Mạt Thế Chi Anh Đào Của Ta Sẽ Nổ Tung

Trịnh Diệu Hoa sai thủ hạ chuẩn bị một căn phòng rộng rãi thoải mái cho thành viên tiểu đội Triển Vân, để cho bọn họ có thể an tâm nghỉ ngơi, cũng phái bác sĩ tiến hành trị liệu cho bọn họ.

Mặt khác, Trịnh Diệu Hoa cũng an bài người đi ra ngoài thành thu thập tinh hạch tang thi, mấy vạn tinh hạch nếu là ở quá khứ, có lẽ sẽ không có ai hỏi thăm, nhưng hiện tại đã thành bảo bối của mọi.

Có không ít người muốn ra khỏi thành, nhân cơ hội đi nhặt một ít tinh hạch, nhưng Trịnh Diệu Hoa để trọng binh gác ở cửa thành, không cho phép bất luận kẻ nào ra vào trừ bỏ các chiến sĩ. Mấy ngàn binh lính, mất khoảng ba giờ mới thu thập toàn bộ tinh hạch lại đây.

Trịnh Diệu Hoa đem tất cả tinh hạch phân thành hai nửa, một nửa ông định giao cho đội ngũ Triển Vân, nếu không có bọn Triển Vân trợ giúp, bọn họ căn bản là không thể đối phó được con tang thi cấp bốn kia. Một nửa còn lại sẽ phân phát cho tất cả chiến sĩ và dị năng giả đã tham gia chiến đấu bảo vệ căn cứ. Dù sao bọn họ cũng có phát huy cực kỳ trọng yếu đối với chiến đấu lần này.

Còn tinh hạch của con tang thi cấp bốn cũng được Trịnh Diệu Hoa trân trọng thu lại, chuẩn bị giao cho Triển Vân, con tang thi này là do họ giết chết, đương nhiên tinh hạch phải thuộc về bọn họ.

"Thủ trưởng, viên tinh hạch này cũng phải giao cho bọn họ sao?" Phó quan của Trịnh Diệu Hoa thấp giọng nói, "Tất cả tinh hạch thu thập được đều đã cho bọn họ một nửa, viên tinh hạch này cũng không cùng quan hệ đi? Đây là tinh hạch cấp bốn, Lý Vân đã la dị năng giả cấp ba, lưu lại viên tinh hạch này để hắn thăng cấp mới có thể tăng lên sức chiến đấu của căn cứ chúng ta a!"

"Cậu là đang nói cái gì?!" Trịnh Diệu Hoa lạnh lùng nhìn về phía phó quan, "Bọn họ là ân nhân của căn cứ chúng ta, nếu là không có bọn họ, cậu ngẫm lại xem hiện tại chúng ta sẽ có kết cục gì? Không có bọn họ, con tang thi cấp bốn kia ai có thể giết chết nó? Là Lý Vân sao?!"

Tên phó quan kia bị Trịnh Diệu Hoa chất vấn liên tục khiến cho mặt đỏ tai hồng, hắn xấu hổ cúi đầu, hắn làm sao chỉ nghĩ cho căn cứ của mình lớn mạnh, để có thể ứng đối với tang thi triều tiếp theo, lại đã quên nếu như không có Triển Vân bọn họ, căn cứ Tây Bắc chỉ sợ đã sớm không còn tồn tại nữa.

Trịnh Diệu Hoa cũng không quan tâm đến phó quan nữa, ông đi về căn phòng nơi đội ngũ Triển Vân đang ở.

"Thế nào? Bọn họ không có việc gì đi?" Trịnh Diệu Hoa lôi kéo đội trưởng đội chữa bệnh hỏi.

Đội trưởng đội chữa bệnh dùng ánh mắt phi thường phức tạp nhìn ông một cái, lắc lắc đầu lại chỉ chỉ căn phòng, ý bảo chính ông tự đi vào, sau đó liền rời đi.

Trịnh Diệu Hoa không hiểu ra sao tiến vào phòng, sau đó liền thấy được cảnh tượng ngoài dự liệu.


Vốn tưởng rằng mọi người hẳn là đang nằm nghỉ ngơi, thế nhưng tất cả đều sinh long hoạt hổ, mà trên tay bọn họ còn cầm đồ ăn do căn cứ Tây Bắc chuẩn bị vì bọn họ, đang ăn ngấu nghiến.

"Các cậu không có việc gì...?" Trịnh Diệu Hoa kinh ngạc hỏi.

Những người này rốt cuộc có còn là người hay không a? Rõ ràng trước đó tất cả đều bị bọn họ nâng trở về, như thế nào mới ngắn ngủn hơn ba giờ, bọn họ đã sinh long hoạt hổ như vậy rồi?

"Trịnh thiếu tá, xin chào, trước đó quá mức vội vàng, không kịp giới thiệu cẩn thận với ông, tôi là Triển Vân, là đội trưởng của tiểu đội này." Triển Vân mỉm cười ngồi dậy, giới thiệu thành viên với Trịnh Diệu Hoa, cũng nói rõ nguyên nhân vì sao bọn họ đều xuất hiện tình trạng hư thoát. Kỳ thật bọn họ cũng không có bị thương, mà đều là di chứng sau khi sử dụng thuốc dị năng.

Trừ bỏ Tô Duệ Triết bởi vì dùng hai bình thuốc dị năng liên tục, hiện giờ vẫn còn đang hôn mê, những người khác cơ bản đều đã khôi phục.

"Triển đội trưởng, lúc này đây căn cứ Tây Bắc chúng tôi có thể bình yên vượt qua nguy cơ, vẫn là nhờ có mọi người, đống tinh hạch này mong các cậu nhất định phải nhận lấy." Trịnh Diệu Hoa lấy ra một cái hộp, bên trong tràn đầy tinh hạch, trong đó chiếm đa số là tinh hạch trong suốt, một ít tinh hạch màu đỏ nhạt nằm hỗn loạn trong đó, mà viên tinh hạch màu hồng đào kia là dễ thấy được nhất.

"Đây là tinh hạch của con tang thi cấp bốn kia?" Triển Vân đem tinh hạch màu hồng đào cầm trên tay.

"Đúng vậy, con tang thi cấp bốn này nếu không nhờ các vị đồng lòng hợp lực diệt trừ, chỉ sợ là căn cứ Tây Bắc của chúng tôi sẽ phải bị hủy." Lúc ấy tất cả tang thi đều bị hồng quang bao phủ, mắt thấy một hồi uy lực nổ mạnh thật lớn sắp phát sinh, là Triển Vân cùng Tô Duệ Triết kịp thời ra tay, đem nguy cơ này bóp tắt, cho nên viên tinh hạch này tự nhiên thuộc về bọn họ.

Thực hiển nhiên, Triển Vân rất vừa lòng với lời nói của Trịnh Diệu Hoa, mỉm cười gật gật đầu, sau đó nhận lấy viên tinh hạch cấp bốn. Trước đó bọn họ muốn tới căn cứ Tây Bắc, trừ bỏ muốn ngăn cản thảm kịch đời trước, còn lại đều là vì viên tinh hạch này, Tô Duệ Triết đã gặp bình cảnh ở cấp ba thật lâu, viên tinh hạch này nhất định bọn họ phải có được.

"Không biết là thuốc dị năng, và thuốc giải độc các vị còn ít hay nhiều?" Thấy Triển Vân cười nhận lấy tinh hạch, Trịnh Diệu Hoa mới ngượng ngùng mở miệng hỏi.

Ông xác thật là nghe được, hiện giờ căn cứ Phương Nam đã là căn cứ cường đại nhất Hoa quốc, hơn nữa nghiên cứu chế tạo ra thuốc dị năng và thuốc giải độc, còn có tin tức khai phá ra vũ khí kiểu mới, cho nên ông mới phái ra một đội ngũ đến đó cầu viện, nhưng tác dụng cụ thể của thuốc dị năng, kỳ thật ông cũng không rõ ràng lắm, hiện giờ thấy được uy lực của thuốc dị năng, sao có thể không động tâm cho được?


"Tất nhiên, trong tay chúng tôi còn có hai mươi lọ thuốc dị năng cùng bốn mươi lộ thuốc giải độc."

"Không biết... có thể bán lại cho chúng tôi hay không?"

"Có thể." Triển Vân đáp ứng rất là dứt khoát, lúc bọn họ lại đây, vốn chính là vì con tang thi này, nếu chuyện đã được giải quyết, bọn họ cũng nên trở về, những lọ thuốc dị năng cùng thuốc giải độc còn dư lại bọn họ cũng không dùng được, tự nhiên có thể bán cho Trịnh Diệu Hoa.

Trịnh Diệu Hoa tức khắc lộ rõ nét mặt vui mừng, "Không biết các vị cần tôi lấy cái gì tới trao đổi?"

Triển Vân nghĩ nghĩ sau nói, "Hai mươi lọ thuốc dị năng dùng tam tinh hạch cấp ba tới đổi, bốn mươi lọ thuốc giải độc liền dùng năm tinh hạch cấp hai tới đổi, ông xem coi như vậy được không?"

"Có thể, có thể!" Tam tinh hạch cấp ba cùng năm tinh hạch cấp hai căn cứ Tây Bắc vẫn có thể lấy ra được, thuốc dị năng cùng thuốc giải độc đối với căn cứ bọn họ mới là hữu dụng.

Hai bên rất nhanh đã đạt thành giao dịch, Trịnh Diệu Hoa sau khi lấy được thuốc liền vui vẻ rạo rực cáo từ rời đi, đồng thời còn không quên nhắc thủ hạ lấy một ít than củi đến phòng của bọn Triển Vân.

Ăn uống no đủ, lại có ổ chăn ấm áp thoải mái, đoàn người Triển Vân rốt cuộc cũng có một giấc ngủ an tâm.

Giữa trưa ngày hôm sau Tô Duệ Triết mới tỉnh lại, sau khi cậu tỉnh lại, chỉ cảm thấy huyệt Thái Dương đau nhức cực kỳ, thân thể cũng nhức mỏi không thôi, giống như vừa mới thi chạy marathon xong vậy. May mắn là cậu có vũ khí bí mật, là đèn hoa hướng dương, lấy ra chiếu một hồi, thân thể rất nhanh liền khôi phục.

Triển Vân thấy cậu tỉnh, lập tức nhờ người đi lấy một ít đồ ăn lại đây. Trịnh Diệu Hoa đã an bài thủ hạ chờ ở bên ngoài phòng chờ bọn họ có cần gì sẽ làm theo, đối đãi với bọn họ như khách nhân cấp cao nhất của căn cứ.


Mì sợi cùng đồ ăn nóng hầm hập rất nhanh đã được đưa tới, Tô Duệ Triết đói bụng cả ngày, rất thống khoái mà ăn no căng bụng.

Triển Vân đem tinh hạch của tang thi cấp bốn giao cho cậu, cũng đem những chuyện phát sinh sau khi cậu ngất xĩu kể lại cho cậu biết.

Tô Duệ Triết nắm chặt lấy viên tinh hạch cấp bốn không dễ có được này, quyết định rèn sắt khi còn nóng, lập tức đánh lên cấp bốn.

Triển Vân hoàn toàn không có dị nghị, hiện tại nguy cơ tang thi vây thành đã được giải trừ, ở đây thăng cấp rất là an toàn.

Tô Duệ Triết từ trong không gian lấy ra nước ép hoa quả đã được chuẩn bị trước giao cho Triển Vân, sau đó hít một hơi thật sâu, đem tinh hạch màu hồng đào để vào trong miệng. Tinh hạch vào miệng liền tan, rất nhanh đã hóa thành năng lượng tiến vào thân thể cậu, bắt đầu thay đổi thân thể cậu.

Cũng giống như quá trình thăng cấp của bọn họ trước đó, rất nhanh Tô Duệ Triết đã sốt cao, Triển Vân một bên đem nước rau quả đút từng ngụm từng ngụm vào miệng cậu.

Lần thăng cấp này của Tô Duệ Triết thế mà lại hôn mê suốt một ngày một đem, chờ đến khi cậu tỉnh lại lần nữa, cậu cảm thấy cả người đều muốn rực rỡ hẳn lên, tinh thần tốt đến xưa nay chưa từng có.

Cậu vừa mở mắt ra, liền thấy được Dư Đông Đông đang ngồi bên cạnh mình.

"Ca ca anh tỉnh rồi!" Dư Đông Đông cao hứng lộ ra lúm đồng tiền, nhào lên ôm lấy cổ Tô Duệ Triết.

Tô Duệ Triết cũng rất cao hứng ôm lấy nhóc, trận chiến có thể dành thắng lợi là nhờ có Đông Đông, nhóc chính là một đại công thần.

Đi ra ngoài WC mới trở về, bỏ lỡ thời điểm tỉnh lại của người yêu, Triển Vân nhìn thấy hình ảnh hai người ôm nhau...

Triển Vân: "..."

Tô Duệ Triết nghe thấy động tĩnh, liền ngẩng đầu lên, sau khi nhìn người yêu của mình, lập tức lộ ra một cái nụ cười xán lạn.


"Tiểu Triết... Em..." Triển Vân hơi hơi mở to hai mắt nhìn.

"Em làm sao vậy?" Tô Duệ Triết kinh ngạc hỏi.

"Đôi mắt của em... Biến thành màu xanh lục..."

"A?" Tô Duệ Triết lập tức lấy ra một cái gương từ trong không gian, quả nhiên phát hiện tròng mắt của mình biến thành màu xanh lục, nhìn giống như đang đeo len vậy, rất hợp với làn da trắng nõn của cậu, ngũ quan tinh xảo cùng đôi môi hồng nhạt, thoạt nhìn càng thêm hấp dẫn người khác.

Triển Vân nhìn đến không dời mắt được, anh cầm lòng không đậu đem Dư Đông Đông từ trong lòng ngực Tô Duệ Triết xách ra, đặt sang một bên, bản thân thì chiếm lấy vị trí của Dư Đông Đông, đem người yêu của anh ôm vào trong ngực, cúi đầu hôn lên môi cậu.

"Chờ một chút, đứa nhỏ ở bên cạnh." Tô Duệ Triết cố kỵ Dư Đông Đông ở bên cạnh, có chút ngượng ngùng đẩy anh một chút.

"Không có việc gì, nhóc đó đã đi rồi." Triển Vân nói, liền lại hôn lên miệng cậu.

Tô Duệ Triết nhìn xung quanh một chút, sau khi xác nhận đứa nhỏ đã rời đi phòng, lúc này mới không đẩy Triển Vân ra nữa, thực mau liền sa vào trong nụ hôn bá đạo của Triển Vân.

Chờ đến khi đoàn người Trịnh Gia Hòa trở về từ bên ngoài, liền nhìn thấy đứa bé mặc áo lông vũ ngồi ngoan ngoãn ở ngoài cửa, trong ngực còn ôm Tiểu Hắc.

"Nha, Đông Đông làm sao không đi vào a? Bên ngoài lạnh lắm a?"

"Các ca ca ở bên trong chơi thân thân, không thể đi vào nga." Đứa nhỏ nghiêm trang nói.

Đừng nhìn Dư Đông Đông tuổi còn nhỏ, nhưng nhóc cũng từng thấy ba mẹ thân thân, mẹ từng nói là, lúc đang thân thân không thể nhìn lén, cho nên nhóc thực ngoan chờ ở cửa.

"Ha ha ha ha ha ha......"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận