Mạt Thế Chi Công Đức Vô Lượng

Edit: Thanh Thạch

“Lăng tiên sinh, anh có thể dùng xác tang thi cấp cao để đổi lương thực…” Người được phái tới tiếp đón Lăng Thanh Vân vừa mới mở miệng liền phát hiện trên người Lăng Thanh Vân bắt đầu sáng lấp lánh, khiến hắn hệt như thiên thần hạ phàm! Giờ trời đã sáng, nhưng ánh sáng mặt trời cũng không thể hoàn toàn át được quang mang trên người Lăng Thanh Vân.

Trước đó anh ta đã nhìn thấy cảnh tượng khi Lăng Thanh Vân xuất hiện, nên bây giờ ngược lại không quá mức khiếp sợ, nhưng lập tức, anh ta bị uy áp cường đại đè nặng khiến cho phải lui lại mấy bước, quang mang trên người Lăng Thanh Vân cũng bắt đầu thay đổi.

Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra? Người nọ nhìn chằm chằm Lăng Thanh Vân, thấy trên trán hắn giống như mọc thêm một con mắt đỏ rực, tản ra ánh sáng mê người, khiến người từ đáy lòng cảm thấy trang nghiêm, muốn quỳ bái.

“Ta rốt cuộc đã có thể đi ra rồi! Ha ha ha ha!” Một thanh âm tựa như tiếng trẻ con vang lên, sau đó anh ta nhìn thấy một con vật cổ quái nhảy ra từ trán Lăng Thanh Vân, dừng ở trước mặt mình.

Mẹ nó! Đây là tình huống gì? Lăng Thanh Vân này sao lại kỳ quái như vậy? Việc này cần phải báo cho phía HN! Anh ta lại rút lui mấy bước, lấy ra điện thoại vệ tinh, lại bỗng nghe được một ít động tĩnh, vừa ngẩng đầu liền đối diện với một đôi mắt đỏ như máu, một mảnh đỏ rực hoàn toàn bao phủ lấy anh ta, rốt cuộc không nhớ nổi cái gì nữa.

“Thất la phiền tai!” Thật là phiền toái! Trang Thành dùng dị năng khiến người nhìn thấy dị trạng của Lăng Thành Vân quên đi tất cả những chuyện vừa rồi, đứng ngốc không cảm nhận được cái gì xung quanh, sau đó lập tức chạy đi. Hiện tại trời đã sáng, những người khác đã mang nhóm người sống rời đi, ở đây ngoại trừ người đến tiếp Lăng Thanh Vân chỉ còn phi công lái trực thăng, người kia hẳn là còn chưa thấy rõ tình hình bên này, nhưng cậu vẫn phải thôi miên đối phương mới được.

“Tôi đi với!” Tiểu Công nhẹ nhàng nhảy liền nhảy lên vai Trang Thành, lần này Lăng Thanh Vân thăng cấp khiến phong ấn của nó được mở ra không ít, hiện tại cân nặng quá lớn, cho dù Trang Thành là tang thi cấp năm cũng bị nó phác một cái lảo đảo cả người.

Lăng Thanh Vân không biết thì không nói chứ biết thì nói tất với Trang Thành, cho nên cậu đương nhiên biết vật nhỏ này chính là kỳ lân tên Tiểu Công, tuy rằng tên hơi 囧, nhưng dù sao kỳ lân cũng là thần thú, hẳn là rất lợi hại đúng không? Mặt khác, rõ ràng cậu không thèm khát động vật sống, nhưng lúc này không biết tại sao lại cảm thấy kỳ lân này rất thơm ngon… Trang Thành như trước cố gắng áp chế cơn đói của mình, vươn tay định ôm lấy nó – vai thấp vai cao rất khó chịu.

“Oa! Không được ôm tôi!” Trang Thành vừa giơ tay lên Tiểu Công đã lập tức nhảy xuống. Vừa rồi nó bỗng cảm thấy nguy hiểm, nghĩ tới móng vuốt sắc bén của đối phương, theo bản năng liền bỏ chạy, đến khi chạy thật lại nhớ tới mình là một thần thú vĩ đại không nên sợ một tiểu ma đầu, vì thế lại quay về.

Ngẩng đầu lên nhìn Trang Thành trong chốc lát, tang thi này thoạt nhìn nhu nhược hơn Lăng Thanh Vân kia, trên người không có một chút huyết tinh nào… Lúc trước tàn sát dữ dội nó cũng làm rồi, chẳng lẽ còn sợ một tiểu ma đầu ngay cả người cũng chưa từng giết qua sao? Tiểu Công khụ một tiếng thanh thanh cổ họng: “Tôi muốn tự đi.”

“Ừ.” Trang Thành cũng hiểu đặt thức ăn ở bên miệng là dụ hoặc quá lớn, lập tức gật đầu, đi thẳng về phía trực thăng đang đậu, hiện tại chuyện quan trọng nhất là phải xử lý tốt phi công kia!

Trực thăng đậu khá xa, phi công cũng không thấy gì rõ ràng, bị Trang Thành thoáng thôi miên đã hoàn toàn không nhớ gì nữa.

Thấy sự tình đã giải quyết, Trang Thành liền quay lại bên cạnh Lăng Thanh Vân, vừa rồi cậu ở chỗ bí mật đã sớm nuốt tinh hạch của tang thi cấp năm kia nhưng không hề có dấu hiệu thăng cấp, ngược lại thực lực tựa hồ tăng lên một ít, nhưng Lăng Thanh Vân…

Thật sự là may mắn! Trang Thành nhìn người còn đứng đó toả sáng lấp lánh hấp dẫn không ít tang thi, nhận mệnh, bắt đầu khống chế đám tang thi này, không để chúng căn xé người đàn ông của mình.

Lăng Thanh Vân thăng cấp kỳ thật cũng chỉ mất hơn mười phút, giống như lần trước, thăng cấp xong hắn liền cảm thấy tinh thần gấp trăm lần, toàn bộ thế giới tựa như nằm gọn trong mắt, mà hình như lại có thêm một ít biến hoá.

Trước đó, Lăng Thanh Vân biết công đức của mình đã được chín mấy vạn, dù sao khu an toàn đông người như vậy, chỉ cần một phần mười số người cảm kích hắn là hắn đã được vô số ưu việt, nhưng lần này có thể thăng cấp, phỏng chừng là nhờ đã cứu đám người sống và giết tang thi cấp năm kia.

Ba ngàn người được hắn cứu chính là ba ngàn công đức, trong đó có người cảm kích hắn, hắn lại được thêm công đức. Hơn nữa, hắn lại giết không ít tang thi, tăng tăng, nói không chừng tối nay sẽ được thêm hai vạn điểm công đức.

“Ha ha!” Lăng Thanh Vân lắc lắc tay mình, rất hữu lực, lực tín ngưỡng màu trắng quanh thân cũng nhiều hơn khiến hắn rất vừa lòng, nhưng trước khi thăng cấp, hình như còn có một việc phiền toái chưa giải quyết?

Lăng Thanh Vân cảm nhận vị trí của Trang Thành, sau đó cười tủm tỉm lay tỉnh người đang đứng ngây ra.

“A?” Người nọ hoàn hồn, có chút không rõ, sau đó lập tức nghĩ tới lời mình muốn nói: “Lăng tiên sinh, anh có thể dùng xác tang thi cấp cao để đổi lương thực, nếu anh giết tang thi cấp cao, chỉ cẩn tức thời cho chúng tôi biết là được!”

“Không thành vấn đề.” Lăng Thanh Vân cười thật tươi với đối phương, lần thăng cấp tới cần mười triệu công đức, lần tiếp là một trăm triệu… Tiểu Công nói đúng, chỉ cần cố gắng, ở thế giới này, tích cóp một trăm triệu công đức cũng không khó.

Đợi người nọ đi rồi, Lăng Thanh Vân lập tức gọi điện báo cho Đỗ Dã mình muốn tự đi về, Đỗ Dã cũng hào phóng đồng ý.

“Không phải anh muốn tôi bảo vệ những người trồng trọt sao? Tôi không ở đó không có vấn đề gì chứ?” Đối phương sảng khoái đáp ứng ngược lại khiến Lăng Thanh Vân thấy hơi kỳ quái.

“Hoàn toàn không thành vấn đề… Cậu Lăng, tôi vừa phát hiện, thì ra sở dĩ có nhiều tang thi đi tập kích người trồng trọt như vậy, còn đa số là tang thi cấp hai hoàn toàn là vì có cậu ở đó…” Đỗ Dã thật hối hận, hắn tự nhận đã tính toán rất chu đáo, không nghĩ tới nhất thời vô ý quên mất Lăng Thanh Vân có hấp dẫn cực lớn đối với tang thi! Hôm qua Lăng Thanh Vân đi rồi, lúc an bài người đi bảo vệ hắn đột nhiên cảm thấy kỳ quái – vì sao mỗi lần bọn họ lựa chọn chỗ trồng đều là nơi không nhiều tang thi, nhưng bọn họ vừa đến đã có vô số tang thi tới chịu chết? Sau đó, hắn bừng tỉnh đại ngộ — độ hấp dẫn của mấy người tiến hoá nho nhỏ đối với tang thi không thể so sánh với Lăng Thanh Vân!

Lăng Thanh Vân chính là tình yêu đích thực của đám tang thi đúng không? Cho dù phải chết dưới tay hắn thì vẫn cứ tre già măng mọc phóng tới…. Nhìn xem, đội ngũ hôm nay ra ngoài không mang theo Lăng Thanh Vân, tang thi đi theo giảm hơn phân nửa!

Không có Lăng Thanh Vân, lượng tang thi ít đi, mặt khác, cũng là cơ hội cho những người khác rèn luyện, giúp bọn họ tăng thêm năng lực ứng biến.

Tang thi đều là do mình dẫn tới? Lăng Thanh Vân ở đầu này sửng sốt, đột nhiên nghĩ đến, quả thật là như thế…

Nói chuyện với Đỗ Dã xong, Lăng Thanh Vân bắt đầu chậm rãi đi về, dọc đường không chỉ có thể giết tang thi cướp tinh hạch, mà còn có thể bồi dưỡng tình cảm với Thành Thành nhà mình, thật tốt!

Nghĩ đến Trang Thành, Lăng Thanh Vân lại nhớ tới mấy câu chuyện mẹ vợ kể, từ hơi thở của Trang Thành mà tìm được đối phương, lập tức cười toe toét: “Thành Thành, mẹ kể trước kia em lúc nào cũng tâm tâm niệm niệm anh, còn cả ngày cho ba mẹ xem tài liệu về đồng tính…. Ơ, Tiểu Công?” Thiếu chút nữa thì hắn quên con này!

Thật vất vả mới có cơ hội đi du lịch riêng hai người, chẳng lẽ phải mang theo một bóng đèn?

“Tôi rốt cuộc đã có thể đi ra!” Tiểu Công đắc ý đứng bằng hai chân sau, còn muốn dùng chân trước xoa thắt lưng, nhưng đối với nó mà nói động tác này quá khó khăn, vì thế cũng chỉ có thể nhìn thấy một con vật như bị động kinh ngửa mặt lên trời mà cười.

Trang Thành không nói chuyện, trước mặt một người bị đói mà đặt hai miếng bánh to hương vị ngọt ngào thật sự là rất không có đạo đức, tình huống hiện tại với cậu mà nói chính là như vậy, mặc kệ là Lăng Thanh Vân hay là Tiểu Công đều rất là thơm!

Mà cái tên Tiểu Công thật là không dễ nghe!

“Kỳ thật, em cảm thấy nên gọi nó là Tiểu Thụ.” Khác với Lăng Thanh Vân, Trang Thành thường hay lên mạng, không tự giác mà chú ý vấn đề tính hướng của mình, tất nhiên là biết tiểu công tiểu thụ. Lúc nãy, bởi vì cậu còn chưa thể nói chuyện cho nên cũng không trao đổi gì với con kỳ lân vẫn luôn líu ríu kia, hiện tại nhìn đến Lăng Thanh Vân, lập tức lấy bút ra viết.

“Anh viết gì đấy?” Lăng Thanh Vân còn chưa xem, Tiểu Công đã tò mò nhảy tới, nó nhìn thấy Lăng Thanh Vân cất giấu rất nhiều trang giấy như vậy, rất là muốn biết trên đó viết gì! Tốc độ của nó rất nhanh, hai người cũng không phòng bị, cho nên lập tức nhìn thấy chữ trên tờ giấy.

Tiểu Công khi rơi trúng đầu Lăng Thanh Vân cũng tự tiện phục chế trí nhớ của Lăng Thanh Vân nên đương nhiên cũng biết chữ: “Cái gì! Anh nói tôi là tiểu thú?”

Trang Thành trầm mặc, con kỳ lân này còn biết chữ? Biết tiểu công tiểu thụ? Này cũng quá đáng ghét rồi! Chẳng lẽ về sau cậu ở cùng Lăng Thanh Vân lúc nào cũng phải mang theo bóng đèn? Vậy về sau ngay cả viết mấy câu tình thoại cũng không được?

Suy nghĩ của Lăng Thanh Vân và Trang Thành tương tự một cách thần kỳ. Từ khi cảm thấy Tiểu Công là bóng đèn, hắn cũng thấy nó thật đáng ghét, lần này Trang Thành không viết cái gì, nhưng nếu lần sau viết mấy lời thầm kín, không thể có chuyện mình chưa xem mà đã bị người khác nhìn thấy chứ? Nếu Trang Thành thẹn thùng không bao giờ viết nữa thì làm sao?

Nghĩ vậy, Lăng Thanh Vân bắt lấy con kỳ lân đang dám gân cổ với Trang Thành: “Mày chính là tiểu thú! Mày có chỗ nào không nhỏ? Mày xem, cái tên Tiểu Công đằng đầu không phải chữ “Tiểu” sao?”

“Ngao! Tôi không muốn gọi là Tiểu Công! Tôi muốn gọi là Đại Công!” Tiểu Công nhảy dựng lên.

“Tao vẫn gọi mày là tiểu thú đấy!” Lăng Thanh Vân quyết định nghe theo Trang Thành, ai bảo Trang Thành viết xong mình chưa xem qua đã bị con này nhìn thấy? Giờ mà không dạy dỗ, về sau nó mà nghe lén mình… Không thể không nói, Lăng Thanh Vân, anh quá chuẩn!

“Không được! Tang thi này đặt tên chả dễ nghe chút nào, anh ta còn viết sai chính tả nữa!” Tiểu Công tức giận vươn móng vuốt chỉ vào Trang Thành, đáng tiếc, móng vuốt không thể tách ra một ngón, vì thế nhìn giống như là chân trước bị rút gân….

“Thành Thành viết là thông giả tự*!” Lăng Thanh Vân lập tức phản bác, hồi cấp hai hắn ghét nhất là cổ văn, vì thế hắn đặc biệt nhớ rõ về thông giả tự — lúc ấy, giáo viên nói có một số thông giả tự chính là do người xưa viết sai chính tả.

*Thông giả tự: Từ thay thế, các từ phát âm giống nhau hoặc gần nhau có thể thay thế cho nhau.

Trang Thành yên lặng che mặt, vừa rồi con kỳ lân kia nhảy dựng lên cậu còn tưởng nó biết “tiểu thụ” là cái gì, kết quả… một người một “Thụ” này rốt cuộc đang tranh cãi cái gì?

Cái cảm giác mọi người đều say một mình ta tỉnh là đây sao?

Kỳ lân Tiểu Công quả là một tiểu thú thần kỳ.

Chẳng qua, vỏ quýt dày có móng tay nhọn, dưới sự trấn áp của Lăng Thanh Vân, rốt cuộc nó cũng không dám chen vào giữa Lăng Thanh Vân và Trang Thành nữa, khiến hai người thoải mái hơn hẳn.

Đương nhiên, nó không chen vào giữa hai người không có nghĩa nó sẽ ngoan ngoãn trở về không gian, tương phản, nó chạy tán loạn khắp nơi, ngay cả Lăng Thanh Vân cũng không biết nó chạy đi đâu!

Ngẫu nhiên xuất hiện một lần còn có thể mang về mấy thứ cổ quái gì đó…

“Lăng Thanh Vân! Lăng Thanh Vân! Vì sao cái này càng ngày càng ngắn?” Lăng Thanh Vân và Trang Thành đang đi trên một con đường đất, vừa giết mấy tang thi thỉnh thoảng chạy tới, vừa nói chuyện với nhau. Đúng vậy, chính là nói chuyện với nhau, tuy rằng Trang Thành nói không trôi chảy, nhưng từ từ Lăng Thanh Vân cũng nghe hiểu, không cần tiếp tục viết giấy nữa.

“Cái gì vậy?” Lăng Thanh Vân sửng sốt, sau đó nhìn thấy Tiểu Công đỏ rực giẫm trên cỏ chạy về phía bọn họ, miệng còn ngậm một điếu thuốc.

“Mày lấy thuốc lá về làm gì?”

“Đây là thuốc lá à?” Tiểu Công bừng tỉnh đại ngộ: “Lăng Thanh Vân, anh không nói cho tôi biết, con người hút thuốc lá xong có thể tinh thần gấp trăm lần!” Tiểu Công có trí nhớ của Lăng Thanh Vân, nhưng rốt cuộc vẫn có chút khác biệt, tỷ như nó không có khả năng yêu Trang Thành, thậm chí bởi vì thuộc tính thân thể mà theo bản năng bài xích Trang Thành, càng chán ghét Trang Thành nuốt nước miếng đối với nó.

“Hút thuốc xong sẽ tinh thần gấp trăm lần?” Lăng Thanh Vân và Trang Thành hai mặt nhìn nhau, dừng một chút, Lăng Thanh Vân hỏi tiếp: “Điếu thuốc này mày lấy ở đâu?”

“Tôi nhìn thấy một người lấy ra, vốn anh ta đang uể oải không phấn chấn, hút một hơi xong liền tinh thần gấp trăm lần, vì thế tôi liền đoạt về!” Tiểu Công lập tức đáp.

Phỏng chừng đó là người nghiện thuốc, thật vất vả mới hút được một hơi, kết quả còn bị cướp mất? “Trước kia không phải tao từng hút rồi sao? Chính là có một số người đặc biệt thích mà thôi.”

“Tôi đã thấy anh hút bao giờ đâu…” Con cún ném điếu thuốc xuống đất đạp mấy cái.

Cách đó không xa, tại một nhà máy bị mấy chục người sống sót chiếm cứ, người vừa bị một cái bóng đỏ loé lên cướp mất điếu thuốc đang ngậm trong miệng còn đang không ngừng hỏi người khác vừa rồi có phải có quỷ hay không…

Lần thăng cấp này, Lăng Thanh Vân không chỉ gia tăng thực lực, hắn còn có kỹ năng khác, ví dụ như, lúc trước hắn có thể nhìn thấy màu sắc linh hồn của con người, hiện tại, hắn đã có thể nhìn thấy linh hồn. Mỗi lần giết tang thi, hắn đều có thể nhìn thấy một ít điểm sáng tiêu tán, khiến hắn cảm thấy mình càng ngày càng giống thầy đồng.

Mặt khác, không gian lại rộng ra nhiều, xuất hiện đình đài lầu các cùng với phòng ốc xinh đẹp, trong phòng còn có không ít vật trang trí. Nếu là trước kia, Lăng Thanh Vân không có tiền tiêu nhất định sẽ lấy mấy thứ trong không gian này ra bán lấy tiền!

Hiện tại sao, nhìn cái giá trong căn phòng lớn nhất kia thật lâu, Lăng Thanh Vân cũng không thấy có cái nào thích hợp để tặng cho Trang Thành, ngược lại khi rời khỏi phòng, nhìn thấy xung quanh hoa tươi nở rộ thì giật mình.

Thấy máu nhiều quá rồi, Lăng Thanh Vân không thích màu đỏ nữa, lập tức chọn một đoá hoa màu vàng mà ngắt, sau đó liền nhìn thấy chỗ vừa bị ngắt lại mọc ra một bông hoa màu vàng, không gian này tựa hồ còn có công năng tự động chữa trị!

Lăng Thanh Vân nghe Tiểu Công nói qua, những thứ trong không giàn này không phải là bảo bối thần tiên, nhưng cho dù không phải bảo bối, hoa này cũng rất đẹp, nếu có thể tươi lâu một chút thì tốt!

“Anh, cho em?” Trang Thành vẫn luôn yên lặng tập nói đã có thể nói được mấy từ đơn giản, nhìn thấy Lăng Thanh Vân biến mất trong chốc lát sau đó liền tặng mình một đoá hoa, lại nhớ tới hình ảnh khi đối phương tỏ tình với mình.

Nhưng cho dù có tặng hoa, cũng không nên tặng… hoa cúc chứ?

“Anh thấy hoa này rất đẹp.” Lăng Thanh Vân khẽ cười, từ khi ở cùng Trang Thành, đặc biệt sau khi nghe mẹ Trang Thành kể cậu đã yêu mình từ lâu, hắn liền hận không thể đưa những thứ tốt nhất cho Trang Thành, đáng tiếc ngoại trừ tinh hạch, những thứ khác thật sự không có gì đáng tặng.

“Thật, đẹp!” Trang Thành nhận lấy, lại nhìn đến chiếc nhẫn đeo trên ngón tay mình. Giờ Lăng Thanh Vân đã thông suốt, rất quan tâm cậu, ngược lại là cậu, trước kia cái gì cũng tặng, hiện tại lại không có gì để đưa. Liền nói nấu cơm đi, nếu cậu nấu cơm, Lăng Thanh Vân dám ăn thì cậu cũng sẽ không cho đối phương ăn, dù sao không cẩn thận ăn phải độc tang thi, Lăng Thanh Vân liền xong đời!

“Lăng Thanh Vân! Anh thế mà hái hoa của tôi tặng cho người khác! Anh là cái đồ trọng sắc khinh bạn!” Tiểu Công lại không biết từ đâu chạy ra, há mồm mắng Lăng Thanh Vân.

“Sao thành của mày thế?” Lăng Thanh Vân một tay đã túm được nó, tuy rằng kỳ lân rất lợi hại, nhưng hiện tại nó vẫn là thú con, so ra hắn liền mạnh hơn.

“Người xấu! Đây là hoa cúc tôi thích nhất!” Kỳ thật thần thú kỳ lân vĩ đại như nó đâu cần hoa hoét gì, nhưng ngắt một bông hoa, không gian sẽ tiêu hao năng lượng mọc ra bông mới… Hu hu, đó là năng lượng của nó!

“Cái này là hoa cúc à?” Lăng Thanh Vân ngẩn người: “Sớm biết là hoa cúc thì tao đã không tặng đoá này!”

Lại cãi nhau… Trang Thành yên lặng xoay người.

Nơi bọn họ đang đứng là một đồng ruộng, ở vùng duyên hải có rất nhiều, mùa đông trong ruộng không trồng cái gì, lúc này mọc đầy cỏ dại.

Cúi đầu nhìn trong chốc lát, Trang Thành chọn một chỗ bắt đầu đào đất.

Ruộng lúa quanh năm có nước, lại vừa mới mưa xong, đất vẫn còn ẩm, Trang Thành dạo một vòng liền mang về một rọ cá chạch và một con ngỗng được nông dân nuôi thả đưa cho Lăng Thanh Vân.

“Thành Thành, cảm ơn em.” Lăng Thanh Vân cảm thấy vô cùng đáng tiếc, Trang Thành sao không thể ăn cơm chứ?

Mặt khác, thứ này nên nuôi làm kỷ niệm hay nên ăn nhỉ? Lăng Thanh Vân cầm con ngỗng rối rắm thật lâu, cuồi cùng vẫn là ăn nó.

Từ tỉnh F đến thành phố S không xa nhưng cũng không gần, Lăng Thanh Vân và Trang Thành chạy hết sức thì còn nhanh hơn cả ô tô, nhưng bọn họ đâu định chạy hết sức? Vì thế, đi năm ngày, giết không ít tang thi, vật tư sắp nhồi đầy không gian, cũng ra tay cứu không ít người, nhưng con đường mới đi được một nửa mà thôi.

Lăng Thanh Vân coi những ngày này thành đi hưởng tuần trăng mật. Theo thời gian trôi qua, hắn đã không còn sợ hãi tang thi nữa, cho dù bên người vây đầy tang thi cũng vẫn có thể nói chuyện với Trang Thành, nhưng những người khác thì không như vậy, ở khu an toàn, còn có biết bao người lo lắng cho an nguy của hắn.

Khu an toàn thành phố S, Uông Tuấn Siêu rời đi đã được hai mươi ngày. Ngắn ngủn hai mươi ngày, dưới sự cố gắng của Đỗ Dã, toàn bộ khu an toàn thế mà lại tiến vào quỹ đạo.

Hơn nữa, trước kia rất nhiều người sống dựa vào Lăng Thanh Vân, hiện tại, mọi người lại đều vì cuộc sống của mình mà cố gắng, những người còn sức lao động đều đi làm việc, người già trẻ nhỏ ở nhà thì nấu cơm cho bọn họ.

Đương nhiên, trong đó có rất nhiều người coi Lăng Thanh Vân là thần mà sùng bái, nhưng bọn họ cũng biết, muốn sống tiếp phải dựa vào chính mình.

Ba mẹ Trang Thành bởi vì được Lăng Thanh Vân coi trọng mà được đãi ngộ không tồi. Cho dù nay Lăng Thanh Vân ở ngoài, mỗi lần dùng điện thoại vệ tinh liên hệ với Đỗ Dã đều thường thường hỏi thăm bọn họ, khiến Đỗ Dã không muốn coi trọng bọn họ cũng không được.

Nhưng tuy khu an toàn sẽ đưa tới lương thực và rau dưa, Trang Diệu Tổ và Lâm Hiểu Hồng vẫn cùng những người khác đi làm việc, chẳng qua khi trước bọn ho còn trò chuyện với mẹ kế và em gái Lăng Thanh Vân, gần đây thì tránh xa. Này không phải bởi vì mẹ kế và em gái Lăng Thanh Vân có gì không tốt, tương phản, có lẽ lúc trước biểu hiện của Lăng Thanh Vân doạ đến hai người, gần đây bọn họ rất thành thật, nhưng bọn họ thành thật, một người khác lại không thành thật.

Từ khi Lâm Hiểu Hồng nói chuyện với Trang Diệu Tổ xong liền không muốn tiếp xúc với Uông Chấn Huy nữa. Phát hiện Uông Chấn Huy vẫn luôn đi cùng em gái Lăng Thanh Vân, bà liền tránh luôn cả mẹ kế và em gái Lăng Thanh Vân, nhưng ngay cả như vậy, bà vẫn bị đối phương bắt được!

“Cô Lâm!” Uông Chấn Huy cười với Lâm Hiểu Hồng: “Cô Lâm, cô biết gần đây anh Lăng đi đâu không ạ? Cháu không biết tin gì của anh ấy.”

Không ai đánh người đang cười, Lâm Hiểu Hồng trong lòng tức giận, rất muốn nói với đối phương Lăng Thanh Vân đang đi với con mình, nhưng biết chuyện này không thể nói lung tung: “Là Chấn Huy à, cô cũng không biết nữa… Đã mấy ngày không gặp nó rồi, phỏng chừng cũng chỉ có bọn Đỗ Dã mới biết thì phải?”

“Thế ạ? Cô, cô muốn đi múc nước đúng không? Để cháu giúp cô!” Uông Chấn Huy tiếp tục cười, Lăng Thanh Vân càng ngày càng xa cách cậu, cậu cảm giác được, nhưng hiện tại đã mấy ngày không thấy được Lăng Thanh Vân… Điều này khiến cậu trở nên nóng nảy.

“Không cần…”

“Cô Lâm, để cháu giúp cô múc nước.” Liễu Khả Phàm đột nhiên xuất hiện, tiếp nhận thùng nước trong tay Lâm Hiểu Hồng.

Lăng Thanh Vân hoài nghi Uông Chấn Huy, đương nhiên cũng không gạt người bên cạnh. Lần này trước khi rời đi, hắn đã dặn Liễu Khả Phàm chiếu cố ba mẹ Trang Thành, Liễu Khả Phàm đương nhiên sẽ không trơ mắt nhìn bọn họ bị Uông Chấn Huy bám lấy.

Hai người đi rồi, Uông Chấn Huy nhớ lại vẻ mặt vừa rồi của Lâm Hiểu Hồng, trong mắt xuất hiện một tia phẫn hận.

Không biết bắt đầu từ khi nào, có lẽ là lần đầu tiên khi Lăng Thanh Vân cho cậu rất nhiều phiếu cơm, có lẽ là khi cậu phát hiện Lăng Thanh Vân thích Trang Thành, có lẽ là khi Lăng Thanh Vân cứu cậu trên tường thành… Cậu đột nhiên hiểu được tình cảm của mình.

Cậu thích Lăng Thanh Vân, cho nên nguyện ý nấu cơm cho hắn, nguyện ý đi theo hắn nhìn hắn giết tang thi, nhưng tại sao Lăng Thanh Vân chỉ tâm tâm niệm niệm Trang Thành đã chết?

Trang Thành là đàn anh của cậu, không thể phủ nhận đó là một người tốt, nhưng anh ta đã chết không phải sao? Vì sao Lăng Thanh Vân còn đối tốt với ba mẹ Trang Thành như vậy? Vì sao khi cậu ám chỉ với ba mẹ Trang Thành là Trang Thành vì Lăng Thanh Vân mà chết, hai người kia không oán Lăng Thanh Vân mà còn bất hoà với mình?

Nhưng mặc kệ thế nào, thứ cậu muốn liền nhất định phải nghĩ cách có được!

Liễu Khả Phàm nói chuyện phiếm với Lâm Hiểu Hồng, vốn cô chỉ cần đi theo Lăng Thanh Vân, ngẫu nhiên giết tang thi, chăm sóc tốt đám trẻ con trong doanh địa là được, nhưng gần đây thiếu nhân lực trầm trọng, cô không tránh khỏi bị Đỗ Dã sai làm đủ thứ, ngay cả khi cô gái mang thai mà bọn họ cứu lúc trước đẻ con, cô cũng không có thời gian đến thăm, giờ thuận tiện muốn đi xem đứa nhỏ.

Mạt thế tới, toàn bộ khu an toàn không khỏi bao phủ một bầu không khí trầm lặng, cho nên tuy biết rằng thời điểm chạy trốn, trẻ con là gánh nặng, nhưng khi có đứa trẻ sinh ra, mọi người vẫn tránh không được muốn mượn chuyện này mà cao hứng một chút.

“Cháu muốn đi xem đứa nhỏ à? Cô cũng đi!” Lâm Hiểu Hồng nghĩ đến trẻ con liền nhớ tới hồi xưa khi mình mới sinh Trang Thành nho nhỏ.

Khi đó bà còn trẻ, thân thể mạnh khoẻ, ba Trang Thành, ông bà nội với bố mẹ bà đều cưng chiều bà, mang đồ tốt nhất cho bà ăn, cho nên Trang Thành lúc mới sinh rất xinh đẹp, không có nhiều nếp nhăn. Lúc bà sinh là buổi tối, đứa nhỏ khóc một lúc, được y tá đặt bên người bà thì mở mắt lăng lăng nhìn bà – hoặc là nói nhìn bóng đèn trên đầu bà, khiến bà cảm thấy ấm áp vô cùng. Đáng tiếc, với điều kiện ngày đó, bà căn bản không thể vì con mà bỏ công việc của mình, cho nên Trang Thành mới ba tháng, bà đã đem đi gửi…

Không biết có phải tại vì lúc trước không thể chăm sóc tốt con mình, những năm gần đây bà càng ngày càng thích trẻ con, chỉ cần nhìn thấy trẻ con đã muốn ôm một cái, hận không thể để Trang Thành một lần sinh mấy đứa cho mình chăm – có lẽ loại tâm tình này, phụ nữ tuổi trung niên như bà đều sẽ có… Đáng tiếc là bà có lẽ cả đời đều không được ôm con của Trang Thành.

Nay điều kiện ác liệt như thế, mẹ đứa nhỏ không đói chết đã tính là may mắn, đứa nhỏ sinh ra đương nhiên không thể so với trẻ đủ dinh dưỡng, đủ tháng, sinh thuận lợi được, nhìn nó nhỏ bé cả người nhăn nheo.

Hai bà cụ đang chăm sóc người mẹ, đứa nhỏ khóc thì đặt bên cạnh cô để nó ti, chiêu này đối với trẻ sơ sinh mà nói rất là hữu dụng, chỉ cần được nằm cạnh mẹ bú sữa là bọn nó có thể im lặng. Đương nhiên, phải có người trông, tránh cho đứa nhỏ bị người mẹ quá mệt mỏi mà đè lên.

“Đứa bé này sinh rất nhanh, cũng bởi vì nó rất nhỏ… được có hai cân rưỡi!” Một bà cụ nói với Liễu Khả Phàm.

Liễu Khả Phàm nhìn đứa bé liền nhớ tới con mình, nó vẫn luôn là nỗi đau trong lòng cô. Có đôi khi cô nhịn không được cũng sẽ thầm oán vì sao không phải người khác biến thành tang thi mà lại là con của mình biến thành tang thi…

“Bé ngoan, con nhất định phải cố gắng sống, mẹ con vì con mà chịu rất nhiều khổ cực đó…” Ôm đứa nhỏ trong lòng, Liễu Khả Phàm thì thầm, con của cô giờ này hẳn là đã ở trên thiên đàng phải không? Hy vọng đứa trẻ đó sau này đầu thai không chọn phải thế giới này…

Con của mẹ, mẹ hy vọng kiếp sau con có thể sống thật vui vẻ, hạnh phúc, cả đời bình an.

“Sao cháu lại khóc?” Lâm Hiểu Hồng xem đứa nhỏ, đang hỏi mấy vấn đề cần lưu ý khi chăm sóc trẻ con thì nhìn thấy Liễu Khả Phàm khóc.

“Cô, cháu không sao…” Liễu Khả Phàm đột nhiên cứng người: “Cô ơi, cô mau ôm nó đi!” Nói xong, cô chẳng thèm để ý đất bẩn mà ngồi bệt xuống.

Ngay vừa rồi, không biết có phải vì cô đã buông được khúc mắc trong lòng mình hay không, công pháp Lăng Thanh Vân dạy cho mấy ngày nay cô vẫn luôn luyện tập bỗng chốc vận chuyển nhanh chóng…

Liễu Khả Phàm từ người tiến hoá cấp một biến thành người tiến hoá cấp hai!

Tin tức này đối với người thường chẳng là gì, nhưng đối với những tiến hoá mà nói chính là sét đánh ngang tai!

Tang thi có thể thông qua cắn nuốt tinh hạch của đồng loại và con người để thăng cấp, nhưng người tiến hoá căn bản không có phương pháp thăng cấp! Người tiến hoá trên thế giới không thiếu, người tiến hoá muốn thực lực của mình tiến thêm một bước lại càng nhiều, vì thế bọn họ đã thử đủ mọi cách, nhưng mặc kệ là dùng cách gì cũng không thể khiến bọn họ thăng cấp!

Từng có người tiến hoá cảm thấy có thể dùng tinh hạch của tang thi để thăng cấp, kết quả hắn không cẩn thận liền biến thành tang thi.

Từng có người tiến hoá có ý đồ kiếm tinh hạch trong óc người tiến hoá khác, nhưng ai cũng biết, trong óc người tiến hoá căn bản không hề có tinh hạch!

Cũng có rất nhiều người cảm thấy chỉ cần kiên trì không ngừng huấn luyện là có thể thăng cấp, nhưng luyện đến giờ đã hơn ba tháng, chưa một ai có thể thăng cấp!

Lúc trước khi Lăng Thanh Vân thăng cấp đã khiến rất nhiều người đỏ mắt, nhưng Lăng Thanh Vân mạnh hơn họ rất nhiều, phương thức thăng cấp cũng quá mức huyền huyễn, khi Lăng Thanh Vân tỏ vẻ mình cũng không biết làm thế nào để thăng cấp, bọn họ không thể nói thêm gì nữa.

Nhưng hiện tại Liễu Khả Phàm thăng cấp, cô căn bản không làm chuyện gì đặc biệt mà lại thăng cấp! Từ người tiến hoá cấp một thành người tiến hoá cấp hai!

Hiện tại khắp nơi trên thế giới, số lượng người tiến hoá cấp một rất đông, chỉ riêng tiểu đội tiến hoá dưới tay Uông Tuấn Siêu đã có mấy chục người tiến hoá cấp một, càng đừng nói đến đảo HN đa số là người tiến hoá. Hơn nữa, trên thế giới hẳn là còn vô số người tiến hoá sống giữa nhóm người!

Nhiều người tiến hoá cấp một như vậy, nếu đều có thể thăng cấp như Liễu Khả Phàm…

Mặc kệ là phía HN hay là Uông Tuấn Siêu, đều an bài một ít người ở khu an toàn thành phố S, cho nên không bao lâu, bọn họ đều biết được chuyện Liễu Khả Phàm thăng cấp – cô chạy nhanh hơn nhảy cao hơn, cái này không lừa được.

Tin tức này đương nhiên cũng làm cho bọn họ chấn kinh!

Chẳng lẽ Lăng Thanh Vân thật sự nắm giữ bí mật khiến người tiến hoá tiếp tục tiến hoá?

Bên HN lại mở hội nghị, Uông Tuấn Siêu thì gọi điện thoại cho người nào đó.

Bởi vì chuyện Liễu Khả Phàm thăng cấp, Lăng Thanh Vân nguyên bản còn đang chậm rãi dạo chơi cùng Trang Thành đã bị Tề Triệt tự mình đón về khu an toàn thành phố S.

Lăng Thanh Vân vốn là muốn lưu công pháp này cho người của mình, nhưng lần trước phần tài liệu về năng lượng mặt trời kia giúp hắn lấy được không ít lợi ích, phía HN còn hứa nghiên cứu chế tạo thành công xong sẽ cho bọn họ hưởng đầu tiên, cho nên hắn không còn nghĩ vậy nữa. Cẩn thận ngẫm lại, công bố thứ như vậy, làm cho con người có thể càng mạnh mẽ hơn cũng không sai, không phải sao? Đương nhiên, công pháp mà Tiểu Công cho nhiều nhất cũng chỉ có thể giúp người tiến hoá lên tới cấp ba, muốn lên tiếp là không có biện pháp, mà chính hắn, hiện tại là người tiến hoá cấp “bốn” duy nhất được biết đến.

Tuy nhiên, dù đã quyết định sẽ công bố ra ngoài, Lăng Thanh Vân vẫn cảm thấy khó chịu – bởi vì Tề Triệt tự mình tới đón, hắn không thể đi cùng Trang Thành nữa!

Thành Thành của hắn a! Thành Thành mấy ngày nay giúp hắn tìm thức ăn tìm quần áo, Thành Thành mặt không biểu tình đưa cho hắn một bức thư tình, Thành Thành khi bị hắn dây dưa nì nèo mãi sẽ cho phép hắn hôn một cái…

Hắn thế mà phải tách khỏi Thành Thành! Cho dù lấy tốc độ của Trang Thành, nhiều nhất là một ngày đã có thể trở lại khu an toàn thành phố S, nhưng nghĩ đến việc phải bỏ lại người yêu giữa đường, một mình rời đi, Lăng Thanh Vân liền cảm thấy cả người khó chịu!

Về phần Tiểu Công vì không muốn về không gian mà chủ động bị ném, Lăng Thanh Vân hoàn toàn không nhớ tới nó!

Nhìn Trang Thành xa xa tránh đi, một mình bước lên trực thăng, thù mới hận cũ, Lăng Thanh Vân không hề cho Tề Triệt sắc mặt hoà nhã.

Tề Triệt vừa cười làm lành với Lăng Thanh Vân vừa bắt đầu tính toán lại lợi thế bên mình, phải có đủ lợi ích mới có thể khiến Lăng Thanh vân giao vật trân quý như vậy cho quốc gia đúng không? Nhưng nếu Lăng Thanh Vân không muốn giao ra hoặc một mực chắc chắn mình không có… Không biết thượng tầng có áp dụng một số biện pháp cường ngạnh không… Còn một số nước khác, tuy rằng rất nhiều nước nhỏ đều không rảnh để quan tâm, nhưng các nước lớn trên cơ bản vẫn còn bộ máy lãnh đạo, những người này bởi vì chuyện Lăng Thanh Vân mà từng đưa ra kháng nghị với bọn họ…

Dọc đường đi Tề Triệt suy nghĩ rất nhiều, nhưng khiến hắn không nghĩ tới là một chốc nữa đến khu an toàn thành phố S, Lăng Thanh Vân lập tức tỏ vẻ trong tay hắn quả thật có một bộ công pháp cho người tiến hoá tu luyện, về phần điều kiện ý mà, để Đỗ Dã đến bàn!

Hắn chỉ cần có công đức là đủ rồi, những cái khác…. Thứ nhất là hắn không cần, thứ hai là hắn thật sự một chút cũng không hiểu… Nhưng phỏng chừng Đỗ Dã sẽ rất thích lần đàm phán này, trên đường hắn còn giết mấy tang thi cấp ba! Cũng đủ để lấy máu phía HN!

“Lăng Thanh Vân, cậu nói Liễu Khả Phàm là vì tu luyện công pháp của cậu mới có thể trở thành người tiến hoá cấp hai sao?” Tề Triệt nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Lăng Thanh Vân, kinh ngạc hỏi, hắn chẳng thể ngờ, Lăng Thanh Vân nhanh như thế mà đã cho bọn họ biết chân tướng, hơn nữa còn không chút do dự đồng ý lấy ra.

Đây thật đúng là người tốt! Phỏng chừng lúc này, mấy lão già trước kia dùng đủ loại tư tưởng âm u phỏng đoán về Lăng Thanh Vân đều phải xấu hổ vô cùng!

“Đúng vậy, nhưng cũng phải xem tư chất.” Lăng Thanh Vân nói. Nhớ tới dọc đường Trang Thành kể cho hắn ba mẹ yêu thích những gì, còn cả những thứ hai người thu thập được, nói rõ mọi chuyện xong, hắn liền vội vã đi gặp ba mẹ vợ. Đương nhiên, hắn cũng không quên gọi điện cho Đỗ Dã, bảo đối phương lúc đàm phán nhớ yêu cầu thêm mấy người tiến hoá – thủ hạ Uông Tuấn Siêu có không ít người tiến hoá, dưới tay hắn lại chỉ có một người!

Lúc này Lăng Thanh Vân tuyệt không biết, hành vi của mình sẽ thay đổi cuộc sống của bao nhiêu người, lại khiến bao nhiêu người nhớ kỹ hắn.

Thậm chí, thật lâu sau đó, còn cải biến thế giới này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui