Mạt Thế Chi Anh Đào Của Ta Sẽ Nổ Tung

Dị năng của Lâm Gia quả nhiên rất tốt, rất nhanh đã trị liệu xong cho chân trái của Trương Mậu Vinh, Trương Mậu Vinh nhìn hai chân có thể hoạt động trở lại, hốc mắt đều đỏ lên.

Triển Vân gọi Trương Mậu Vinh qua một bên, lấy ra một khẩu súng lục và một bao chứa đầy đạn đậu Hà Lan, còn có ba viên thuốc giải độc và thuốc dị năng, nói đơn giản công hiệu của những thứ này, rồi giao cho hắn. Trương Mậu Vinh này tuy làm người có chút lỗ mãng, đầu óc cũng không lớn, nhưng biết cảm ơn, lại rất nghĩa khí, cho nên giao đồ vật vào tay hắn, Triển Vân cũng tương đối yên tâm.

Trương Mậu Vinh nghe nói mấy thứ này đều là nghiên cứu mới nhất của căn cứ Phương Nam, liền càng thêm khát vọng muốn đến đó.

"Kia, cái kia..." Đỗ Giang lặng lẽ tìm tới chỗ Tô Duệ Triết, có chút do dự mở miệng.

Tô Duệ Triết cũng thật kinh ngạc khi thấy người này tìm tới mình, liền nhìn về phía hắn.

"Tôi nhớ là... trước đó cậu đến khu an toàn của chúng tôi, có người thân của cậu ở..." Trí nhớ của Đỗ Giang vẫn luôn không tồi, đối với tình huống lúc đó vẫn còn nhớ rõ.

Nghe được hai chứ ' thân thích', sắc mặt Tô Duệ Triết liền lập tức thay đổi một chút.

"Bọn họ đã chết." Không đợi Tô Duệ Triết mở miệng hỏi, Đỗ Giang liền nói thẳng, "Bọn họ lớn tuổi, thời điểm khu an toàn bị công phá, bọn họ không thể chạy ra... Tôi nhớ rằng quan hệ của cậu cùng những người này cũng không tốt... Nhưng tốt xấu gì cũng là người thân của cậu, tôi cảm thấy hẳn là nên nói với cậu một tiếng."

Đã chết?

Trần Tuệ Trân cùng Tô Khải Minh cứ chết như vậy?

Tô Duệ Triết đột nhiên cười, đời này không còn cậu có thể lợi dụng, đã không còn sự che chở của Triển Vân, bọn họ cư nhiên sống thành như vậy...

Thật là báo ứng!


"Vậy con trai và con dâu của bọn họ đâu?" Đỗ Giang có chút nghi hoặc lắc lắc đầu, "Chưa từng thấy."

Lúc này Tô Duệ Triết mới nhớ tới, thời điểm nhìn thấy Trần Tuệ Trân cùng Tô Khải Minh, cũng không gặp qua anh họ cùng chị dâu. Tô Cường cùng Lâm Khê đã đi đâu? Ở đầu mạt thế đã chết? Hay là lúc đó bỏ rơi hai người già mà bỏ chạy?

Giờ phút này tâm tình Tô Duệ Triết thật phức tạp, cậu cho rằng bản thân sẽ cảm thấy khuây khoả, cũng không biết vì sao lại càng là bi ai, vì Trần Tuệ Trân và Tô Khải Minh mà cảm thấy bi ai.

Thực mau, hai đội ngũ đều lên xe, phân công nhau chạy về hai hướng mà rời đi.

Mọi người của tiểu đội Triển Vân lại bắt đầu hình thức lái xe điên cuồng, ngày đêm liều mang chạy, nhưng vẫn chậm hơn tốc độ giảm xuống của nhiệt độ.

Bầu trời bắt đầu có tuyết rơi, thời tiết âm trầm mà đen tối, bởi vì mặt đường xuất hiện tuyết đọng mà tốc độ xe của bọn họ cũng giảm xuống. Vì trước đó trời hạ mưa to, bên dưới tuyết còn có một lớp băng, dễ làm cho xe dễ bị trượt, lái xe vào ban đêm phi thường nguy hiểm.

Đến tối, mọi người không thể không dừng xe nghỉ ngơi, Tô Duệ Triết từ trong không gian lấy lều trại ra, hạ trại ở chung quanh xe, an bài nhân thủ thay phiên gác đêm, phòng ngừa tang thi xuất hiện.

Cứ như vậy, thời gian lên đường lại lần nữa kéo dài.

Khi bọn họ tiến vào khu vực căn cứ thì thời gian cũng trôi qua được bảy ngày.

Trên mặt đất quốc lộ, bởi vì không có người dọn dẹp mà khiến tuyết đọng ngày càng nhiều, xe chạy cũng càng thêm lao lực. Nếu không phải xe của bọn họ là xe việt dã có tính năng tốt nhất, sàn xe lại đủ cao, gặp tuyết đọng như vậy chỉ sợ đã sớm thả neo.

Dựa theo vị trí bản đồ đánh dấu, bọn họ đi dọc theo con đường này, lái về hướng Tây Bắc lướt qua một ngọn núi, đi thêm mười mấy cây số là tới được căn cứ Tây Bắc.

Đường núi gập ghềnh, lên núi thì dễ, xuống núi mới khó, đối với trời tuyết lại càng thêm gian nan. Thời điểm xuống núi, tốc độ đặc biệt chậm, nếu không cẩn thận rất có khả năng trượt xe tạo thành hậu quả nghiêm trọng.


Lúc bọn họ đi được tới giữa sườn núi, Trịnh Gia Hoà ăn không ngồi rồi nhìn ra xung quanh, liếc mắt một cái liền thấy rậm rạp điểm đen dưới chân núi.

Trịnh Gia Hoà chỉ cảm thấy da đầu tê dại, hắn thật cẩn thận chọc chọc Tống Thành Thư ngồi bên cạnh, "Tống ca, anh xem bên kia, những thứ kia là cái gì vậy?"

Tống Thành Thư nghe vậy liền nhìn thoáng qua, theo sau liền sắc mặt đại biến, "A Triển! Cậu mau nhìn xem dưới chân núi!"

Đám người Triển Vân đều sôi nổi bu đến cửa sổ nhìn lại, chỉ thấy những điểm đen nghìn nghịt, đang thong thả tụ lại một phương hướng. Mà phương hướng kia chính là vị trí của căn cứ Tây Bắc.

Chung quy là bọn họ đã tới chậm một bước, con tang thi cấp bốn kia đã bắt đầu triệu tập tang thi bình thường, chuẩn bị phát động công kích với căn cứ Tây Bắc.

Mấy vạn tang thi, đang thong thả từng bước từng bước tụ tập lại xung quanh. Mà bọn họ nhìn từ trên cao xuống, đem tất cả hình ảnh khủng bố này đều thu vào mắt.

"Triển ca, chúng ta làm sao bây giờ?" Dù là Trương Sóc Lương, người trấn định nhất cũng không khỏi hoảng sợ một phen.

Triển Vân hít sâu một hơi nói, "Tôi đến lái xe, chuẩn bị tiến lên, mọi người làm tốt chuẩn bị chiến đấu."

Tuyết rơi cũng có ảnh hướng nhất định với tang thi, chúng di chuyển chậm chạp, mà tốc độ bọn họ tiến lên sẽ tạo thành trở ngại cho chúng.

Bọn họ chỉ có thể đuổi đến căn cứ Tây Bắc trước khi tang thi vây thành, cùng liên hợp với quân nhân và dị năng giả ở căn cứ Tây Bắc chống đỡ tang thi triều. Bằng không chờ tang thi triều hoàn toàn vây quanh căn cứ, bọn họ muốn đột phá mấy vạn tang thi hoàn toàn không có khả năng.

Trương Sóc Lương dừng xe, cùng Triển Vân trao đổi vị trí. Triển Vân ngồi trên ghết điều khiển, kéo lại đai an toàn, sau đó chiếc xe giống như mũi tên rời khỏi cung lao đi ra ngoài.


Tốc độ nhanh như vậy, lại còn đang xuống núi, làm chiếc xe giống như đang bay lên, lâu lâu còn bị trôi đi. Nếu là ngày thường, thành viên trên xe sẽ vỗ tay khen ngợi kĩ thuật lái xe xuất sắc của Triển Vân một chút, nhưng hiện giờ tuyết rơi như vậy, hành động của Triển Vân không khác gì đang đi tìm chết.

Chính là hiện tại bọn họ không còn lựa chọn nào khác, mọi người cần phải đuổi tới trước khi tang thi triều hoàn toàn tụ lại, đây chính là cơ hội cuối cùng của bọn họ. Nếu thất bại, sẽ có mười mấy vạn người chết oan chết uổng.

Xe việt dã nhanh như chớp xuống núi, bay nhanh tới căn cứ Tây Bắc.

Hiện giờ tang thi triều mới bắt đầu tụ tập, vòng vây còn chưa hình thành, bọn họ né phải tránh trái, chuyên chọn những nơi ít tang thi mà đi tới.

Một đường lướt qua vô số tang thi, bên tai tràn ngập tiếng tang thi hưng phấn gào lên. Những con tang thi đó muốn theo bản năng mà truy đuổi bọn họ, chính là phảng phất như bị cái gì sai khiến, không ngừng mà hướng tới nơi đã định.

Chỉ là càng tới gần căn cứ, tang thi cũng ngày càng dày đặc, bọn họ cũng dần dần gian nan hơn. Một khi bị tang thi triều vây quanh, cho dù dị năng bọn họ có mạnh, chỉ sợ cũng khó thoát cái chết.

Dưới tình huống như vậy, chỉ có thể mở một đường máu.

Tô Duệ Triết từ trong không gian lấy ra một túi ớt cay lớn, chuyển hoá tất cả thành bom. Giống như trong giả thiết của trò chơi, bom ớt cay có thể tạo thành một lực sát thướng cực lớn theo một đường thẳng tắp.

Trịnh Gia Hoà mở nóc xe việt dã, đưa nửa thân mình ra bên ngoài, ném mạnh bom ớt cay lên phía trước, thật sự là tạo thành một con đường cho bọn họ. Kỹ thuật lái xe của Triển Vân rất lợi hại, tang thi đằng trước vừa mới ngã xuống, tang thi khác lại chưa kịp nhào lên liền đạp chân ga vọt đi.

Trình Khải cùng Trình Kiều trực tiếp dùng dây thừng cố định thân thể, sau đó mở cốp xe việt dã, giơ súng máy tự động lên, hướng về đàn tang thi mà bắn phá.

Bọn họ đều sử dụng viên đạn đậu Hà Lan, đối với tang thi bình thường rất có lực sát thương, tang thi ngã xuống như thuỷ triều, người trước ngã xuống, người sau tiến lên.

Cứ như vậy vọt tới dưới thành căn cứ Tây Bắc, Triển Vân điên cuồng ấn loa, để người trong căn cứ Tây Bắc mở cửa thành.

Nhưng mà lúc này bên trong căn cứ Tây Bắc cũng loạn thành một đoàn, lúc binh lính thủ thành phát hiện có vô số tang thi đang tụ lại, cũng đã kéo vang cảnh báo.


Mấy trăm đài súng pháo đều được đưa tới trên tường thành, lãnh đạo căn cứ đã dọn hết tất cả vũ khí đưa đến, nhưng đối mặt với tang thi triều rậm rạp bên ngoài, đám vũ khí này tựa hồ có vẻ đơn bạc.

Chính vào lúc này, bên ngoài vang lên tiếng kèn xe ô tô, dồn dập, một chiếc xe việt dã bay nhanh về phía căn cứ, mà sau xe việt dã là một đám tang thi rậm rạp.

Nên mở cửa thành hay không mở cửa thành? Đây là một vấn đề phi thường nghiêm túc.

Nếu như mở cửa thành, vạn nhất tang thi đằng sau cũng theo vào thì phải làm sao bây giờ? Ngay cả đánh cũng chưa kịp đánh liền bị công phá.

Nhưng nếu không mở cửa thành, một đám người trên xe chỉ có một con đường chết.

"Mở cửa thành!" Cuối cùng, một quân nhân trung niên đang mặc quân phục, ngũ quan kiên cường hạ mệnh lệnh.

Trong tay ông cầm một cái kính viễn vọng, động tĩnh của chiếc xe việt dã kia quá lớn, dựa vào bom cùng súng máy, một đường vượt mọi chông gai vọt tới căn cứ, mắt thấy tìm được một đường sống, ông như thế nào có thể để cho những người đó phải chết.

Mắt thấy cách căn cứ ngày càng gần, Triển Vân nôn nóng mà nhìn chằm chằm phía trước, sợ căn cứ Tây Bắc vì an toàn mà không muốn mở cửa thành, chỉ sợ lúc đó anh sẽ phải cho nổ tung một con đường đi!

May mắn, cửa thành trước mặt chậm rãi mở ra, xe việt dã lập tức gia tốc, nhanh như chớp mà vọt vào bên trong.

"Đóng cửa! Mau đóng cửa!" Nhìn đàn tang thi rập rạp phía sau, bọn lính tê tâm phế liệt hô lên.

Mắt thấy những con tang thi theo sát đó chui vào cổng thành, người trên xe việt dã nhanh chóng chạy xuống, lại một hồi bắn phá.

Quân nhân của căn cứ Tây Bắc không hiểu sao những người này có thể làm được như vậy, rõ ràng bọn họ chỉ bắn trúng cơ thể tang thi, không hề trúng đầu chúng, nhưng liên tiếp từng con ngã xuống.

"Trịnh Gia Hoà! Đóng cửa!"

Trịnh Gia Hoà không nói hai lời, lập tức xông lên phía trước, một mình một người đem toàn bộ phiến cửa làm bằng thép đóng lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận