Mạt Thế Chi Hắn Từ Huyệt Mộ Mà Đến


Thành phố Vân Hải cách thành phố C cũng không xa, đi trên đường cao tốc hai tiếng đồng hồ là đến.

Trước kia Sở Hoài vẫn thường xuyên bớt thời giờ đi thăm Khương viện trưởng, cho nên đường đến nhà ông hắn rất quen thuộc, nó nằm ngay bên cạnh cô nhi viện của bọn họ.

Vị trí nơi này thực hẻo lánh, cơ sở công cộng của tiểu khu cũng đã cũ, nhưng ông lại thích nó, bởi vì điện nước này kia rất rẻ, bên cạnh còn có chợ đầu mối bán sỉ thức ăn, nếu đến đó vào buổi sáng sớm có thể nhặt được đồ ăn miễn phí, cực kỳ tiết kiệm tiền.

Nhưng theo những gì Sở Hoài biết, số tiền trong tài khoản ngân hàng của ông rất nhiều, chỉ có điều không nỡ dùng mà thôi…Cho nên trước khi đến đây, hắn còn cố ý chạy đi chợ, mua không ít thịt cùng rau dưa rồi mới đến.

Mong chờ ông ấy có chút hào phóng, chẳng thà trông cậy vào heo có thể leo cây còn thực tế hơn.

Tìm được tiểu khu của Khương viện trưởng, Sở Hoài mang theo Ngu Kha đang hưng phấn chờ mong, đi qua cánh cửa sắt đá rỉ sét đến dưới hiên, gõ cửa.

Bên trong vang lên tiếng bước chân, rất nhanh bên trong có một ông lão dáng người nhỏ bé bước ra mở cửa.


Trên người vẫn mặc một chiếc áo thun cũ không biết đã mua từ hàng vỉa hè bao nhiêu năm trước rồi, trên tay còn cầm cái bánh bao nguội chấm tương mà giải quyết bữa trưa, không phải là ông lão keo kiệt kia thì còn là ai.

Từ khi cô nhi viện đóng cửa thì ông liền về hưu, người còn giữ liên lạc với Khương viện trưởng cũng không nhiều, người thường xuyên tới thăm mình nhất chỉ có Sở Hoài, cho nên Khương viện trưởng rất quen thuộc với hắn.

“Là Sở Hoài a, tiểu tử con lại đến thăm lão già này rồi sao, sao lâu rồi không gọi điện thoại về? Sao đến đây lại chọn giữa trưa, đặc biệt đến đây cọ cơm đúng không, đám tiểu tử các con sẽ ăn nghèo ông già này mất…”Nhưng cái tật keo kiệt của ông dù như thế nào cũng không đổi được, một bên vui mừng khi thấy hắn tới, nhưng một bên quở trách hắn đến buổi trưa để cọ cơm, cứ lải nhải hoài như vậy chẳng trách hàng xóm đều không thích.

Nhưng Sở Hoài biết, Khương viện trưởng có cái tật xấu, keo kiệt keo kiệt thành thói quen, đối với ai cũng đều như vậy.

Hắn cũng không tức giận, vừa đem đồ ăn trong tay đưa qua, vừa vạch trần lời nói dối của ông.

“Viện trưởng, con nhớ năm kia ngài có một ngôi nhà nhỏ bị phá dỡ và di dời được bồi thường hơn 500 vạn mà đúng không…”“Phi phi phi, nghe ai nói mò vậy! Ông già này nếu có 500 vạn kiền phá bỏ và di dời thì còn chấp nhận ở cái nơi này hả? Tôi là cái loại này người ngồi trên núi vàng nhưng vẫn than nghèo sao?!”Nói đến tiền, Khương viện trưởng liền tạc mao kích động.

Vừa nói tay vừa không khách khí nhận đồ vật, vừa nghiêng đầu khẩn trương nhìn xung quanh, kiên quyết không thừa nhận mình có tiền.

Sở Hoài không nói gì, cũng lười cãi cọ, tính cách của ông như thế nào hắn quá rõ ràng rồi.

Nhưng Ngu Kha phía sau, một tay kéo la bàn, một tay làm thủ thế kỳ quái, vừa giống một tiểu đạo sĩ vừa giống thần kinh lải nhải thò đầu ra, cười ngọt ngào với Khương viện trưởng:“Khương gia gia, dưới phòng của ngài có vàng nha, vị trí là ở dưới sàn nhà góc phía Đông, nhà này thuộc kim, chiêu tài…”“Cái gì hoàng kim cái gì sàn nhà chiêu tài! Nói hươu nói vượn!”Nghe thấy giọng của Ngu Kha, lúc này Khương viện trưởng mới chú ý tới còn có một thiếu niên xa lạ nữa.

Vừa rồi lực chú ý của ông hoàn toàn dừng trên người Sở Hoài, Ngu Kha vóc người nhỏ gầy núp phía sau, ánh sáng dưới hiên lại có chút tối, ông thật sự không nhìn thấy.

Thiếu niên lớn lên trông rất thanh tú, nhưng lời nói ra lại rất kinh người, đối phương làm sao biết được dưới sàn mình có chôn vàng a?!Khương viện trưởng trừng to hai mắt cảnh giác, “Cậu là ai?”“Con tên là Ngu Kha, là hôn phu của Sở Hoài quân, chào Khương gia gia.


”Ngu Kha cất la bàn vào trong túi, thân mật ôm lấy cánh tay Sở Hoài, ưỡn ngực ngẩng đầu khí thế dâng trào mà lễ phép tự giới thiệu.

“……”Khương viện trưởng sững lại, dùng sức xoa xoa đôi mắt của mình, lại đánh giá y từ đầu đến chân một lần nữa.

Tựa hồ xác nhận xem có phải mình già cả mắt mờ rồi hay không, hay là mình già cả không hiểu thời trang giới trẻ nên nhìn nhầm.

Ngu Kha thực nhạy bén, chủ động giải thích, hai mắt mang theo ý cười ngọt ngào cùng vui vẻ.

“Khương gia gia, ông không nhìn lầm đâu, con là nam hài, nam hài cũng có thể gả chồng nha……”“!”Khương viện trưởng che tim suýt chút nữa ngã xuống đất.

“Viện trưởng, chuyện này chúng ta nói sau đi.

Vào nhà trước đã…”Sở Hoài không phủ nhận cũng không thừa nhận, hắn đã không muốn lại rối rắm vấn đề này, bình tĩnh đỡ ông lão đang bị dọa sợ không nhẹ vào nhà.

Đối với một người sống suốt hơn 67 năm mà nói, nam nam kết hôn thật thật sự là một chuyện rất kinh hãi, lão viện trưởng keo kiệt cũng không ngoại lệ.

Nhưng trước đó để ông tìm hiểu tiếp xúc với thế giới mới không có gì là không tốt, mạt thế đến, chuyện nam nhân cùng nam nhân ở bên nhau không phải là điều kinh thế hãi tục duy nhất.


Cho nên quan hệ giữa hắn và Ngu Kha, Sở Hoài lười giải thích quá nhiều, chỉ nói một câu đơn giản rồi vào nhà.

Sau đó hắn liền chuyển đề tài đến chuyện rời đi, đây mới chính là mục đích mà hắn tới đây ngày hôm nay.

Nhưng chuyện chuyển nhà chuyện này bọn họ nói đơn giản nhẹ nhàng, nhưng đối với Khương viện trưởng mà nói, đây không phải là chuyện đơn giản.

Cái nhà cũ tuy mặc dù vừa rách nát lại vừa cũ, nhưng sống ở đây nhiều năm, người già thường hay hoài niệm, nếu phải dọn đi thì luyến tiếc.

Hơn nữa, hơn nửa thời gian cùng tinh lực của Khương viện trưởng đều dồn lên cô nhi viện, vì thế ngay cả vợ cũng không cưới, không có con cái.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận