Mạt Thế Chi Hắn Từ Huyệt Mộ Mà Đến


Không có bất cứ ai trong nhóm trộm mộ biết chuyện đã xảy ra cách đó ngàn dặm.

Sau khi gửi thư nặc danh đi, mấy ngày sau, Sở Hoài liền thấy được tin tức thành phố H đã triệt phá bắt giữ một nhóm người đang buôn bán ma túy.

Mặc dù thời điểm xảy ra chuyện này không giống như kiếp trước, nhưng kết quả lại giống nhau.

Mấy năm nay chính phủ nghiêm khắc truy quét quan chức tham nhũng cùng tội phạm buôn ma túy, cho nên đám người Hồ Siêu Dương bị bắt nhanh như vậy cũng không có gì lạ.

Hơn nữa năm nay thành phố H có thị trưởng mới lên nhậm chức, cho nên cần phải lập thành tích, dưới loại tình huống này, đám người Hồ Siêu Dương một khi tiến vào tầm ngắm thì chuyện bị bắt trong thời gian ngắn không có gì lạ cả.

Còn chuyện sau này đám người Hồ Siêu Dương sẽ tìm hắn gây phiền toái thì hắn hoàn toàn không có bất cứ lo lắng nào.

Nếu những người đó thực sự có lai lịch lớn, vậy thì thư nặc danh của hắn chắn chắn sẽ không tạo ra bất cứ sóng gió gì, kiếp trước hắn cũng sẽ không phải vào tù.

Sau khi nhận được tin Hồ Siêu Dương bị bắt, Sở Hoài liền không thèm quan tâm nữa.

Giờ phút này hắn đang ngồi trên xe buýt đến R thị (thành phố).

R thị nằm ở phía tây tỉnh Vân Nam, là cảng nội địa lớn nhất phía tây nam của Hoa Quốc, đồng thời cũng là trung tâm tập kết và phân phối trang sức lớn nhất, nơi đó gần Miến Điện, trào lưu đổ thạch mỹ ngọc rất thịnh hành.


Lần này Sở Hoài đến R thị cũng là vì đổ thạch.

Ai cũng đều biết đổ thạch là một kênh bạc đầy rủi ro nhưng cũng có thể có được lợi nhuận kếch xù, xưa nay có câu “Một đao nghèo một đao phú một đao xuyên giẻ lau”, là lối tắt để làm giàu, hoặc lối tắt để nghèo.

Nhưng lần này Sở Hoài đến đây cũng không phải để kiếm tiền, sau khi bán công ty cùng tất cả tài sản dưới danh nghĩa của mình đi thì hắn thu được tổng cộng 5000 vạn, bây giờ chỉ cần tận dụng cho tốt là được, không cần lại mạo hiểm gom góp tiền nữa.

Hắn muốn đổ thạch, chủ yếu là vì thu thập ngọc thạch.

Sau khi mạt thế xuất hiện, thế giới này sẽ xuất hiện rất nhiều thứ mà giới khoa học đều không thể giải thích được.

Ngoại trừ chuyện con người có thể kích phát dị năng, tất cả những trung y, đạo sĩ, hòa thượng, người truyền giáo tính ngưỡng từ các quốc gia mà mọi người xem là mê tính dị đoan lại dần dần quật khởi.

Trong đó có Hoa Quốc với lịch sử lâu đời và thịnh vượng nhất.

Trong mội lần đào vong, Sở Hoài đã từng tận mắt nhìn thấy một đạo sĩ chỉ cần dùng một sợi tơ hồng liền có thể ngăn chặn hàng trăm tang thi, một hòa thượng chỉ cần dùng một chuỗi Phật châu cũng đã có thể đánh đuổi một đàn tang thi.

Thậm chí còn có những người bình thường không có dị năng gì cả, đã sử dụng cái vượt nóc băng tường trong truyền thuyết để chạy thoát khỏi sự vây công của đàn tang thi.

Lúc ấy hắn cảm thấy thật sự rất khó tin, như sau khi tiến vào căn cứ, cẩn thận tìm hiểu, hắn mới biết được thế giới này rất thần kỳ.

Sau khi mạt thế xuất hiện, ngọc thạch rất nhanh sẽ biến thành một loại tiền tề, bởi vì có không ít đạo sĩ hòa thượng, cùng không ít cao nhân cần nó.

Còn có những người có ‘ pháp lực cao thâm ’ có thể biến ngọc thạch thành không gian trữ vật.

Sở Hoài cũng từng có duyên nhìn thấy không gian trữ vật như thế rồi, nhưng diện tích bên trong không lớn, cũng không thể bảo quản đồ ăn vĩnh viễn không hư giống như không gian của hắn, nhưng cũng đủ để khiến cho tất cả những người sống trong mạt thế xua như xua vịt.

Cho nên, giờ phút này, hắn cần phải thu thập nhiều ngọc thạch hơn mới được.

Nếu không, chờ đến khi mạt thế đến, ngoài đường đầy dị thú cùng tang thi hoành hành khắp nơi, đi ra ngoài tìm ngọc sẽ cực kì khó khăn.

Nhưng ngọc thạch có phẩm chất càng tốt, thì giá sẽ càng cao, bỏ ra một số tiền lớn mua một đống ngọc thạch thì cũng không quá có lời.

Bởi vậy, giờ phút này Sở Hoài chỉ có thể lợi dụng dị năng cũng được đem về khi trọng sinh để chơi đổ thạch.

Hắn đã lên mạng tra qua rồi, Vân Nam của R thị chính là khu vực đổ thạch lớn nhất Hoa Quốc.


Từ giờ đến khi mạt thế còn cách một khoảng thời gian nữa, sau khi tới R thị, Sở Hoài không tìm khách sạn chính quy để ở.

Mà tùy tiện tìm một khách sạn không cần chứng minh thư vẫn có thể vào ở.

Loại khách sạn nhỏ này có môi trường sống không được tốt, rồng rắn hỗn tạp, nhưng quan trọng nhất là không cần chứng minh thư nhưng vẫn có thể vào ở, rất tiện để che giấu tung tích.

Vì thế cho nên kể từ khi Sở Hoài trọng sinh cho đến nay vẫn chưa cạo râu, bây giờ lại thay bằng một bộ quần áo cũ, cong người như bị gù lưng, nhìn chẳng khác gì dân đầu đường xó chợ nghiện chờ bạc.

Thật sự thì hắn không quá hiểu về chuyện đổ thạch này, cũng chưa bao giờ thật sự tiếp xúc với nó trước đây.

Những Sở Hoài cũng không có ý định tìm người để hỏi, y đã lên mạng tìm hiểu về quy củ trong cái ngành này, cho nên liền trực tiếp xuống tay.

Dù sao hắn có cảm ứng từ dị năng, lúc chọn đá thì chỉ cần giả vờ chút là được rồi.

Nhưng bước phiền toán nhất chính là ‘ cắt đá ’, người ngoài nghề nếu không có kỹ thuật tốt sẽ rất dễ dàng cắt hư đá đã chọn, cho nên sau khi về hắn cần thời gian để luyện tập một chút.

Sở Hoài đi dạo phố Đổ Thanh hơn nửa tháng, trong lúc đó đã thay đổi rất nhiều trang phục, cũng dựa vào dị năng cho nên cũng chọn được không ít thứ tốt.

Nhưng những thứ tốt hơn thì hắn lại không có cách nào để chọn được cả, còn nếu mua thì chi phí sẽ quá cao.

Hơn nữa người đến mua đá sẽ có ghi chép lại, nếu hắn chỉ mua đá chứ không cắt đá, khó tránh khỏi sẽ bị nghi ngờ, hoặc là bị người khác đánh cướp.

Không phải hắn cố ý đem thế giới này nghĩ thành đen tối như vậy, mà đây là lo trước khỏi hoạ.


Những thứ đá bình thường nằm trên đường có giá rất rẻ, có dị năng, hắn có thể nhẹ nhàng chọn ra loại ngọc thạch có phẩm chất không tồi.

Nhưng loại cơ hội nhặt được của hời này lại không nhiều.

Bởi vậy nửa tháng sau, Sở Hoài đã kết bạn được với một chủ sạp đá nhỏ trên vỉa hè, liền chuẩn bị cùng đối phương đi một chuyến đến một thôn trang khai thác đá.

Mặc kệ là thứ gì, đá từ nơi này chắc chắn là tiện nghi nhất.

……Chủ quán đá nhỏ họ Lý, tên rất phổ thông, gọi là Lý Quốc Quân, là nam nhân trung niên mặt chữ điền sống mũi cao.

Đối phương dẫn hắn đến thôn trang hẻo lánh mà nãy giờ đối phương vẫn đang khen ngợi.

Nó đúng là một vùng núi hẻo lánh, ngay cả đường cũng không được tu sửa cho tốt, muốn vận chuyển đồ ra vào cần phải dùng la, bò, ngựa.

Lãnh đạo trong thôn này cũng muốn giúp đỡ người nghèo trong thôn, nhưng cũng vì địa hình đem lại rất nhiều khó khăn, chính phủ cũng không có khả năng vì mấy chục hộ gia đình mà tiêu hao quá nhiều tiền vào đó được.

Bởi vậy thẳng đến hai tháng trước thì Táo Nhi Câu mới được kéo điện đến đây.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận