụ họa cười to.

Từ Phượng Anh hít sâu một hơi, áp xuống tức giận đang dâng lên, trầm giọng nói, "Bọn họ vừa mới đến nên không hiểu quy củ, lương thực của bọn họ để tôi giao, hiện tại tôi liền đi lấy, mong Ngũ gia, Thất gia chờ một lát."

Hai vị Ngũ gia cùng Thất gia này là hai trong mười mấy huynh đệ theo chân lãnh đạo căn cứ từ ngục giam chạy ra, bọn họ có tám người thức tỉnh dị năng, bởi vậy được xưng là Bát Đại Kim Cương. Ngũ gia cùng Thất gia chính là người đứng hàng thứ năm và thứ bảy trong Bát Đại Kim Cương.

Bát Đại Kim Cương không chỉ là dị năng giả, trong tay còn nắm vũ khí, ở trong căn cứ nói một không hai, tuyệt đối không thể đắc tội.

Từ Phượng Anh nói xong, liền chuẩn bị đi ra bên ngoài.

"Đứng lại!" Thất gia nói chuyện âm dương quái khí, một đôi mắt hung ác nham hiểm tràn đầy dục vọng, "Ông đây thay đổi chủ ý, hiện tại không cần các người giao vật tư, chỉ cần đưa mấy tên nam nhân kia đến cho ông vui sướng một chút là được... Ai da!"

Thất gia đang nói chuyện, đột nhiên kêu thảm thiết một tiếng, ngoài mạnh trong yếu hô, "Là ai! Là ai dám động thủ với ông?!" Gã kinh nghi bất định nhìn xung quanh.

"Là bà nội của mày đây." Trình Kiều cười lạnh một tiếng, trên tay lại xuất hiện một cái lưỡi dao gió, trực tiếp phóng lên bên mặt trái của, khiến chỗ đó có thêm một đạo vết thương, "A, như vậy mới đối xứng với nhau chứ, không cần cảm ơn đâu."

"Phong, Phong hệ dị năng giả......" Lại Tam mở to hai mắt nhìn, lắp bắp nói.

Từ Phượng Anh cũng trợn mắt há hốc mồm, không nghĩ tới cô gái này cư nhiên là một dị năng giả, vậy không phải trong đội ngũ có tới ba dị năng giả sao?

"Mẹ nó! Dám đánh ông đây! Vậy đừng trách ông đây không khách khí!" Thất gia cảm thấy không còn mặt mũi, gã giơ tay, lòng bàn tay liền xuất hiện một hỏa cầu, gã thẳng tắp ném hỏa cầu về phía Trình Kiều.


"A." Trình Kiều cười nhạo một tiếng, một ngón tay giơ lên, tùy ý vẽ một cái vòng ở trên không trung, ngay sau đó liền xuất hiện một cơn lốc xoáy nhỏ, trực tiếp đem hỏa cầu đánh tan.

Người chung quanh nhìn thấy, liền hút một ngụm khí lạnh, không nghĩ tới cô gái xinh đẹp này lại lợi hại như vậy!

Trong lòng Thất gia tức khắc cả kinh, thực lực của nữ nhân này thoạt nhìn mạnh hơn gã, nếu thật sự đánh tiếp, chỉ sợ không chiếm được chỗ tốt, gã vội vàng nhìn về phía ngũ gia.

Ngũ gia cũng khẽ nhíu mày, vốn dĩ cho rằng chỉ là một đám gà yếu, không nghĩ tới cư nhiên đụng phải tấm sắt cứng. Dị năng giả đối với căn cứ mà nói đều là sức chiến đấu hiếm có, nữ nhân xinh đẹp này lại là Phong hệ dị năng giả có lực công kích không tồi, vẫn là không cần cùng cô nháo đến quá khó coi.

Hắn nhíu mày nhìn về phía Lại Tam, "Lại Tam! Đây là có chuyện gì? Quy củ cậu không nói cho bọn họ sao?!"

"Tôi, tôi, tôi... Tôi có nói nha! Nhưng là bọn họ nói tất cả bọn họ đều là dị năng giả!" Lại Tam vẻ mặt đưa đám nói.

Ngũ gia nghe vậy liền nhăn mi lại, hắn cũng cho rằng những người này muốn nói dối quỵt nợ.

Hắn nhìn về phía Trình Kiều nói, "Căn cứ có quy củ của căn cứ, không được tùy ý phá hư, vị tiểu thư này, cô có thể đi lên lầu đăng ký, nhưng những người khác cần phải giao nộp vật tư."

"Hai vị này cũng là dị năng giả!" Từ Phượng Anh chỉ vào Trương Sóc Lương cùng Triển Vân nói.

Thất gia cùng Ngũ gia không hề hoài nghi lời nói của Từ Phượng Anh, Trương Sóc Lương cùng Triển Vân thoạt nhìn chính là bộ dáng thập phần không dễ chọc, hẳn là dị năng giả không thể nghi ngờ, một đội ngũ nhỏ có ba dị năng giả, thực lực đích xác không yếu, trách không được dám quỵt nợ, phỏng chừng cũng từng như vậy ở bên ngoài. Nhưng nơi này là Lâm Thành, cũng không phải là nơi mà bọn họ có thể tùy ý bừa bãi được!

Lúc này Trương Sóc Lương ôm lấy Ngô Tĩnh thân thể không khoẻ trong lòng ngực, Triển Vân vuốt nhẹ đầu Tô Duệ Triết.

"Hai vị này cũng có thể đi lên đăng ký, còn những người khác đều đến giao vật tư."

Ngũ gia cùng Thất gia nhìn tư thế thân mật của hai dị năng giả, cô gái kia vừa thấy chính là một mỹ nhân thập phần mảnh mai, thiếu niên kia lớn lên ngoan ngoan ngoãn ngoãn mi thanh mục tú, hiển nhiên là tình nhân của bọn họ, không có khả năng là dị năng giả. Còn lại là ba nam nhân gầy yếu, hơn nữa còn có một đứa nhỏ ôm con mèo, thấy thế nào cũng không giống như là dị năng giả.

Bọn họ càng thêm nhận định lời nói trước đó của bọn Triển Vân là gạt người.


"Dựa vào cái gì? Chúng tôi cũng là dị năng giả!" Trịnh Gia Hòa nhịn không được mở miệng nói.

Trịnh Gia Hòa nói chính là sự thật, nhưng vào lỗ tai của Ngũ gia cùng Thát gia lại mang ý vị khác. Mọi người đều tưởng bọn họ ỷ vào có dị năng giả chống lưng, một hai muốn quỵt nợ.

"Hừ! Căn cứ có quy củ của căn cứ, các người đừng muốn cho chút mặt mũi lại không cần!" Thất gia nói xong liền giơ cây súng trong tay lên.

Săc mặt Ngũ gia cũng âm trầm, giơ súng lên, hắn cảm thấy hắn đã cho bọn họ đủ thể diện, nhưng quy củ chính là quy củ, không có đạo lý vì bọn họ có ba dị năng giả mà miễn đi việc nộp lương thực của những người còn lại! Người đi theo bên cạnh Ngũ gia cùng Thất gia cũng sôi nỗi nâng súng lên. Bộ dáng nếu bọn họ không ngoan ngoãn giao lương thực liền lập tức nổ súng.

"Đầu óc các người có phải có bệnh hay không?! Nghe không hiểu tiếng người à?!" Trình Kiều cảm thấy những người này thật không có ý tốt, bọn họ đều nói bọn họ là dị năng giả, như thế nào còn muốn đánh muốn giết?!

Thời điểm Trình Kiều nói chuyện, theo thói quen giơ tay lên chỉ chỉ về phía đám người.

Trước đó Trình Kiều giơ tay liền xuất hiện lưỡi dao gió khiến Thất gia để lại một ít bóng ma, cho nên trong nháy mắt lúc cô giơ tay, ngón tay của Thất gia không tự giác run rẩy một chút, kết quả không cẩn thận bóp cò súng.

Phanh!

Tiếng súng vang lên, Dư Đông Đông vẫn luôn ngoan ngoan ngoãn ngoãn đứng bên cạnh, cứ xui xẻo như vậy trúng đạn.

Chuyện phát sinh đột ngột, ai cũng đều không nghĩ đến Thất gia sẽ đột ngột nổ súng, ngay cả Thất gia cũng mang vẻ mặt mộng bức.

"Đông Đông!!!!!" Mọi người trong đội ngũ Triển Vân đều lập tức thay đổi sắc mặt, Tống Thành Thư luống cuống tay chân tiến lên đè lại miệng vết thương trên vai Đông Đông, tất cả mọi người hai mắt đỏ đậm nhìn về phía Thất gia.

Xong đời! Như thế nào lại xui xẻo như vậy, bắn trúng một đứa nhỏ?!

"Tôi, tôi..." Hai chân Thất gia phát run, vừa định mở miệng giải thích, cũng chỉ cảm thấy một cổ trọng lực tận trời áp xuống, đem cả người của gã gắt gao đè ở trên mặt đất.

Thất gia chỉ cảm thấy áp lực trên người càng lúc càng lớn, ngay cả hô hấp cũng không thông thuận, gã thậm chí còn có thể nghe được xương cốt của chính mình phát ra thanh âm kẽo kẹt kẽo kẹt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận