Mạt Thế Chi Công Đức Vô Lượng

Edit: Thanh Thạch

Thành phố T là thành phố cấp huyện, lúc trước Trang Thành học trung học ở đây, cũng là nơi hắn làm côn đồ nhiều năm…. Mấy năm nay, hắn và Trang Thành từng trở về mấy lần, nhìn thành phố này mỗi ngày một khác, dần dần bọn họ đã không nhận ra đường xá nữa rồi.

Nhưng dù có thay đổi nhiều đến đâu, nơi này vẫn vô cùng thân thuộc với bọn họ, ngay cả khi ở ngoài lâu, nói tiếng địa phương cũng không tránh khỏi mang theo khẩu âm thành phố S…

Hiện tại thì sao? Hệt như thành phố hoàn toàn thay đổi trong một đêm, giờ đây tang thi dương nanh múa vuốt chật ních từng góc phố con đường.

Thành phố T cách thành phố S chỉ có ba tiếng chạy xe, từ chín năm trước đã bắt đầu phát triển nhanh chóng, mấy năm nay, giá phòng đã sớm đạt tới hơn vạn một mét vuông, dân cư cũng đông đúc hơn. Người càng nhiều, tang thi cũng càng nhiều. Đương nhiên, số lượng tang thi ở một thành phố cấp huyện thế nào cũng không thể so với ở thành phố S cấp tỉnh.

“Thành phố S có khu an toàn, không biết bên này có không.” Cố Gia Bảo nhìn Lăng Thanh Vân ở bên kia giết tang thi, mở miệng.

Lăng Thanh Vân vừa giết tang thi vừa cau mày nhìn tình hình chung quanh. Vùng duyên hải mật độ dân số dày đặc, cái trấn nhỏ nơi hắn và Trang Thành học tiểu học cũng dọc ngang bảy tám con phố, hai năm trước ba mẹ Trang Thành mua một căn nhà một trăm hai mươi mét vuông ở trên trấn cũng mất hơn trăm vạn. Nên thành phố này càng không cần phải nói, nhiều dân như vậy, chắc không đến độ chết hết chứ?

Nếu không có khu an toàn mà chỉ trốn trong nhà… Đã qua hơn ba tháng, cho dù không có tang thi cấp ba cấp bốn tìm tới cửa, thì khả năng lương thực tích trữ cũng không đủ ăn… Người nơi này tuy có không ít nhà dùng lò vi sóng, nhưng bởi vì khí gas còn chưa thông dụng, đại bộ phận vẫn dùng gas lỏng, Lăng Thanh Vân quyết định mang thêm mấy bình gas về!

“Thành phố S đông dân, nhân tài cũng nhiều nên quốc gia mới có thể coi trọng như vậy chứ nơi khác, cậu trông mong hơn nửa đêm có trực thăng đến gọi người sao?” Tâm tình Lăng Thanh Vân không tốt lắm, nhà bố hắn ở ngay nội thành, tối hôm đó hắn hảo tâm gọi điện thoại cho đối phương, kết quả là gì? Bị ngắt mấy lần xong rõ ràng tắt điện thoại…

Người đàn ông kia sao không ngẫm lại, thằng con bảy tám năm không gặp tự dưng nửa đêm gọi điện cho ông ta có lẽ có liên quan đến mạng người thì sao? Đương nhiên, phỏng chừng ông ta cũng chẳng quan tâm thằng con này xảy ra chuyện gì, cũng không ngờ hắn chỉ muốn nhắc nhở mình.

“Cũng đúng… Lúc ấy bên ngoài xảy ra chuyện, chúng ta biết được đầu tiên, nhưng lúc em gọi cho ba mẹ, ba mẹ còn cảm thấy em phá giấc ngủ của họ.” Cố Gia Bảo nhíu mày, không biết hiện giờ ba mẹ có còn mạnh khỏe không… Hẳn là không có việc gì nhỉ? Người nhà mình ai cũng phúc nhiều mạng lớn mà.

“Chúng ta đi trấn C trước, sau đó đi tìm ba mẹ em có được không? Lúc về thì qua đây xem thế nào.” Lăng Thanh Vân nói với Cố Gia Bảo. Hắn biết Trang Thành rất lo lắng cho ba mẹ mình, lúc ấy Trang Thành vẫn không gọi được điện thoại, phải về xem mới yên tâm. Về phần người nhà Cố Gia Bảo, chỉ cần không đụng tới tang thi cao cấp, nay tuyệt đối còn sống!

“Vâng!” Tình hình ở đây còn chưa rõ ràng, cứ tiếp tục trì hoãn thì trời tối mất, Cố Gia Bảo và Kim Tường đều tán thành kế hoạch của Lăng Thanh Vân.

Trang Thành biết mẹ Lăng Thanh Vân lấy chồng ở xa, mà ở đâu thì ngay cả Lăng Thanh Vân cũng không biết, chỉ biết bố Lăng Thanh Vân sống ở thành phố này, nhưng Lăng Thanh Vân nói vậy, cậu cũng không phản đối.

Dù sao, hai người sinh ra Lăng Thanh Vân kia kỳ thật căn bản chưa từng quan tâm hắn, không phải sao?

Lên xe đi tiếp, qua mấy con đường nhỏ, Lăng Thanh Vân khó tránh khỏi phải xuống xe xử lý một ít chướng ngại vật, đoàn người rốt cuộc đến trấn C, quê của Lăng Thanh Vân.

Nhân khẩu ở trấn C không ít, rất nhiều tang thi bồi hồi trên đường, mấy cửa hàng chỗ ngã tư đều đã bị cướp sạch. Lăng Thanh Vân mặc trang bị xuống xe mở đường ở phía trước thì xe mới có thể đi.

Đứng giữa thị trấn chẳng có chút ánh sáng nào, tiếng đánh nhau và đèn xe ô tô sáng rọi vô cùng hấp dẫn sự chú ý, đương nhiên là hấp dẫn sự chú ý của tang thi. Một lát sau, ô tô đã bị vậy đặc không động đậy được.

“Ngẫu đi cùng.” Trang Thành đột nhiên nghiêm mặt mở miệng, cậu nói được từ “ngẫu”, đương nhiên không phải cố ý bán manh, mà thật sự là mồm miệng không rõ.

Lăng Thanh Vân đã học được nghe hiểu lời Trang Thành, nghe cậu nói vậy, lập tức biết Trang Thành tính toán tự mình mở đường, liền thanh lý một ít tang thi để Trang Thành xuống xe.

Đối với việc Trang Thành có thể nói, Lăng Thanh Vân rất bình tĩnh, nhưng Cố Gia Bảo và Kim Tường lại cảm thấy rất khủng bố, tang thi có thể nói sao? Này có để người sống nữa không? Mặt khác, mộc mặt mà nói như vậy…. rất muốn “phì” cười một cái!

Bản lĩnh mở đường của tang thi cao cấp thật đúng là không phải thổi phồng! Trang Thành đội mũ bảo hiểm đi trước, đám tang thi liền đi đường vòng. Nhưng cho dù có đi đường vòng thì bọn chúng cũng không tránh được tao ương, người đàn ông đi sau Trang Thành một chút công đức cũng không muốn buông tha, dọc dường vẫn luôn dùng gậy nanh sói đánh người.

Ba mẹ Trang Thành mua nhà tại một tiểu khu mới xây ở phía tây trấn, dọn vào ở đã được hai năm, Trang Thành đi thẳng một mạch đến đó.

Trong tiểu khu, số lượng tang thi cũng không ít, nhưng ít hơn so với trên đường cái, mà bọn họ phỏng chừng rất nhiều đều là trên đường đi tìm thức ăn thì gặp nạn!

Tòa nhà số 7, phòng 301, cửa phòng đóng chặt.

Trang Thành nghe được từ cửa ngẫu nhiên truyền đến tiếng gõ liền cảm thấy trái tim đã lạnh một nửa.

Nếu ba mẹ cậu đã biến thành tang thi, cậu phải làm gì bây giờ, nghĩ cách kiếm tinh hạch để ba mẹ thăng cấp hay trực tiếp giải thoát cho bọn họ?

Lăng Thanh Vân tất nhiên có thể lý giải tâm tình phức tạp của Trang Thành, ba mẹ Trang Thành kỳ thật đối với hắn rất tốt…. Không đúng, sau cửa chỉ có một tang thi!

Đẩy Trang Thành ra, Lăng Thanh Vân một cước đá văng cửa, sau đó liền nhìn thấy một tang thi hét lên, ngã gục xuống đất rồi lại bật dậy nhào về phía họ.

“Chẹ Phiêu!” Trang Thành quá sợ hãi, sao tang thi này lại là chị họ của cậu? Thế ba mẹ cậu đâu? Ánh mắt Trang Thành đỏ lên, nữ tang thi kia liền đứng im tại chỗ, mà Trang Thành lập tức vọt vào phòng xem xét.

Ba mẹ cậu không ở đây, cảm ơn trời đất, như vậy có phải nghĩa là ba mẹ cậu có khả năng còn sống không?

Trang Thành xoay người ra khỏi phòng, sau đó đóng cửa lại. Tang thi bên trong từng là chị họ của cậu, cậu không muốn giết chị ấy, cũng không có khả năng mang theo chị ấy, chỉ có thể để lại nơi này.

“Thành Thành, chúng ta đi chỗ khác xem sao, có lẽ hai bác đều chạy đến khu an toàn gần đây!” Lăng Thanh Vân an ủi.

“Ừ!” Trang Thành nói từ này rất rõ ràng, lập tức gật đầu.

Khu an toàn ở đâu bọn họ còn không biết, giờ đã tối rồi, khẳng định cũng không vào được khu an toàn, Lăng Thanh Vân liền theo hướng dẫn của Cố Gia Bảo lái xe về vùng nông thôn gần đó.

Ở nông thôn, số lượng tang thi ít hơn hẳn, Lăng Thanh Vân ngồi bên cạnh Trang Thành, nhìn cậu lấy ra giấy bút viết mới biết được rất nhiều nhà ven đường có người sống.

Cái mũi của tang thi cao cấp đúng là thính! Chẳng qua, nếu xung quanh còn người sống, sao nhìn thấy xe bọn họ lại không có ai cầu cứu? Lăng Thanh Vân nhíu mày nghĩ, bỗng hiểu được.

Thế đạo bây giờ, giết người cướp của khẳng định rất nhiều, khó trách những người đó không dám lên tiếng.

Tới nhà ông bà Cố Gia Bảo, giống hệt như những nhà có người sống khác, thoạt nhìn im ắng, bên trong không có chút ánh sáng nào, cửa sổ đóng chặt.

Nhà ông bà Cố Gia Bảo có tường vây, có thể ngăn trở tang thi cấp một cấp hai, nhưng đám người Lăng Thanh Vân muốn tiến vào thì vẫn rất dễ dàng. Cố Gia Bảo một phút cũng không muốn trì hoãn, trèo lên tường vây, Kim Tường tất nhiên là đi theo cậu ta, Trang Thành lại kéo Lăng Thanh Vân, lấy giấy ra viết: “Em không vào đâu.”

“Thành Thành?” Lăng Thanh Vân kinh ngạc mở miệng.

“Em muốn đi thăm dò tình hình quanh đây, tìm ba mẹ em, anh vào trong ăn bữa cơm nóng đi.” Trang Thành viết tiếp.

“Thành Thành, anh đi cùng em.” Lăng Thanh Vân kéo tay Trang Thành.

“Thật sự không cần, anh cũng phải nghỉ ngơi một chút.” Trang Thành biết mình không phải con người, nhưng Lăng Thanh Vân cho dù có mạnh đến đâu thì vẫn là người, vẫn phải ăn ngủ đi wc…

“Vậy em phải cho anh thơm một cái, còn phải mang theo phân thân của anh, chờ anh đi tìm em.” Lăng Thanh Vân không cảm thấy mình cần nghỉ ngơi, nay hắn chỉ cần lực tinh thần còn đủ liền không cảm thấy mệt, nhưng giờ Kim Tường phải đối mặt với người nhà Cố Gia Bảo… y sẽ làm thế nào? Lăng Thanh Vân đột nhiên cảm thấy mình cần phải học tập để còn biết ứng đối trường hợp có thể sẽ gặp ba mẹ Trang Thành.

“Hừ!” Trang Thành lần này không viết chữ, chỉ hừ một tiếng, sau đó đứng im, thoáng chốc, Lăng Thanh Vân liền dán tới…

Tuy chỉ là một cái thơm chạm nhẹ, nhưng lại khiến hai người giữa ban đêm cũng cảm thấy ấm áp trong lòng.

“Ông! Bà! Ba! Mẹ!” Cố Gia Bảo chạy đến cửa sổ, có lẽ nơi này quá mức yên lặng, nên cho dù cậu có vô cùng vô cùng kích động thì cũng không tự giác đè thấp thanh âm.

“Tiểu Bảo, là Tiểu Bảo sao?” Bên trong cũng truyền đến tiếng nói, Lăng Thanh Vân nghe được một ít tiếng bước chân hỗn độn, sau đó cửa sổ mở ra một cái khe nhỏ, bên trong có người chen chúc nhòm ra ngoài.

“Mẹ!” Cố Gia Bảo khóc, một đường sống chết mấy lần cậu đều không khóc, nhưng khi nhìn thấy mẹ mình, nghe được tiếng của mẹ, rốt cuộc không nhịn được nữa.

“Là Tiểu Bảo à! Là Tiểu Bảo! Nhanh đi mở cửa đi! Bên ngoài có quái vật đó!” Bên trong vang lên tiếng phụ nữ nghẹn ngào, chốc lát sau, cánh cửa mở ra, Cố Gia Bảo và Kim Tường lúc này mới phát hiện Lăng Thanh Vân còn ở ngoài.

“Anh Lăng!” Cố Gia Bảo kêu một tiếng, ba mẹ cậu lại kinh hoảng kéo tay cậu, bọn họ ở trên lầu tận mắt nhìn thấy người quen xung quanh bị quái vật cắn chết ăn luôn, từ đó về sau, ngay cả nói chuyện cũng không dám nói to, lúc này lại thấy con trai mình kêu to như vậy: “Tiểu Bảo, nhỏ giọng thôi, bên ngoài có quái vật.”

“Ba, mẹ, có anh Lăng ở đây, không cần sợ quái vật nữa!” Cố Gia Bảo cười cười với ba mẹ mình, cậu gặp qua không ít cảnh thảm thiết, ở đây được mấy tên tang thi chứ? Ngay cả cậu cũng có thể đối phó!

“Nhưng cẩn thận vẫn hơn…” Ba mẹ nhà họ Cố mới nói xong liền nhin thấy Lăng Thanh Vân lại đây, nương theo ánh trăng có thể nhìn thấy đó là một người đàn ông cao lớn, trong tay cầm gậy nanh sói đại hung khí, bọn họ đột nhiên không dám ra tiếng.

“Mọi người vào trước đi.” Cố Gia Bảo thấy Trang Thành không lại đây thì hơi kỳ quái, nhưng sáng suốt không hỏi.

Trong phòng tối đen như mực, còn tối hơn cả bên ngoài, Lăng Thanh Vân lấy trong túi ra một cái đèn pin nhỏ bật lên, những người khác mới có thể nhìn thấy.

Tuy ba mẹ Cố Gia Bảo còn có chút sợ hãi, nhưng vui sướng khi nhìn thấy con mình lại áp qua tất cả: “Chúng ta lên tầng đi, để mẹ nấu cơm cho các con ăn!” Bọn họ còn nhớ rõ khi mạt thế mới bắt đầu, con của mình đôi khi lại kêu đói, hơn nữa nhìn đứa nhỏ này gầy đi rất nhiều….

Ba mẹ yêu con, từ trước đến nay chưa bao giờ thấy con mình rời nhà đi xa một thời gian có thể béo lên cả, trừ phi thật sự béo thêm mấy chục cân.

Ban đầu phòng bếp ở dưới lầu nhưng bởi vì trên lầu có rèm che làm bọn họ cảm thấy yên tâm hơn nên chuyển hết lên trên, mà ba mẹ nhà họ Cố mấy ngày nay cũng không phải chịu đói, lương thực thu hoạch từ mùa thu năm ngoái vẫn còn đầy đấy! Chẳng qua bọn họ đã ăn hết thức ăn có thể ăn với cơm rồi, nay chỉ có thể cho thêm tý muối lúc nấu cháo mà thôi.

So ra, trong tay Lăng Thanh Vân ngược lại không thiếu đồ ăn, hắn nhìn Cố Gia Bảo: “Chúng ta đi lấy ít đồ.”

Thịt lợn muối, đùi gà đóng gói chân không, dưa muối, còn một ít rau non hái được trên đường.

Ba mẹ và ông bà Cố Gia Bảo kỳ thật khá béo, nhưng ba tháng nay sống trong lo lắng và không đủ thức ăn nên đã gầy bớt đi rồi, lúc này, bốn người bị bắt giảm béo thấy nhiều thức ăn như vậy lập tức phấn khởi, quan trọng nhất là Lăng Thanh Vân còn tri kỷ mang tới không ít gia vị.

Hấp xào rán nấu, mẹ Cố dùng bếp than làm một bàn đồ ngon, Lăng Thanh Vân vẫn luôn ngồi một bên nhìn, lại không thấy Cố Gia Bảo có ý định come out, hơn nữa, có lẽ cậu có chút ngượng ngùng nên cứ cách xa Kim Tường, kề cận hắn, anh Lăng dài anh Lăng ngắn! Thẳng đến lúc ngủ, khi ba mẹ Cố Gia Bảo định nhường lại phòng mình sau đó vào phòng con trai ngả ra đất nằm, Cố Gia Bảo rốt cuộc quyết tâm: “Ba mẹ, con có chuyện muốn nói! Lần này, con mang theo vợ về đây!”

“Vợ con á? Không phải còn ở bên ngoài chứ?” Mẹ Cố kinh ngạc hỏi.

“Vợ con là nam.” Cố Gia Bảo ưỡn ngực.

Lăng Thanh Vân đang chú ý tình huống phát triển, đột nhiên phát hiện mình thành tiêu điểm, ánh mắt ba mẹ Cố đều tập trung trên người mình….

“Không phải cháu!” Lăng Thanh Vân nhíu mày, Cố Gia Bảo như vậy, làm tiểu đệ còn được, làm người yêu… Hắn vừa nghĩ đã thấy khó chịu!

Ba mẹ Cố thở phào một hơi, ánh mắt chuyển từ Lăng Thanh Vân tuy có vẻ chính trực nhưng khiến người cảm thấy áp lực sang phía một người trẻ tuổi khác, thế mà cảm thấy khá thuận mắt… Không đúng, vợ con trai mình phải là nữ chứ? Sao lại biến thành nam?

“Mày…. Mày…” Ba Cố chỉ tiếc rèn sắt không thành thép chỉ vào mặt Cố Gia Bảo.

“Ba…” Cố Gia Bảo chớp mắt.

“Mày cái thằng mất dạy! Lại còn đi hại người khác!” So với Kim Tường thanh nhã lịch sự vẫn luôn im lặng, xem ra chính là thằng con mình làm hỏng người ta rồi! Ba Cố vọt về phía Cố Gia Bảo.

“Ba! Ba bình tĩnh đã! Con ba sống được đã không dễ dàng rồi!” Cố Gia Bảo chạy trối chết.

“Cháu, cháu làm nghề gì?” Mẹ Cố nhất thời còn chưa phản ứng lại được, như du hồn đi tới trước mặt Kim Tường, bắt đầu hỏi tin tức “con dâu” mình.

“Trước kia là bác sĩ ạ….” Kim Tường cười với mẹ Cố, tuy y luôn lạnh lùng, nhưng đối mặt với bệnh nhân, cần nở nụ cười thì y vẫn làm được, nhưng tươi cười này có chút cứng ngắc… Hoàn hảo lại bị mẹ Cố cho là thẹn thùng với ngượng ngùng.

Nhà họ Cố loạn thành một đoàn, nhưng sau khi Cố Gia Bảo bị giáo huấn xong, bọn họ, những người đường xa mà đến, rốt cuộc vẫn có thể vào phòng nghỉ ngơi – ba mẹ Cố, còn cả ông bà tuy rằng bị đả kích không ít nhưng giờ ngay cả người ăn thịt người cũng đã gặp qua thì họ chỉ mong con trai có thể sống là tốt rồi, sao có thể trách mắng được nữa?

Lần này phân phối lại, Lăng Thanh Vân rõ ràng lấy túi ngủ từ xe ra, bảo là sẽ ngủ dưới lầu, còn lại sáu người ba đôi vừa đủ, hắn không thể chen vào chứ?

“Sao có thể như vậy được?” Ba mẹ Cố đã có chút đau đầu, nhưng vẫn mở miệng.

“Không sao ạ.” Lăng Thanh Vân kiên trì, dưới khí thế của hắn, người khác không dám nói tiếp nữa.

Vào túi ngủ, Lăng Thanh Vân lập tức chuyển ý thức, khi phát hiện hành vi của Kim Tưởng chẳng có chút giá trí tham khảo nào, hắn đã hối hận không đi theo Trang Thành ngay từ đầu!

Cố Gia Bảo từ nhỏ đã thích làm côn đồ, không làm việc chính đáng khiến ba mẹ đau đầu không thôi, so ra Kim Tường tốt nghiệp đại học danh tiếng có bao nhiêu vĩ đại a? Ba mẹ Cố thật sự rất khó tin Kim Tường dạy hư con mình, nhưng mình và Trang Thành thì sao? Trang Thành từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ khiến ba mẹ phiền lòng, mình thì vừa tốt nghiệp cấp hai đã làm du côn…

Hơn nữa, Kim Tường nguyện ý cam chịu làm vợ Cố Gia Bảo, hắn thì lại kiên trì Trang Thành phải là vợ hắn mới đúng!

Phân thân đang được Trang Thành mang theo, Lăng Thanh Vân giật giật liền được thả xuống.

Đối diện là một công viên miễn phí ở gần trấn C. Trấn C cũng từng là một vùng sông nước tươi đẹp, theo những người thế hệ trước nói, trấn C ngày ấy còn đẹp hơn trấn W nổi tiếng bây giờ nhiều, các loại kiến trúc sông ngòi cũng nhiều, đáng tiếc lúc trước không ai biết nhà cổ cũng đáng giá, vì thế, không ít sông bị lấp thành đường, nhà cũng bị phá sạch… Nhưng ngay cả như vậy, bên này vẫn còn không ít sông, công viên miễn phí này cũng nằm ở nơi giao nhau giữa hai con sông, cuối cùng chập thành một.

Toàn bộ công viên bao lấy nơi giao hội này, mặt sau là tòa nhà chính phủ quay mặt về phía công viên, sau nữa là một tiểu khu mới xây.

Trên hai con sông xây mấy chiếc cầu, có thể coi là một trong các cảnh quan của công viên này, nhưng giờ cầu đã bị đánh sập, thế mà tạo thành thế đất ba mặt là nước, mặt còn lại dựa vào tòa nhà chính phủ và vòng bảo vệ của tiểu khu – nơi đó vừa xây xong, phòng ngự không tồi.

Tiểu khu xây gần sông, cách công viên gần như vậy, lại còn ở ngay đằng sau tòa nhà chính phủ, nghe nói giá phòng ở đây rất cao, nhưng giá cao như thế mới có lợi. Nay nơi này biến thành một khu an toàn loại nhỏ, người bên trong hẳn là có thể sống sót nhỉ?

Lăng Thanh Vân cầm tay Trang Thành viết: “Ba mẹ em ở trong đó à?”

“Em không biết…” Trang Thành viết qua loa, sau đó chọn một vị trí, nhẹ nhàng nhảy qua sông – hiện tại cậu bức thiết muốn biết tin tức của ba mẹ.

Lăng Thanh Vân lập tức phản ứng lại, lui lại mấy bước, nhảy về phía trước…

“Bùm” một tiếng, hắn rơi xuống sông.

“Có biến có biến! Hình như lại có tang thi rơi vào sông, chúng ta đi thủ, nó vừa trồi lên liền bắn nát sọ!” Cách đó không xa có đèn pin chiếu lại đây, Lăng Thanh Vân phát hiện Trang Thành đã không thấy tung tích, còn mình thì…

Ngâm mình ở trong nước, bên người còn lềnh phềnh không ít thi thể thối rữa, nếu hiện tại hắn đi lên khẳng định sẽ bị công kích, chẳng lẽ phải ở lại đây đóng giả xác chết?

Mẹ nó, nước bẩn như vậy còn không biết phải ngâm bao lâu, phân thân này còn có thể dùng sao? Lăng Thanh Vân đều muốn bóp nát đầu mình lấy tinh hạch đưa cho Trang Thành! Thật ác tâm a!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui