Nghe được tiếng cười to mang theo ý trêu đùa của mọi người, hai người đang nồng tình ý mật ở trong phòng tức khắc chật vật tách ra, Tô Duệ Triết hung hăng trừng mắt nhìn Triển Vân một cái, kéo chăn che lấp chính mình.
Triển Vân buồn cười nhìn cái bánh màn thầu ở trên giường, nhấc chân đi ra bên ngoài.
Cửa phòng bị kéo ra, mọi người đang cười ở bên tức khắc ngậm miệng lại, có thể thấy được ảnh hưởng của Triển Vân rất là mạnh.
"Mọi thứ đều chuẩn bị xong rồi?" Triển Vân phảng phất như cái gì cũng không có xảy ra mà hỏi.
"Xong rồi." Mọi người ngoan ngoãn trả lời, không dám tiếp tục cười đùa nữa.
Sau khi Tô Duệ Triết nuốt tinh hạch cấp bốn, bọn họ cũng bắt đầu chuẩn bị trở lại căn cứ Phương Nam.
Hai ngày này, thời tiết càng thêm rét lạnh, cảnh tượng bên ngoài đã trở thành băng thiên tuyết địa, nơi nơi đều là tuyết, xe việt dã của bọn họ muốn chạy trên mặt tuyết cũng không dễ dàng.
Bởi vậy Triển Vân có nhờ Trịnh Diệu Hoa hỗ trợ tìm xem có bánh xe chạy ở trên tuyết hay không, bọn họ cần thay bánh xe việt dã, bánh xe chạy trên tuyết rất thích hợp với mùa đông này, loại bánh xe này cũng được làm bằng cao su, nhưng phần ngoài của nó có gắn đinh kim loại, có thể gia tăng phần tiếp xúc với đất liền, thích hợp sử dụng ở địa phương có tuyết đọng.
Mùa đông ở Tây Bắc cũng thường có tuyết rơi, bởi vậy chỗ Trịnh Diệu Hoa có không ít bánh xe loại này, chỉ là chỗ đó cách căn cứ xa một chút. Nguyên nhân trước đó đám Trịnh Khải rời đi chính là lấy bánh xe trở về.
May mắn là trước đó trời nóng bức cực kỳ, cũng không có ai bị điên mà đi lấy mấy cái bánh xe đó, cho nên tất cả bánh xe ở trong tiệm gia công đều bị bọn họ thu trở về.
Vừa rồi Trịnh Diệu Hoa đã kêu người giúp bọn họ tân trang lại chiếc xe, cũng trả lại hai cái bánh xe dự phòng, cột vào trên nóc xe.
"Thực tốt, sáng ngày mai chúng ta liền xuất phát trở về." Nói xong, Triển Vân lạnh lùng liếc qua bọn họ, "Lúc đi vào nhớ chú ý một chút!"
Triển Vân biết người yêu nhà mình da mặt có chút mỏng, liền cố ý cảnh cáo bọn họ một phen, mới lần nữa quay trở về phòng.
Mọi người cũng đi theo vào, nhưng không ai dám cười.
Trong phòng, Tô Duệ Triết đã phục hồi tinh thần, trừ bỏ mặt có chút ửng đỏ, môi cũng có chút sưng, còn lại cũng nhìn không ra khác thường gì.
"Oa, Tiểu Triết, đôi mắt của cậu thay đổi rồi!" Trịnh Gia Hoà liếc mắt một cái liền nhận ra đôi mắt của Tô Duệ Triết có biến hoá.
"Đúng vậy, Tiểu Triết, đôi mắt của cậu như vậy thật đẹp, giống như tinh linh trong điện ảnh ma huyễn vậy!" Trình Kiều cũng tán thưởng ra tiếng, là một cô gái, cô rất thích những thứ xinh đẹp, giờ phút này nhìn thấy hai mắt của Tô Duệ Triết, Trình Kiều cũng có cảm giác bị hấp dẫn.
Tô Duệ Triết thẹn thùng cười cười, "Này đại khái là do biến hoá sau khi đạt tới cấp bốn đi."
Đối với dị năng giả mà nói, từ cấp ba lên cấp bốn là một cột mốc cực kỳ quan trọng, một khi vượt qua được mốc này, thực lực liền tăng lên một bậc lớn.
"Tiểu Triết, vậy dị năng của cậu có thay đổi cái gì hay không?"
Tô Duệ Triết cười trả lời, "Tôi vừa mới xem qua, không gian của tôi mở rộng, có thể cất chứa thêm nhiều đồ vật nữa, còn có Mộc hệ dị năng, cũng có thể chuyển hoá thêm càng nhiều thực vật."
Nguyên lai không gian của Tô Duệ Triết chỉ có mười mấy mẫu mà thôi, hiện tại trực tiếp tăng thêm gấp mấy lần, không chỉ có sơn cốc trở nên lớn hơn, ngay cả sơn động có khả năng giữ tuoi cùng giữ ấm cũng được mở rộng gấp đôi. Để cho cậu kinh hỉ chính là cậu có thể chuyển hoá thêm càng nhiều thực vật, chỉ là công năng cụ thể ra sao thì còn phải chậm rãi nghiên cứu mới được.
Tuy rằng Tô Duệ Triết sống hai đời, nhưng dị năng của cậu kỳ thật chỉ mới nắm giữ không bao lâu, còn rất nhiều chỗ cần phải cân nhắc và nghiên cứu, chỉ là trước mắt, dựa theo biểu hiện dị năng, tựa hồ có quan hệ với trò chơi thực vật kia, nguyên nhân cụ thể cậu cũng không rõ ràng lắm.
Mọi người nghe vậy đều thật cao hứng, đặc biệt là Trịnh Gia Hòa, đã gấp không chờ nổi mà lấy cái di động ra, chuẩn bị cùng Tô Duệ Triết nghiên cứu cách dùng thực vật mới.
Cơm chiều hôm nay, bọn họ ăn ở trong phòng Tô Duệ Triết, dọc theo đường đi bọn họ cũng chưa từng ăn bữa cơm đàng hoàng nào, Tô Duệ Triết thăng cấp thành công, tâm tình rất tốt, liền xuống bếp chuẩn bị một bữa tiệc lớn cho tất cả bọn họ.
Nếu như là mùa đông thì phải ăn thịt dê, bởi vậy Tô Duệ Triết bắt lấy một chân dê đông lạnh từ trong sơn động của không gian, định làm thịt dê kho tàu, bên trong thả chút hương liệu và củ cải trắng, hầm một nồi thật to, mùi hương quả thực rất câu nhân, rất hợp với cơm trắng, vài người ăn đến hận không thể nuốt luôn cái lưỡi.
Mọi người đem cửa sổ đóng chặt lại rồi ăn uống thỏa thích.
Ăn xong một bữa tối nóng hầm hập, mọi người lần lượt trở lại phòng của mình nghỉ ngơi.
Một đêm ngủ ngon.
Sáng sớm hôm sau, bọn họ vội vàng ăn chút gì đó rồi tạm biệt với Trịnh Diệu Hoa, chuẩn bị rời khỏi căn cứ Tây Bắc.
Trịnh Diệu Hoa lại lần nữa biểu đạt sự cảm ơn đối với bọn họ, sau đó mới đưa bọn họ ra ngoài căn cứ.
Con đường bên ngoài căn cứ đã bị tuyết vùi lấp hoàn toàn, nhìn không ra được trước đó đã có một trận chiến khốc liệt.
Bánh xe đi tuyết xác thật dùng rất tốt, không cần sợ xe bị trượt, bởi vậy tốc độ của bọn họ cũng nhanh hơn một chút, nhưng cũng mất hết bảy tám ngày đi đường.
Khi bọn họ trở lại căn cứ Phương Nam, phát hiện trên tường thành căn cứ treo đèn lồng đỏ thẫm, rất nhiều nơi còn dán câu đối chữ đỏ, cho người ta một cảm giác thập phần hỉ khí dương dương.
"Đây là chuẩn bị ăn tết sao?" Trịnh Gia Hòa tò mò hỏi.
"Chắc là vậy đi?" Sau khi mạt thế đến, mọi người từng sống một đoạn thời gian ngày đêm điên đảo, đều không nhớ rõ ngày tháng, lúc này mới có vẻ mặt mộng bức như vậy.
Ở bên ngoài cổng thành căn cứ Phương Nam, rất nhiều xe cũ ra vào nối liền không dứt, hai bên cổng đều xếp thành một hàng dài, nhưng cổng đăng ký cho người mới lại càng nhiều xe hơn.
Một cổng khác dành cho những người đã có thẻ thân phận thường trú, tuy rằng đội ngũ của bọn họ rời đi một thời gian khá dài, nhưng chỉ cần kiểm tra đối chiếu một chút là có thể nhanh chóng đi vào.
Bọn Triển Vân cũng không vội vàng vào thành, cực kỳ có trật tự đi xếp hàng phía sau những chiếc xe kia, bởi vì xe việt dã của bọn họ đã qua cải trang, cho nên cũng không có gây chú ý, thẳng đến khi tới phiên bọn họ đăng ký, binh lính thủ thành mới phát hiện thế nhưng bọn Triển Vân đã trở lại!
"Triển đội trưởng! Các cậu đã trở lại!" Đứng trực ở cổng vừa hay chính là đội ngũ của Triệu Binh, cho nên cũng nhận ra được bọn họ, cũng biết bọn họ đi ra ngoài chấp hành phi thường nhiệm vụ gian nan, giờ phút này thấy bọn họ trở về, trên mặt tức khắc lộ ra vui mừng.
"Đúng vậy."
Triển Vân mỉm cười nói chuyện phím vài câu cùng vị tiểu binh kia, dựa theo quy định của căn cứ là phải thẩm tra đối chiếu thân phận, cũng kiểm tra xe đơn giản, sau đó mới cho bọn họ vào thành.
Sau khi vào căn cứ bọn họ mới phát hiện, cảnh tượng bên trong hoàn toàn bất đồng với bên ngoài, mặt đất ở trong căn cứ hoàn toàn không có tuyết đọng, đã được người quét sạch sẽ, lái xe thập phần thoải mái, ngay cả tuyết đọng trên nóc nhà cũng được tiến hành thanh tẩy.
Đội ngũ Triển Vân trở lại căn nhà ở chung cư của bọn họ, quay về căn nhà quen thuộc, tức khắc cảm thấy giống như cũng đã về tới nhà.
Nhưng rời đi hơn mười ngày, trong phòng cũng có không ít bụi bẩn, mọi người về tới còn chưa kịp thở một hơi đã bắt đầu tổng vệ sinh tập thể. Tô Duệ Triết từ trong không gian lấy ra hai cái máy hút bụi cùng vài cái giẻ lau, mọi người liền bắt đầu công việc.
Lúc bọn họ đang bận rộn, cửa lớn bị gõ vang, các anh chị đều đang bận rộn quét tước, cho nên Dư Đông Đông chân ngắn bước từng bước nhỏ chạy tới mở cửa. Đứng ở ngoài cửa chính là Tưởng Húc Châu cùng Trương liên trưởng, nhìn thấy cửa được mở ra nhưng không thấy ai mở cửa, hai người đều không khỏi kinh ngạc, chờ đến khi bọn họ cúi đầu mới phát hiện, nguyên lai người mở cửa chính là đứa bé đáng yêu kia.
"Là Đông Đông đúng không? Còn nhớ được chú không?" Trương liên trưởng mỉm cười sờ sờ đầu đứa bé.
"Nhớ ạ, là chú Trương!" Trí nhớ của Dư Đông Đông rất không tồi.
"A! Thật ngoan!" Trương liên trưởng cười càng thêm tươi, từ trong túi lấy ra một viên kẹo nhỏ, đặt vào tay nhóc.
"Cảm ơn chú Trương ạ." Dư Đông Đông phi thường ngoan ngoãn nói lời cảm ơn.
Lúc này, Triển Vân cùng Tô Duệ Triết cũng đã phát hiện ra Tưởng Húc Châu cùng Trương liên trưởng, lập tức chạy ra đón bọn họ vào trong.
Hai vị lãnh đạo tối cao của căn cứ, sau khi nghe nói tiểu đội Triển Vân đã trở về thì lập tức chạy tới đây.
"Ít nhiều gì cũng phải cảm ơn trước đó các cậu đã nhắc nhở, chúng tôi mới có thể chuẩn bị quần áo mùa đông cùng vật tư cần thiết, cuối cùng cũng không có xuất hiện tình huống có người bị đông chết." Trước khi bọn Triển Vân rời đi đã có nhắc qua, bọn họ hoài nghi mùa đông giá rét sắp đến, Tưởng Húc Châu thà tin có chứ còn hơn không, cho nên kêu người chuẩn bị vật tư qua mùa đông, không nghĩ tới vậy mà thật sự có tác dụng.
Nhưng mùa đông đến thật sự quá nhanh, mà cư dân trong căn cứ lại quá nhiều, cho nên từ ban đầu Tưởng Húc Châu cũng luống cuống một đoạn thời gian, bọn họ phái ra rất nhiều binh lính đi khắp nơi suu tầm vật tư, tìm điều hòa sưởi ấm, trang bị các nơi trong căn cứ, còn đem tất cả mọi người tập trung lại, tiến hành sưới ấm tập trung một đoạn thời gian, mới có thể an toàn trôi qua thời kỳ gian nan nhất.
Tưởng Húc Châu tập hợp tất cả các dị năng giả hệ Mộc, ngày đêm thúc giục trồng bông, chế thành quần áo bằng bông, còn có chăn bông cùng vật tư cho mùa đông, dùng điểm thấp để người dân đổi lấy, hiện tại tình huống đã có chút cải thiện.
Mà bọn Triển Vân cũng kể cho Tưởng Húc Châu cùng Trương liên trưởng những tao ngộ bọn họ gặp phải ở căn cứ Tây Bắc. Sau khi Tưởng Húc Châu biết được con tang thi cấp bốn kia đã bị tiêu diệt, ông lộ ra biểu tình vừa khiếp sợ lại vui mừng.
"Tôi liền biết các cậu nhất định sẽ thành công." Tưởng Húc Châu dừng một chút lại nói tiếp, "Các cậu trở về rất đúng lúc, ngày mai là Tết Nguyên Đán, tối nay ăn mừng một chút, để bên nhà ăn chuẩn bị một ít đồ ăn phong phú, sau khi ăn cơm xong lại đến trung tâm quảng trường xem biểu diễn ca múa, các cậu thấy sao?"
"Rất tốt a!" Triển Vân cảm thấy an bài như vậy thật sự rất tốt, sau khi mạt thế đến, sinh hoạt của mọi người dường như quá mức chết lặng, tổ chức một vài hoạt động như vậy làm cho mọi người cảm thấy có không khí vui vẻ, để mọi người thấy được hy vọng tương lai.
"Thật tốt quá, buổi tối 8 giờ bắt đầu, các cậu nhất định phải đến đúng giờ a."
"Không thành vấn đề."