Mạt Thế Chi Anh Đào Của Ta Sẽ Nổ Tung

Đội ngũ Triển Vân rất nhanh đã tới phòng họp, nhìn thấy Tưởng Húc Châu đang cau mày cùng với Trương liên trưởng.

Hai người thấy đám người Triển Vân đã đến thì mời bọn họ ngồi xuống. Sau đó đem mọi chuyện tỉ mỉ kể lại một lần, còn đem mấy phong điện báo đặt trước mặt bọn họ.

Bọn Triển Vân nhìn một phần điện báo một lần, sau đó sắc mặt ngưng trọng, mùa đông đến sinh ra ảnh hưởng xấu đến các căn cứ, nhưng so với tưởng tượng của bọn họ còn muốn nặng hơn.

"Tưởng đoàn trưởng, ngài có tính toán gì không?" Triển Vân nhìn về phía Tưởng Húc Châu, anh biết, Tưởng đoàn trưởng cố ý tìm đến bọn họ, nhất định là đã có ý tưởng.

"Là như thế này, sau khi thu được điện báo, hôm nay chúng tôi đã mở hội nghị, chúng tôi thương nghị rằng, không thể ngồi yên không nhìn đến... Chỉ là... Chỉ là lại phải phiền toái các cậu...." Tưởng Húc Châu thật sự là phi thường ngượng ngùng, mặc dù hoàn cảnh ác liệt, nhưng căn cứ Phương Nam vẫn an ổn trôi qua mùa đông này, tất cả đều nhờ có Tô Duệ Triết cùng mọi người của tiểu đội Triển Vân, nhưng khi gặp phải vấn đề thì cần phải dựa vào bọn họ đi giải quyết.

"Không phiền toái, đây là chúng tôi nên làm." Tô Duệ Triết mỉm cười nói, lúc ông nội cậu còn sống từng nói rằng, người càng có năng lực thì càng có nhiều trách nhiệm, hiện tại cậu có không gian thần kỳ như vậy, có thể trợ giúp nhiều người, vậy thì cứ làm đi.

"Ai, trên thực tế nếu như có lựa chọn, tôi cũng không muốn Tiểu Tô đi ra ngoài mạo hiểm, chính là cứu người như cứu hoả, không có thời gian để trì hoãn." Tưởng Húc Châu thở dài tiếp tục nói, "Bên ngoài trời giá rét, khắp nơi đều là tuyết lớn, đặc biệt là Phương Bắc, nhiệt độ không khí lại càng rét lạnh dị thường, xe bình thường căn bản không thể di chuyển trên mặt tuyết.

Nhưng ở thành phố S, có một căn cứ có kỹ thuật tiên tiến nghiên cứu chế tạo phát minh ra xe tuần tra đi trên nền tuyết, tốc độ rất nhanh, tôi phái người mang các cậu qua đó, lấy chiếc xe này, thời điểm ra bắc sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều."


Thành phố S là một thành thị vùng duyên hải, là khu vực có vận tải đường thuỷ quốc tế, căn cứ có kỹ thuật tiên tiến nhất, có thể nghiên cứu chế tạp phát minh ra, mấu chốt là cách căn cứ Phương Nam không tính là quá xa.

"Tôi chính là người thành phố S, Triển ca cũng sống bên đó một thời gian dài, chúng tôi đều biết đường đi, cho nên không cần điều động quá nhiều binh lực lên đường cùng chúng tôi đâu." Tô Duệ Triết cũng từng nghe nói qua, bên thành phố S có căn cứ công nghiệp tổng hợp rất lớn, tuy rằng chưa từng đến đó, nhưng hẳn là không khó tìm.

"Được, tôi biết các cậu không thích nhiều người, vậy mang theo Triệu Binh cùng Hàn Lôi đi, nghe nói Triệu Binh là cùng các cậu tới đây từ thành phố S, các cậu hẳn là quen thuộc, hắn là một binh sĩ ưu tú, có tính kỷ luật cao, còn có tính bảo mật rất tốt, các cậu để hắn đi theo cũng có thể yên tâm, mùa đông thì Hoả hệ dị năng của hắn phi thường hữu dụng. Hàn Lôi là lính truyền thông tin, mang theo hắn giống như mang theo cái radio di động, có tình huống nào cũng có thể tuỳ thời liên hệ với chúng tôi, hắn học kỹ thuật công trình, rất am hiểu cải trang và sửa xe, xem như là ngành kỹ thuật, mang theo hắn cũng tiện cho các cậu hơn."

Tô Duệ Triết cùng Triển Vân liếc nhìn nhau, rồi đáp ứng ông.

Triệu Binh xác thực là người bọn họ tương đối quen thuộc cùng tín nhiệm, Hàn Lôi tuy rằng bọn họ chưa nhận thức, nhưng Tưởng Húc Châu đã phái hắn đi theo bọn họ, tự nhiên cũng rất tín nhiệm hắn, bởi vậy bọn họ mới có thể đồng ý cho hai người gia nhập, tin tưởng bọn hắn sẽ không đem cái tin tức không nên nói nói ra bên ngoài.

Đã có quyết định, căn cứ bên này cũng tiểu đội Triển Vân đều chuẩn bị bắt đầu hành động.

Căn cứ chuẩn bị cho bọn họ hai chiếc xe thiết giáp quân dụng Georfer Bahrton, đây là loại xe quý nhất trong khu quân đội ở phương nam, toàn bộ căn cứ cũng chỉ có hai chiếc, nhưng vì an toàn sinh mệnh của Tô Duệ Triết, Tưởng Húc Châu không chút do dự đem xe ra.

Điểm chính lớn nhất của chiếc xe George Bahrton là khôi giáp ở bên ngoài rất xa hoa, ghế dựa thoải mái, để cho người trên xe có thể thong dong thể diện thông qua các con đường ghập ghềnh, thoải mái dễ chịu, nó có được năng lực của xe việt dã, vẻ ngoài bá khí, không gian rộng mở, từ bề ngoài nhìn thì rất có cảm giác xe tăng nghiền áp hết thảy khí thế.


Loại xe này chạy ở trên mặt đường ở đây thì đủ, nhưng nếu muốn đi trên băng thiên tuyết địa âm năm sáu mươi độ ở phương bắc thì lại không được. Cho nên hai chiếc xe này để cho bọn họ sử dụng đi đến căn cứ thành phố S, chờ cho đến khi lấy được chiếc xe tuần tra kia, con đường đi ra Bắc cũng tiện hơn rất nhiều.

Trừ cái này ra, Tưởng Húc Châu còn cho người chuẩn bị một đống đồ vật, trên đường có khả năng bọn họ sẽ phải dùng tới, dù sao Tô Duệ Triết cũng có cái không gian lớn như vậy, không sợ để không hết đồ.

Tiểu đội Triển Vân sau khi trở về nhà cũng bắt đầu làm chuẩn bị, trong không gian cũng đến lúc thu hoạch, bọn họ nhanh chóng thu hoạch, rồi đưa cho căn cứ sử dụng, bọn họ không biết sẽ rời đi trong bao lâu, cho nên chuẩn bị thêm một ít mới tốt.

Hiện tại thu hoạch cũng không còn phiền toái như trước, khoảng thời gian trước bọn họ từ bên chỗ Tưởng đoàn trưởng lấy được một cái máy thu hoạch loại nhỏ, sử dụng rất tiện lợi, không cần lãng phí thể lực quý giá của bọn họ.

Nhưng rau dưa cùng trái cây vẫn cần bọn họ lao động một phen, bất quá so với gặt lúa thì nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Đem lương thực, rau dưa, trái cây còn có toàn bộ bông chồng chất lên cùng nhau, Tô Duệ Triết liền chạy một chuyến đến kho hàng, đem đồ vật đều giao cho Trương liên trưởng. Thời tiết lạnh như vậy, cũng không sợ rau dưa cùng trái cây bị hư, có mấy thứ này cùng rau dưa được trồng trong lều ấm, hẳn là cũng đủ chống đỡ đến khi bọn họ trở lại căn cứ.

Trương liên trưởng cầm một tấm bản đồ mới giao cho bọn họ, đem các căn cứ phát ra điện báo cầu viện đều đánh dấu hết, bọn họ cần phải tiến hành cứu viện với các căn cứ đó.

Sáng sớm ngày hôm sau, hai chiếc George Bahrton thừa dịp trời còn chưa sáng lên, liền lặng lẽ xuất phát.


Lúc này đây có hai chiếc xe, mọi người đều có thể ngồi rộng hơn một ít. Triển Vân, Tô Duệ Triết, Tống Thành Thư, Trịnh Gia Hoà, Triệu Binh, còn có nhóc Đông Đông lái chiếc xe thứ nhất, Trình Khải, Trình Kiều, Trương Sóc Lương, Ngô Tĩnh cùng Hàn Lỗi lái chiếc xe thứ hai.

Xe thứ nhất có Triển Vân, Tống Thành Thư cùng Triệu Binh trao đổi lái xe, xe số hai do Trương Sóc Lương, Trình Khải cùng Hàn Lỗi trao nhau lái xe.

Triệu Binh bọn họ đã rất quen thuộc, gặp lại cũng không có gì xấu hổ, sau khi gặp nhau liền trò chuyện rôm rả. Hàn Lôi là một thanh niên cao cao gầy gầy, làn da có chút đen, diện mạo cũng coi như là có chút anh tuấn, có chút hơi thở của dân kỹ thuật, người cũng nhiệt tâm, cho nên mọi người trong tiểu đội cũng rất nhanh đã tiếp nhận hắn.

Gió tuyết ở bên ngoài còn lớn hơn với tưởng tượng của bọn họ, trong ngoài căn cứ đều có người tiến hành dọn dẹp, nhưng trải qua một buổi tối tuyết đọng đã tích được mấy chục centimet.

Trên đường đi đều bị tuyết đọng đóng thành băng, lốp xe cọ sát rất ít với mặt đường, bởi vậy bọn họ cũng không dám lái xe quá nhanh. Thời điểm Triển Vân phụ trách lái xe, Triệu Binh liền ở một bên cẩn thận xem xét bản đồ, miễn cho không cẩn thận lại chạy sai hướng.

Bởi vid gió tuyết quá lớn, kính chắn gió, đèn xe, còn có kính phản quang đều rất dễ bị kết thành băng, cần phải thường xuyên dừng xe xử lý một chút. Lúc này, Hoả hệ dị năng của Triệu Binh liền lộ ra ưu thế, hắn cũng không cần phải mặc áo bông, tuỳ tiện phát ra một ngọn lửa là đã có thể hoà tan được băng sương.

Chỉ là một đường vẫn đi có chút gập ghềnh, rất nhiều nơi có tuyết đọng quá sâu, bọn họ thậm chí còn sẽ không cẩn thận mà rơi vào hố hoặc mương. Cũng may là có Trịnh Gia Hoà, sức lực lớn đến không thể tưởng tượng được, ngay cả xe George Bahrton nặng đến mấy tấn cũng có thể nhẹ nhàng nâng lên.

Bọn họ vì tiết kiệm thời gian, không đến trời tối thì sẽ không dừng xe, ba bữa cơm đều trực tiếp giải quyết trên xe, vấn đề đi vệ sinh cá nhân cũng là vội vàng xử lý ở ven đường mà thôi.

Mỗi buổi tối, trời đều tối đen, thật sự không thích hợp để lái xe, mỗi buổi sáng thức dậy, hơn phân nửa chiếc xe đều bị chôn dưới tuyết, đều dựa vào Trịnh Gia Hoà và Triệu Binh hợp tác, mới có thể lấy xe ra được.


Còn may rằng bọn họ có chuẩn bị không ít dịch chống rét, bằng không để cho két nước của chiếc xe kết băng thì liền phiền toái.

Bởi vì xe phi thường rắn chắn, có thể so với xe tăng loại nhỏ, bọn họ gặp được những tang thi rải rác trên đường, đều không chút khách khí nghiền áp qua, trừ phi ngẫu nhiên gặp được một hai con tang thi tiến hoá, liền mở ra nóc cửa, dùng viên đạn đậu Hà Lan giải quyết một chút.

Cứ việc bọn họ không ngừng đẩy nhanh tốc độ, nhưng vẫn mất khoảng năm sáu ngày thời gian, mới đến thành phố S.

Thành phố S thoạt nhìn có chút vắng lặng, không có một tia không khí sôi động, chỉ có một ít cái xác không hồn đang thong thả hành tẩu ở thành thị hoang vắng.

Theo bản đồ chỉ thị, chỉ cần đi thẳng đến là sẽ thấy căn cứ khu công nghiệp nghiên cứu chế tạo phát minh kỹ thuật tiên tiến.

Chỉ là xe bọn họ vừa tiến vào bên trong khu công nghiệp, Dư Đông Đông liền ngồi thẳng thân thể, nhóc cảm giác được một trận tinh thần lực thập phần nguy hiểm.

"Có tang thi, rất nguy hiểm." Rất nhiều, Dư Đông Đông cũng không biế miêu tả như thế nào, chỉ biết con tang thi kia cho nhóc cảm giác phi thường nguy hiểm.

"Tăng mạnh đề phòng, mọi người cẩn thận!" Triển Vân lập tức thông tri cho xe số hai cảm giác của Dư Đông Đông.

Nơi này rất có khả năng cất giấu tang thi cực kỳ nguy hiểm...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận