Mạt Thế Chi Cứu Vớt

Diệp Thần vội vã không tiếng động chạy vào trong nhà, đây là một căn hộ được thiết kế theo kiểu không cố định nền móng, có thể tùy tiện mang đi đâu cũng được. Trước khi tận thế xảy ra đích thân hắn và Dương Tử An đã đến tận nơi để lựa chọn nhà vừa ý. Mặc dù không phải bản thân hắn thiết kế, nhưng cũng coi như là hài lòng. Căn hộ đó được đưa vào không gian.

Diệp Thần mở tủ lạnh ra lấy một chai nước lạnh tu ừng ực đến đáy chai mới giảm bớt được cơn khát ở cổ họng. Miếng giấy lau máu mũi được bí mật vứt ở trong thùng giác. Trong đầu lại là cảnh tượng nam nhân im lặng ngủ bên bờ suối, thế nào cũng không vứt nó ra được, mà càng nghĩ đến, hắn lại càng không nhịn được nuốt nước bọt.

Hắn mờ mịt nhìn ra bên ngoài, đối với phản ứng của mình thấy vô cùng khó hiểu. Tuy chỉ mới 19 tuổi, cộng thêm hơn nửa năm ở đời trước nữa mới miễn cưỡng được 20. Nhưng nam sinh ở tầm tuổi này vốn dĩ cái gì cũng biết, tuy hắn chưa được ăn thịt bao giờ nhưng lúc trước nghe đến bọn Diệp Tường Diệp chính kể cũng đoán được 7 phần hắn bây giờ là có phản ứng với Dương Tử An. Cho dù ngu ngốc đến mấy cũng không thể cho rằng túp lều nhỏ giữa hai chân hắn là do buổi sáng mà ra được.

Vì vậy Diệp Thần mới càng cảm thấy khó hiểu. Hắn không phải thẳng nam sao? Một thẳng nam chính hiệu như hắn lại đối với đàn ông có phản ứng? Suy nghĩ này khiến hắn đau đầu không thôi.

Tĩnh tâm ngồi xuống, cố gắng tưởng tượng đến cảnh mình nằm trên giường cùng người đàn ông khác không mặc quần áo mà ôm nhau, Diệp Thần lập tức chỉ muốn nôn những suy nghĩ đó trong đầu ra ngoài. 

Nhưng lại nghĩ đến cái cảnh ngoài kia, chỉ cần nhớ đến làn da chắc khỏe cùng thân thể gương mặt kia, máu mũi của Diệp Thần lại bắt đầu chảy.

Chết tiệt!!!!

Lần này còn không rõ ràng rồi sao???

Nhưng hắn vẫn không muốn thừa nhận. Bản thân mình thích anh?

Diệp Thần vò đầu vứt tóc loạn hết một đoàn, trong đầu hắn trống rỗng chẳng suy nghĩ được cái gì, tâm hồn cũng ở nơi xa xôi nào đó, thậm chí khi Dương Tử An đi vào nhà cũng không phát hiện ra.

“Diệp Thần, cậu làm sao vậy?”

Hắn không để ý đến, tiếp tục vò đầu bứt tóc.

Anh tưởng  hắn xảy ra chuyện gì liền lo lắng đi tới, đưa tay sờ lên đầu Diệp Thần:

“Diệp Thần, cậu làm sao vậy?”

Trong lòng hắn hiện tại không  chỉ rối như tơ vò mà còn có chút bực bội. Bản thân vốn không muốn người khác động vào mình kèm theo phản xạ tự bảo vệ, khi có bàn tay lạ sờ vào đầu hắn Diệp Thần lập tức cầm lại muốn hất ra. Nhưng lúc ngẩng đầu lên thì nhìn thấy gương mặt quan tâm của Dương Tử An.

Vì vậy bàn tay đang cầm tay anh cũng dừng lại.

“Dương Tử An?”

“Cậu làm sao thế?” - Anh lo lắng lại gần, tỉ mỉ quan sát nét mặt của hắn

Đập vào mắt là gương mặt đẹp trai thanh lãnh của anh. Mái tóc ướt sũng chưa được lau khô nhỏ từng giọt từng giọt lăn xuống cần cổ, lướt qua xương quai xanh, chảy xuống . . . 

Tầm mắt của hắn không tự chủ được theo dõi xuống bên dưới, hận không thể xé rách tấm áo khoác bông chỉ được cài một nút thắt kia ra, theo dõi xem những giọt nước đó còn chảy đến chỗ nào . . . 

Ý thức được bản thân có ý đồ không đứng đắn, Diệp Thần vội vã che miệng đứng lên, bỏ lại một câu “không có gì” liền chạy mất.

Hắn không nhìn thấy gương mặt buồn bã thất vọng của Dương Tử An khi nhìn chằm chằm vào bàn tay bị hắn hất ra.

Diệp Thần chạy về phòng, lập tức xông vào phòng tắm xả nước lạnh lên người. Cả người hắn hiện tại nóng như lửa đốt, đặc biệt là ở bên dưới, vì không muốn anh nhìn thấy sự mất mặt của mình nên chỉ còn cách đi vào đây.

Hắn không hiểu nổi bản thân mình.

Hắn sẽ có dục vọng với đàn ông sao?

Đáp án là không thể.

Hắn chỉ có phản ứng khi nhìn thấy anh. Mà hiện tượng này ngày hôm qua còn chưa xảy ra. Từ trước đến giờ chưa hề xảy ra.

Cho dù là thẳng nam, hắn cũng không tùy tiện có dục vọng với phụ nữ.

Như vậy, Diệp Thần hắn, thích Dương Tử An sao?

Hắn thích anh rồi?

Không xác định.

Hắn nhìn gương mặt của mình trong gương, ánh mắt đỏ bừng giống như muốn ăn thịt người . . .

Còn không phải sao? hắn muốn ăn Dương Tử An quá đi mất.

Người luôn luôn kiềm chế tốt như hắn chỉ cần việc gì dính đến Dương Tử An là lại táo bạo không khống chế được mình. Ghét anh cũng thế, thích anh cũng vậy.

Diệp Thần chống tay lên bồn rửa mặt, chuyện này phải suy nghĩ thật kĩ. Hắn biết Dương Tử An thích mình, cho nên chuyện này không thể làm bừa được. Ngỡ như một ngày nào đó hắn phát hiện mình căn bản không thích anh thì đến lúc đó mọi chuyện còn có thể cứu chữa.

Không thể làm anh bị thương tổn. Cho dù hắn cố ý hay không.

Vì vậy phải suy nghĩ thật kĩ.

Hắn có dục vọng với anh . . . là thích anh thật sao? 

Diệp Thần suy nghĩ lại hình ảnh hai người chung đụng trong mấy tháng qua. Lượt bỏ đi tình cảnh đời trước, lúc đó nếu không phải không thích anh thì cũng chỉ cảm động vì tình cảm anh dành cho mình mà thôi.

Vậy rốt cuộc hắn thích anh từ lúc nào?

Đưa tay đặt lên ngực trái, trong lòng tự hỏi, từ lúc nào mà . . . trái tim bắt đầu đập loạn nhịp khi ở gần anh?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui