Mạt Thế Chi Hắn Từ Huyệt Mộ Mà Đến


Thời gian đầu khi mạt thế đến thì tang thi biến dị có một khuyết tật, đó chính là đôi mắt không thể nhìn thấy gì cả, chỉ có thể dựa vào khứu giác cùng thính giác để phân biệt sự vật.

Mùi máu tươi nồng nặc cùng tiếng di động vang dội vang lên, khiến cho đàn tang thi đang phá cửa lập tức bị hấp dẫn đi.

Đám người Khương viện trưởng nhìn thấy đám tang thi đang chen chúc ngoài cửa quay đầu rời đi, biểu tình của bọn họ chỉ có thể dùng trợn mắt há hốc mồm để hình dung.

Lý Tuệ nhìn ra ngoài cửa, lại nhìn người chồng đang bị treo lủng lẳng bên ngoài đã bị dọa ngất, ôm chặt con trai đứng tại chỗ không biết phải làm gì cả.

Sở Hoài không chần chừ nữa, nhắc nhở một câu, “Quân đội của chính phủ không biết khi nào mới đến, nhân lúc còn sớm nhớ thu thập nhiều vật tư chút, chính bản thân mình mới là người đáng tin cậy nhất.

”Đám người Khương viện trưởng nhân lúc đàn tang thi bị hấp dẫn đi nơi khác mà nhanh chóng chạy ra bên ngoài.

Giờ phút này, đã là bốn giờ sáng rồi, chẳng bao lâu nữa trời sẽ sáng.

Ban ngày hành sự sẽ không tiện lắm, trước khi dị năng giả xuất hiện, hắn không muốn lộ chuyện không gian để tránh gây phiền toái.

Cuối cùng, hắn cũng có nhắc nhở Lý Tuệ vài câu cũng đã xem như hắn đã tận tình tận nghĩa rồi.

Hắn cũng chỉ là người thường, không thể cứu vớt được thế giới này, người xa lạ lại nhiều, cho dù có nhiều đồng tình thiện tâm đến đâu thì cũng có hạn.

Mặc kệ là đối mặt với mạt thế tàn khốc, hay là đối mặt với cuộc sống khó khăn, đều cần dựa vào chính bản thân mình, chỉ biết yếu đuối dựa vào người khác người thì ai cũng không giúp đỡ được.

Nếu không phải thấy hành động của Lý Tuệ ôm chặt bảo vệ con trai của mình, thì Sở Hoài căn bản sẽ không lãng phí thời gian nhiều lời dù chỉ một câu.

Bởi vì người yếu đuối căn bản không thích hợp sống trong mạt thế, dù có giúp cũng là vô ích.

Trẻ con chính là hy vọng của nhân loại, Sở Hoài hy vọng có thể sống lâu hơn kiếp trước, hắn vẫn còn chưa máu lạnh đến mức thật sự đối với chuyện trong khả năng cho phép lại làm như không thấy.

Lặng lẽ mở cửa đi ra ngoài, xác nhận tất cả tang thi bên ngoài đều đã bị dẫn dụ đi rồi, mấy người Sở Hoài mới nắm chặt kiếm gỗ đào, cẩn thận nhanh chóng chạy đến bãi đỗ xe.

Bằng tốc độ nhanh nhất tìm được chiếc xe việt dã của nhà mình, lên xe rồi đóng cửa lại, sau đó khởi động động cơ, nhanh chóng chạy đi.

Xe này là của Viên Hạo Lâm, cũng đã được cải tạo qua rồi, âm thanh sau khi khởi động cũng đã được xử lý rồi, cho nên động tĩnh cực kỳ nhỏ, hơn nữa có tên nam nhân kia của Lý Tuệ cùng tiếng của chiếc di động kia che giấu, cho nên tang thi không phát hiện ra bọn họ.

Mà ở trong phòng, Lý Tuệ ôm con trai của mình nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang bị treo lủng lẳng ngoài kia, do dự một lúc lâu, mới làm ra quyết định.

Đầu tiên là cô chạy đi tìm một con dao phay cùng một cây búa lớn, sau đó thay áo dài quần dài, trang bị võ trang kín mít từ đầu tới chân.

Lúc này mới ôm con trai vào phòng ngủ rồi dặn dò, nhất định phải ngoan ngoãn ngồi trong phòng không được chạy lung tung.

Hít sâu một hơi, mang theo một cái túi, sau đó cầm theo dao phay cùng búa lớn cố gắng thật cẩn thận ra cửa, dẫm lên máu tươi trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch đi ra ngoài hành lang, lặng lẽ chạy đến hai siêu thị lớn trong tiểu khu để thu thập đồ ăn.

Có một số người may mắn còn sống nghe thấy động tĩnh của bọn họ cũng cẩn thận chạy ra ngoài ban công xem sao.

Mặc dù có người tinh mắt nhìn thấy Lý Tuệ đi siêu thị lấy đồ, nhưng lại nhìn đám tang thi đang gào rống kia mà tay chân nhũn ra, không dám ra ngoài, sợ hãi tột độ.

……Bên kia, sau khi mấy người Sở Hoài lái xe ra khỏi tiểu khu, liền trực tiếp chạy thẳng đến chợ thủy hải sản.

Chuyến này bọn họ đến đây chủ yếu là để thu thập thức ăn cùng các loại thiết bị nuôi cá, còn những vật tư khác chỉ là tiện tay thì lấy, tất nhiên chuyện đầu tiên nhất định phải làm cho xong.

Trước đó Sở Hoài đã tìm hiểu kỹ càng về chợ thủy hải sản, đường nào bán thiết bị cùng thức ăn chăn nuôi, vị trí của tất cả các cửa hàng cùng kho hàng đều đã được đánh dấu sẵn trong bản đồ, chỉ chờ khi mạt thế đến sẽ đi nhặt tiện nghi.

Đây cũng là do không còn cách nào khác, trước mạt thế vì để chuẩn bị cho những thứ khác mà tài chính trong tay hắn đều đã bị dùng gần hết, mấy thứ này đối với người khác mà nói thì chính là đồ bỏ đi, thôi thì hắn cứ lấy thôi.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui