Mạt Thế Chi Hắn Từ Huyệt Mộ Mà Đến


Ngày mạt thế đến càng lúc càng gần, lúc ở nhà cải tạo phòng ở, Sở Hoài rất chú ý đến tin tức thời sự.

Đời trước hắn chính mắt chứng kiến cùng trải nghiệm tình cảnh hỗn loạn của một quốc gia không có chính phủ quản lý.

Bởi vì người nhiễm virus tang thi đột nhiên bị biến dị, ai cũng không dự đoán được người lúc nãy còn đang suy yếu nằm trên giường bệnh ho khan sau một giây sẽ biến thành tang thi hung mãnh ăn thịt người.

Còn có một bộ phận người nhiễm không có triệu chứng, nhưng trong cơ thể cũng đã bị nhiễm đang hoà lẫn trong dòng người.

Bệnh biến bùng nổ trong nháy mắt, toàn bộ thế giới liền loạn cả lên, đại đa số quốc gia bởi vì người trên cao tầng tử vong quá nhiều dẫn tới chính quyền chia lìa, quốc gia như biến thành lâu đài cát, nhân dân bất lực gian nan cầu sinh…Cho nên đời này, Sở Hoài thật sự không hy vọng chính quốc gia của mình tan biến.

Trong thư nặc danh hắn gửi đi cố ý đề cập đến các từ mấu chốt như đồ ăn, thiên tai, nhân họa.

Nếu chính phủ thật sự tin tưởng lời tiên đoán, cho dù không có quá nhiều tin tức lắm, nhưng cũng sẽ bắt đầu chuẩn bị những thứ đó.

Khi mạt thế đến thứ quan trọng nhất chính là gì?Đồ ăn, nước, cùng với một thân thể khỏe mạnh.


Cái trước chính là căn bản nhất của sự sống, cái sau chính là điều kiện cơ bản nhất để sinh tồn.

Chỉ cần là người bình thường đều sẽ chú trọng chuẩn bị những cái đó, dù sao thì quân đội có số binh lính hữu hạn, nếu thật sự loạn lên, thời khắc mấu chốt cầu người không bằng cầu mình.

Còn đối với việc chính phủ yêu cầu mọi người đổi chứng minh thân phận, Sở Hoài suy đoán, rất có thể là là để thuận tiện cho việc quản lý nhân sự trong tương lai khi mạt thế đến.

Thực ra thì có rất nhiều chuyện mà Sở Hoài không biết, người phía trên còn làm rất nhiều chuyện hơn nữa.

Cùng với những sự kiện được nhắc đến trong bức thư nặc danh đều biến thành sự thật, cùng với chỉ thị kiểm tra đo lường tai họa thiên nhiên gần đây nhất, đúng thật là số liệu khí hậu thiên nhiên đã có thay đổi.

Mặc dù biên độ thay đổi rất nhỏ, không cẩn thận phân tích căn bản không thể nhận ra, nhưng không thể phủ nhận rằng trái đất đang dần trải qua những thay đổi rất kỳ lạ.

Hơn nữa những quan chức cấp cao còn đặc biệt đến tìm những người có năng lực đặc thù, tìm kiếm thầy bói v.

v…, chứng thực trên nhiều phương diện.

Cuối cùng bọn họ đưa ra một kết luận khiến cho tâm tình của các quan chức cấp cao của Hoa Quốc cảm thấy trầm trọng hẳn.

Những người phía trên không còn do dự, lại tiếp tục tổ chức cuộc họp bí mật.

Chủ đề của cuộc họp lần này rất đơn giản—— chuẩn bị cho mạt thế.

Chính phủ đã hoàn toàn tin vào tiên đoán về mạt thế, mặc dù vẫn chưa hoàn toàn chắc chắn, nhưng vẫn phải cố gắng hết sức chuẩn bị thật kỹ lưỡng.

Đầu tiên là mạnh mẽ triển khai gieo trồng nông nghiệp, hy vọng trước khi mạt đến có thể thu hạch được một đống nông sản.

Bởi vì trong thư nặc danh tiên đoán của Sở Hoài nói đến hai từ ‘ thiên tai ’, nếu thực sự có thảm họa tự nhiên, chuyện gieo trồng lương thực chắc chắn sẽ trở thành vấn đề lớn.

Đồng thời hạn chế tối ra chuyện xuất khẩu nông phẩm và nhu yếu phẩm, cố gắng hết sức tích trữ vật tư nhiều nhất có thể.


Nếu không đợi khi mạt thế đến, chuyện xuất khẩu vật tư chẳng phải thành chuyện tiện nghi cho người khác sao?Quốc gia cũng đã bắt đầu kiểm soát lượng khách du lịch, bắt đầu lấy đủ các loại lý do để hạn chế người nước ngoài đến đây, hy vọng có thể giảm bớt áp lực về dân số.

Làm điều này không phải vì người bên trên ích kỷ, mà đó chính là bản tính của nhân loại.

Đối mặt với thảm hoạ thì điều đầu tiên được cân nhắc đến chính là người nhà mình, người dân của mình lúc đó sẽ chính là Bồ Tát bùn qua sông, làm sao quan tâm đến những thứ khác được chứ?Mặc dù người bên trên không lộ chuyện về mạt thế ra, nhưng mà lại dùng những cái khác uyển chuyển lấy cớ, để các quốc gia đồng minh khác cũng dự trữ vật tư như mình.

Hoa Quốc vốn chính là nước nông nghiệp lớn, nỗ lực phát triển nông nghiệp cũng không có gì kỳ lạ.

Vì vậy người trên thế giới đều không nghi ngờ gì với chính sách của Hoa Quốc, chỉ cảm thấy cái chính sách mới ‘ quốc dân rèn luyện ’ của Hoa Quốc đều cực kỳ khôi hài.

Rèn luyện thân thể là điều cần thiết, mỗi quốc gia đều muốn kêu gọi nhân dân của mình tăng cường rèn luyện thể chất.

Nhưng chủ yếu là kêu gọi, chứ không phải là bắt buộc, Hoa Quốc yêu cầu sau khi dân chúng rèn luyện sẽ phải kiểm tra tố chất thân thể rồi sau đó sẽ được phát giấy chứng nhận.

Đây quả thực chính hành vi cưỡng chế, thật sự không phù hợp với chủ nghĩa nhân quyền của xã hội hiện đại.

Mà người Hoa Quốc thật sự cảm thấy điều này rất vô nghĩa, đại đa số những người không rèn luyện khi nghe thấy chính sách này đều rất thống khổ.

Nhưng lại không ai có thể phản bác.


Thân thể là của mình, rèn luyện tốt thì quốc gia cũng sẽ tốt lên, quốc gia chủ động lo lắng cho ngươi thì có gì không đúng?Đã vậy, quốc gia còn đặc biệt quy định thời gian đi làm và về nhà, để cho hàng ngàn người làm công ăn lương giảm giờ làm, quốc gia tốt như vậy ngươi còn oán giận cái gì?Vì thế trong tiếng kêu rên của những người từ nhỏ đến lớn chưa từng rèn luyện, Hoa Quốc yêu cầu toàn dân cả nước rèn luyện.

Tiểu khu của Sở Hoài cũng có binh lính tuần tra, hỗ trợ với đội quản lý bất động sản, tổ chức cho tất cả mọi người tập hợp vào mỗi 7 giờ tối, triển khai rèn luyện.

Nói là rèn luyện thân thể, nhưng Sở Hoài phát hiện không chỉ như vậy.

Bọn họ còn dạy cho mọi người thuật phòng thân cơ bản nhất ngay tại chỗ, không phải chỉ dạy lướt qua, mà là nghiêm khắc nghiêm túc dạy dỗ.

Nghe nói đây đều là những tiêu chuẩn để đánh giá tố chất thân thể để có thể nhận được giấy chứng nhận sau này, nếu không thi đạt sẽ phải thi lại, phí thi lại sẽ là 500 tệ.

Nói đến tiền, một đám dân chúng đều giật mình.

ĐM… nếu thi lại thì phải cần 500 vạn, nếu thi lại vài lần chỉ sợ sẽ bay mất cả tháng lương.

Không phải chỉ là rèn luyện thân thể thôi sao, luyện! Lập tức luyện! Kiên quyết không thể lãng phí bất kỳ một phân tiền nào!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận