Tuy hai người đã có quyết định, nhưng cũng không lập tức đi tìm Tưởng đoàn trưởng, mà là triệu tập tất cả đội viên lại. Tống Thành Thư là bạn tốt của Triển Vân, Trình Khải Trình Kiều là bạn từ nhỏ của anh, đám người Trịnh Gia Hoà tuy rằng sau mạt thế mới nhận thức, nhưng trải qua quãng thời gian ở chung, đã có mối liên hệ hữu nghị, càng không cần phải nói thời điểm ở căn cứ Tây Bắc, đã cùng nhau vào sinh ra tử, chuyện không gian cũng nên để bọn họ biết một chút, loại chuyện này không thể để anh em của mình biết cuối cùng được.
Lúc đám người Trịnh Gia Hoà được triệu tập, còn có chút mộng bức, cho rằng chuẩn bị có nhiệm vụ gì cần bọn họ đi làm, bởi vậy đều làm tốt tinh thần, đến nỗi Trình Khải cùng Trình Kiều còn muốn thận trọng hơn, ngay cả tay nải cũng đã thu thập xong...
Chỉ là khi nghe được Triển Vân cùng Tô Duệ Triết muốn nói chuyện không gian của cậu sau khi thăng cấp, mọi người đều thả lỏng lại, sau khi bọn họ gia nhập đội cũng đã biết Tô Duệ Triết có một cái không gian khổng lồ, hơn nữa không gian này còn có công năng giữ tươi, có rất nhiểu rau quả tươi mới cùng đủ loại vật tư, nghe Trịnh Gia Hoà kể bọn họ còn thu thập nguyên một siêu thị vật tư đó!
Chính là sau khi bọn họ biết được không gian của Tô Duệ Triết còn có thể gieo trồng, nuôi dưỡng động vật, biểu tình trên mặt mọi người đều ngây dại, hơn nửa ngày mới phục hồi tinh thần.
"Tiểu Triết, cậu quả thực là thần á!!!" Trịnh Gia Hoà vẫn luôn cảm thấy Tô Duệ Triết là một cái đùi vàng thô tráng vô cùng, lại là kho hàng vũ khí di động, nhưng bây giờ hắn phát hiện, cái đùi vàng này hình như lại càng bự thêm!!! Không gian của cậu được hắn cho rằng kho hàng di động biến thành nông trường trang viên di động rồi a!!
Đối với việc Tô Duệ Triết muốn đem chuyện không gian nói cho Tưởng Húc Châu biết, mọi người trầm mặc ngắn ngửi vài giây, sau đó cũng tỏ vẻ sôi nổi tán thành.
Mạt thế đến, nơi nơi đều là tang thi, thời tiết cùng hoàn cảnh đều trở nên rất ác liệt, đồ ăn trở nên phi thường khan hiếm, mỗi ngày đều có người bởi vì đói khát mà chết, Tô Duệ Triết có được không gian thần kỳ này, có thể trợ giúp rất nhiều người. Đương nhiên, cậu cũng có thể lực chọn giấu đi, không nói cho bất kỳ ai, nhưng lương tâm sẽ bất an.
Từ đầu đến bây giờ, căn cứ Phương Nam từ trên xuống dưới đều quản lý gọn gàng ngăn nắp, từ Tưởng đoàn trưởng cùng Trương liên trưởng, cho tới tiểu binh nhỏ nhất, mỗi một người họ đều toàn tâm toàn ý suy nghĩ vì nhân dân.
Tưởng đoàn trưởng cũng giống như những người thường, đều đi đến nhà ăn, mỗi ngày từ sớm đến tối mở họp, không ngừng suy nghĩ đến tương lai phát triển của căn cứ, xây dựng căn cứ tương lai.
Trong khoảng thời gian này, bọn họ cũng đi qua một vài căn cứ, không nói đến căn cứ tư nhân Lâm Thành, liền nói đến căn cứ Hoán Thành có một phần quân đội, cũng hỗn loạn bất kham, không có trật tự.
Theo thực lực tăng lên không ngừng của tang thi, uy lực súng đạn của quân đội cũng chịu hạn chế, không thể không ỷ lại vào lực lượng của dị năng giả, lại vừa lúc cỗ vũ khí thế của một bộ phận dị năng giả. Sau khi thức tỉnh dị năng lại tự cho rằng chính mình là cường giả mạnh nhất, ở trong căn cứ hoành hành ngang ngược, không xem người thường ra gì, cũng không phục tùng quản hạt của quân đội, quân đội muốn bọn họ chiến đấu với tang thi mà lần nữa nhường nhịn, làm cho toàn bộ căn cứ chướng khí mù mịt.
Nhưng căn cứ Phương Nam sẽ không như thế, quản lý có nhân tính lại thưởng phạt phân minh, căn cứ Phương Nam có thể nói là một nơi yên vui khó có được trong mạt thế, chỉ cần người sống sót đến đây liền sẽ không muốn rời đi...
Căn cứ Phương Nam có thể phát triển như bây giờ cũng là nhờ Tưởng Húc Châu quản lý thích đáng, một phần cũng là nhờ có sự trợ giúp của tiểu đội Triển Vân, hai bên hỗ trợ lẫn nhau, thiếu một thứ cũng không được.
Tống Thành Thư là một trong số ít người biết được Tô Duệ Triết là trọng sinh, đối với chuyện Tô Duệ Triết muốn thẳng thắn dị năng không gian của bản thân, hắn kinh ngạc lại càng bội phục. King ngạc là bởi vì hắn biết nguyên nhân kiếp trước Tô Duệ Triết chết thảm, hắn cho rằng Tô Duệ Triết sẽ giấu kín, không kể cho bất cứ người nào, lại không nghĩ rằng cậu lại có quyết định dũng cảm như vậy, như thế nào có thể không bội phục? Một thiếu niên còn chưa hoàn toàn trưởng thành, kiếp trước đã chịu đủ các loại phản bội cùng trắc trở, nhưng cũng không đánh mất đi nội tâm lương thiện của cậu.
Hắn lựa chọn ủng hộ quyết định của Tô Duệ Triết, nhưng đồng thời cũng thề rằng, sống chết đều sẽ bảo vệ đối phương, nếu có người giống như kiếp trước đem cậu đi làm nghiên cứu, hắn liền đưa người nọ đi gặp Diêm Vương!
Nỗi lòng mỗi người đều thuyên chuyển liên hồi, nhưng suy nghĩ đều như thống nhất với nhau, bọn họ tán đồng ý kiến của Tô Duệ Triết, cũng làm tốt chuẩn bị, mặc kệ phát sinh chuyện gì, cũng sẽ bảo vệ cậu thật tốt.
Nếu đã đưa ra quyết định, mọi người cũng không có kéo dài, trực tiếp đi tìm Tưởng đoàn trưởng.
Lúc đã gần rạng sáng, Tưởng Húc Châu đã sớm đi ngủ, nhưng sau khi biết được tiểu đội Triển Vân tới tìm, ông lập tức nhảy dựng từ trên giường đứng dậy, nhanh chóng mặc xong quần áo đi đến phòng họp gặp mặt bọn họ.
Cùng đi đến còn có Trương liên trưởng, hai người đều là bộ dáng vội vội vàng vàng, bọn họ cho rằng, hơn nửa đêm mà tiểu đội Triển Vân đến tìm bọn họ, hẳn là có chuyện cấp tốc gì cần nói đi!
Bất quá chuyện mà Tô Duệ Triết muốn nói, tuy rằng không tính là cấp tốc, lại là cực kỳ quan trọng, theo ý nào đó mà nói, đây là chuyện liên quan đến tương lai của toàn bộ căn cứ!
"Cậu nói là thật sao?!" Sau khi nghe xong lời Tô Duệ Triết nói, Tưởng Húc Châu lập tức đứng lên, một đôi mắt trừng lớn như chuông đồng.
Tô Duệ Triết gật đầu thật mạnh.
"Cậu, cậu... trong không gian của cậu đại khái có bao nhiêu lương thực?" Ông cực độ khẩn trương cùng chờ mong, Tưởng đoàn trưởng luôn nhất quán bình tĩnh ngay cả lời nói cũng không nhanh nhẹn nỗi.
"Lần trước sau khi bị đàn chuột tấn công, những lương thực mà chúng tôi mang từ bên ngoài về, kì thật là từ trong không gian lấy ra, hiện tại không gian rộng gấp đôi, hẳn là sản lượng có thể tăng cao thêm một chút.
Tưởng Húc Châu cùng Trương liên trưởng hít sâu một hơi, hai người cảm giác như chính mình đang nằm mơ, bị một cái bánh nhân thịt từ trên trời giáng xuống đầu.
Trên thực tế, nguy cơ lương thực ở căn cứ vẫn luôn tồn tại, dù cho căn cứ nắm giữ kỹ thuật nhưỡng đất, dựng lên rất nhiều lều lớn bắt đầu gieo trồng, nhưng sản lượng thu hoạch tính đâu ra đấy cũng không đến hai ngàn cân. Hiện tại nhiệt độ không khí lại đột nhiên hạ xuống, gây ra ảnh hưởng không tốt với giống cây đã ươm, Dương tiến sĩ nói, phỏng chừng sản lượng sẽ giảm xuống, mắt thấy dân cư trong căn cứ ngày càng nhiều, lương thực lại ngày càng ít, bọn họ đều sắp sầu trắng đầu, còn đang nghĩ dừng thêm vài cái lều ấm thử xem, tiểu đội Triển Vân lại đưa tới tin tức tốt như vậy.
Quả thực buồn ngủ liền có người đưa gối đầu a!
Hai người cũng không có trách Tô Duệ Triết trước đó đem chuyện này che giấu, dù sao mọi người cũng không phải đồ ngốc, chuyện quan trọng như vậy ai cũng sẽ không tuỳ tuỳ tiện tiện nói ra bên ngoài.
Dưới tình huống lượng thực trong căn cứ hoàn toàn bị huỷ, bọn họ còn nghĩ cách tìm cớ tặng một đống lương thực, giải quyết chuyện như lửa xém lông mày trong căn cứ, hiện tại lại chọn nói cho hai người biết chuyện, không thể nghi ngờ chính là tín nhiệm cùng tiếp nhận hai người, hai người bị ngu mới đem loại chuyện này nói ra bên ngoài, bây giờ hai người hận không thể đem Tô Duệ Triết coi như là bảo bối mà cung phụng đó!
Nếu không có Triển Vân cùng Tô Duệ Triết cung cấp tin tức về tác dụng của thực vật, căn cứ Phương Nam cũng không thể chế tạo ra viên đạn kiểu mới cùng hai loại thuốc. Nếu không có tiểu đội Triển Vân giúp đỡ, căn cứ Phương Nam cũng không tránh được một lần nguy cơ. Hai người cảm thấy tiểu đội Triển Vân quả thực chính là phúc tinh của căn cứ Phương Nam!
"Các cậu yên tâm, tôi Tưởng Húc Châu thề, tuyệt đối sẽ không cô phụ tín nhiệm của các cậu! Nhưng chuyện này, tôi cảm thấy vẫn là không cần phải công khai, dù sao dị năng của Tô Duệ Triết quá mức đặc thù, nói không chừng sẽ đưa tới một ít người có tâm thèm muốn. Như vậy đi, hiện tại bộ hậu cần là do Trương liên trưởng quản lý, về sau ông ấy sẽ an bài đưa các cậu đi kho lúa phóng ra một ít lương thực, kho lúa bên kia cũng sẽ đổi thành người mà chúng tôi tin cậy nhất, trừ bỏ tôi cùng Trương liên trưởng, sẽ không có bất kì kẻ nào biết được chuyện này. Lều ấm cũng vẫn sẽ được làm theo như dự kiến, lương thực phải càng nhiều càng tốt, như vậy lương thực trong căn cứ lấy ra cũng sẽ không khiến người hoài nghi."
"Được." Đoàn người Triển Vân trên mặt đều lộ ra tươi cười, Tưởng Húc Châu quả nhiên không làm cho bọn họ thất vọng.
||||| Truyện đề cử: Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt |||||
Hai bên trò chuyện với nhau thật vui, thẳng đến sáng hôm sau mới rời khỏi phòng họp.