Mạt Thế Chi Cô Thành

Kiều Vũ Thần muốn chạy, nhưng zombie làm sao có thể đơn giản để cho hắn thoát được.

Không biết từ lúc nào, ngay cửa vào tầng một đã đứng 4 con zombie, chỗ đứng của 4 con zombie này vừa vặn chặn đường trở về của Kiều Vũ Thần.

“Nhức trứng nữa rồi, zombie đến khi nào vậy nè, thực sự là gặp rắc rồi.”

Hành vi của zombie vốn không được tự nhiên, Kiều Vũ Thần tất nhiên không biết khi hắn lặng lẽ xử lí con zombie đơn lẻ kia thì 4 tên zombie này đã di chuyển tới lối vào tầng hầm.

Kiều Vũ Thần không thể suy nghĩ thêm vì nhóm zombie đã đã lao về phía hắn.

Zombie cũng coi như là sinh vật bầy đàn, một khi phát hiện mục tiêu, chúng sẽ gầm rú lao ra, tiếng gầm rú lại giống như một tín hiệu khiến cho zombie xung quanh đó đều vây tới.

“Kệ mịa, liều chết thôi.”

Kiều Vũ Thần nắm chặt khẩu súng trong tay và lao về phía 4 tên zombie trước mặt. Hắn biết rõ khả năng thiện xạ của mình, rất khó để bắn trúng mục tiêu từ xa.

Kiều Vũ Thần không vội càng tiếp tục lao thằng về phía zombie, chin bước, ba bước…đúng ngay lúc này.

“biu biu biu…”

Với ba phát sung, một con zombie ở phía trước liền ngã xuống, ba con theo sát phía sau tiếp tục xông về phía Kiều Vũ Thần.

Kiều Vũ Thần lui vài bước liên tiếp, dùng gậy bóng chày đánh lên đầu zombie.

Mặc dù zombie không chậm, nhưng chúng lúc này lại chậm hơn so với Kiều Vũ Thần. Một zombie bị trúng một gậy ngay đầu, lảo đảo té ngã qua một bên.

Mặc dù nó đã ngã nhưng vẫn không chết, một gậy của Kiều Vũ Thần không đủ để đánh chết nó, mà Kiều Vũ Thần chỉ dành được thở dốc một hơi ngắn.

Tay Kiều Vũ Thần lại cầm lấy súng ngắn, bắn tiếp bốn phát vào zombie phía sau.


Kiều Vũ Thần có chút may mắn khi có một con zombie bị trúng hai phát vào đầu trực tiếp ngã trên đất, một con khác chỉ trúng hai phát vào mặt.

Viên đạn bắn xuyên qua má, thịt thối văng ra, nhìn cực kì kinh tởm. Hai phát đạn này chỉ làm chậm tốc độ của zombie.

Con zombie bị ngã trên mặt đất đã bắt đầu giãy dụa đứng lên.

Kiều Vũ Thần biết hắn không thể chần chừ thêm, động ý, trên tay hắn đã xuất hiện một con dao dưa hấu. Vì sốt ruột, Kiều Vũ Thần cũng không quan tâm hắn lấy ra loại dao gì, vì vậy hắn rút con dao ra với tốc độ nhanh nất.

Con dao dưa hấu khá sắc bén, Kiều Vũ Thần cố hết sức chặt lên đầu zombie 2 nhát.

“Két.”

Dao dưa hấu kẹt trên đầu zombie, Kiều Vũ Thần muốn rút dao ra nhưng hắn bất lực, con dao hoàn toàn bị kẹt, zombie cũng không quan tâm đến nó, gào thét vung tay về phía Kiều Vũ Thần.

Kiều Vũ Thần nhanh tay thả con dao dưa hấu và nhanh chóng cầm lấy cây gậy bong chày.

“Hô, két, băng.”

Khi Kiều Vũ Thần đập cây gậy xuống, đúng lúc chạm phải con dao dưa hấu, đầu con zombie lập tức bị dao dưa hấu chém mất một nữa. zombie lập tức ngã xuống đất.

Kiều Vũ Thần không dám trì hoãn, liên tục đập con zombie sắp đứng dậy đến chết mới dừng tay.

Nói thì dài nhưng chỉ không quá thời gian 10s mà thôi.

Không thể không thừa nhận ý thức chiến đấu của Kiều Vũ Thần rất mạnh, vũ khí cũng bắt đầu được vận dụng rất linh hoạt.

Kiều Vũ Thần không cho phép mình chậm trễ, vội vàng chạy lên trên tầng lầu.

Không phải Kiều Vũ Thần không muốn chạy trở về nhà kho dưới mặt đất, mà nếu như hắn quay trở về thì nhiệm vụ hôm nay khó có thể hoàn thành.


Đã đến trình độ này, Kiều Vũ Thần tự nhiên muốn hoàn thành nhiệm vụ, và cách tốt nhất là dựa vào cầu thang để tiêu diệt zombie.

Có điều Kiều Vũ Thần chưa bao giờ nghĩ đến bên ngoài có bao nhiêu zombie.

Từng tiếng gào rú vang lên, zombie của cả khu dân cư đang tụ tập lại.

Tiểu khu Kiều Vũ Thần đang sống tương đối cũ, vì vậy cầu thang và lan can sắt tương đối hẹp. Trên tầng hai có một số đồ nội thất cũ mà người dân để lại, đã góp phần hỗ trợ cho Kiều Vũ Thần.

“Oanh”

Kiều Vũ Thần đổ nguyên một đống đồ nội thất lên cầu thang, một cái tủ cao treo áo quần, kích thước chỉ cao hơn 2 mét, rộng gần 50 cm, có thể ngăn cản được zombie.

Kiều Vũ Thần nhanh chóng lấy đạn ra, nhanh chóng lắp vào ổ đạn.

Ổ đạn của súng lục chỉ có thể chứa được 8 viên. Trước đó Kiều Vũ Thần đã sử dụng một viên đạn giết được một con zombie, còn 4 con sau đó đã tốn hêt các viên đạn còn lại.

“Tạch tạch tạch”

Hành động cua Kiều Vũ Thần không chậm, nhanh chóng vừa lắp đầy đạn vào ổ, vừa lắng nghe động tĩnh bên ngoài.

“Grào…ư ư”

Âm thanh của zombie vang lên, Kiều Vũ Thần đã nạp đạn xong, nhìn ra phía tủ quần áo, hắn thiếu chút nữa té ngã xuống đất.

Chỉ thấy từng con từng con zombie đang bò lên cầu thang, số lượng…


Kiều Vũ Thần không muốn đếm nữa, bởi vì tất cả những gì mà hắn có thể thấy đều là zombie.

“Móa ơi, đây có khác gì là cái tổ ong vò vẽ đâu.”

Kiều Vũ Thần mắng trong miệng, nhưng ánh ắt quay lại. Hắn là người sinh ra và lớn lên ở đây, tất nhiên có thể hiểu rõ khu phố nhà mình.

Nhớ ra một chỗ có thể trốn, Kiều Vũ Thần quyết định trước tiên cứ chơi ở đây đã.

Cầm chặt súng, điều chỉnh hơi thở, nhắm vào những con zombie phía trước.

“Biu…biu…biu…biu…”

Bắn bốn phát liên tiếp, sức giật của khẩu súng lục khiến cho Kiều Vũ Thần đau nhẹ ở tay.

Hiệu ứng mong đợi đã không xuất hiện, bốn viên đạn chỉ giết được một con zombie. Những viên còn lại chỉ bắn trúng bọn nó.

“Bắn nát như shit, không biết là đứa nào mà tệ quá.” Kiều Vũ Thần trơ trẽn nói.

Mặc kệ tài bắn như thế nào, lúc nãy Kiều Vũ Thần chợt nảy lên một ý tưởng, coi như hắn đang luyện bắn. Bốn phát súng còn lại cũng được bắn ra, kết quả là không có con zombie nào bị giết.

Trong lúc Kiều Vũ Thần bắn súng, zombie ở tầng hai đã tiến gần đến tủ quần áo, Kiều Vũ Thần nhanh chóng dứt khoát chạy lên trên lầu.

Trên đường đi, cho dù nhìn thấy gì Kiều Vũ Thần cũng đều đẩy hết về phía cầu thang, dùng cách này để giảm bớt tốc độ của zombie.

Tòa nhà này cũng không tính là quá cao, chỉ có 6 tầng, mà mục tiêu của Kiều Vũ Thần chính là mái nhà.

Mái nhà của các khu dân cư kiểu cũ thường có một lối có thể đi lên gác mái, và dưới lối đi chỉ có một cầu thang bằng sắt được đóng đinh vào tường.

Kiều Vũ Thần muốn lợi dụng cầu thang sắt này để leo lên mái nhà, như vậy zombie phía dưới sẽ không còn là uy hiếp đối với hắn nữa.

Mọi thứ diễn ra suôn sẻ, Kiều Vũ Thần đã leo lên tầng 6. Đang thở hổn hển.

Dùng sức nắm lấy khung sắt, Kiều Vũ Thần cảm thấy hơi mất sức nhưng vẫn cố gắng tự kéo mình lên với tất cả sức còn lại. Cố hết sức mở nắp của lối thông và trèo lên mái nhà.


Gần hai năm, nhìn mái nhà phủ đầy rêu. Mặc dù tầng 6 không thể nhìn quá xa, nhưng Kiều Vũ Thần vẫn nhìn ra.

Nơi mà mắt có thể nhìn thấy được, với một chút ánh trăng, Kiều Vũ Thần có thể nhìn thấy cánh cửa siêu thị cách đó không xa, và những zombie đang du đãng. Thành phố chỉ còn vẻ hoang tàn.

“Ách…ách, ngang…”

Phía dưới truyền đến tiếng zombie, Kiều Vũ Thần ló đầu ra và nhìn thấy đám zombie đông đúc đang bị kẹt ở dưới, mỉm cười khoái chí.

Hắn thấy zombie phía dưới đang nhìn lên, những con zombie trong góc đang ra sức bò lên tường bằng cả hai tay, những con phía sau vẫn đang cố lúc lắc đầu đi về phía Kiều Vũ Thần.

“ He he, lần này xem bọn mày làm thế nào.”

Kiều Vũ Thần bình tĩnh lấy đạn ra, tổng cộng còn lại 84 viên, đặt sang một bên, bỏ từng viên vào ổ.

“ Ken két”

Lên đạn và nhắm, Kiều Vũ Thần nhìn vào những cái đầu bên dưới và bóp cò. Đạn bay vào não.

“Yeeee! Phát đầu đã trúng.” Kiều Vũ Thần vui vẻ, cái này là hành hạ đến chết. Từng phát từng phát bắn ra, lắp đạn, tiếp tục bắn.

Phải hết 10 phút Kiều Vũ Thần mới hết đạn, trên đất đã nằm đầy zombie. Chỉ còn hai con, vẫn còn lay lắt trong đám xác zombie bên dưới.

Kiều Vũ Thần nằm thẳng xuống mái nhà, ngắm ánh trăng mờ ảo trên không trung, mỉm cười hạnh phúc.

Đây là nụ cười vui vẻ nhất của hắn từ sau khi tận thế. Và hệ thống cũng vang lên thông báo hắn đã hoàn thành nhiệm vụ.

Tại đường cao tốc của thành phố Du Dương, một đoàn xe ngừng lại, Lâm Hạo đi ra từ chiếc Predator.

Bên cạnh đoàn xe đứng khoảng 20 người, có súng trong tay và một số lựu đạn MK2 treo quanh eo.

Đội ngũ như vậy tiếp tục đi, tuy nhiên bọn hắn đã rất ngạc nhiên khi nhìn thấy cảnh ở trạm thu phí.

“Anh Hạo, xe của con đĩ nhỏ kia đang đậu ở đó.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận