Mạt Thế Chi Hắn Từ Huyệt Mộ Mà Đến


Người khác có lẽ sẽ hoài nghi xem những lời này có phải là nói quá lên hay không, nhưng hắn cũng đã gặp không ít kỳ nhân dị sự trong thời mạt thế rồi, cho nên chuyện này có tám chín phần là thật.

Xem ra trong Táo Nhi Câu có lẽ là có cao nhân, nên thôn dân tự tin không chịu dọn ra khỏi đây, vì vậy hắn chỉ có thể yên lặng cầu cho bọn họ bình an.

……Sau khi thỏa thuận ổn thỏa với trưởng thôn xong, sau đó Sở Hoài tiếp tục ở lại trong thôn chờ thôn dân đào ngọc thạch về.

Sau khi Lý Quốc Quân nhận được chi phiếu phí dẫn đường, ngày thứ ba liền rời đi.

Trong núi không có internet, tín hiệu cũng không tốt, hằng ngày Sở Hoài ngoại trừ luyện công phu, thì chính là đi dạo trong thôn.

Trưởng thôn cũng biết hắn là người đến từ thành phố sẽ không quá quen với cuộc sống nhàm chán nơi thôn sơn, cho nên đặc biệt cử người dẫn hắn đi ngắm phong cảnh khắp nơi, chủ yếu là giúp hắn thời gian.

Xuất phát từ lòng hiếu kỳ, hắn cảm thấy cực kỳ hứng thú với toà đạo quan cổ xưa trong thôn kia, nên uyển chuyển tỏ vẻ có thể đi tham quan hay không.

Vốn dĩ thôn dân không nên để cho người ngoài đến gần đạo quan, nhưng thấy Sở Hoài thoạt nhìn không giống người xấu, đã vậy còn giúp họ kiếm tiền, cho nên trưởng thôn liền đồng ý cho hắn đứng ngoài cửa quan sát.


Còn đối với chuyện có được đi vào hay không, thì nghe nói trong đạo quan kia ngoại trừ người tổ phòng, là người thuộc dòng dõi tổ tiên chịu trách nhiệm trông coi đạo quan từ đời này qua đời khác mới được quyền ra vào, còn tất cả thôn dân, ai cũng không được vào.

Sở Hoài không đòi hỏi nhiều, hứng thú bừng bừng đi theo con trai trưởng thôn đến đó tham quan, đợi đến khi mạt thế xuất hiện, chỉ sợ hắn sẽ không còn loại cảm giác nhàn rỗi này nữa rồi.

Con trai trưởng thôn tên là La Học Bân, tướng mạo hàm hậu, tính cách cũng thật thà, không phải là người có thể nói lời khách sao, cơ bản là hỏi gì đáp nấy.

Những thứ như bề ngoài cùng với lịch sử của thôn cũng chẳng phải là điều bí mật gì.

Nghe đối phương nói, thôn bọn họ đã có vài nghìn năm lịch sử.

Nhưng nếu tính theo thực tế, chỉ dòng dõi truyền thừa canh giữ đạo quan mới có lịch sử từng ấy năm, còn tổ tiên của bọn họ thì sao này mới gia nhập thôn.

Bởi vậy, đạo quan trong thôn chính là một tồn lại rất trang nghiêm và linh thiêng, chỉ có người của tổ phòng mới được vào đạo quan mà thôi.

Mà người tổ phòng cũng rất lợi hại, học vấn uyên thâm, y thuật cao siêu, toàn bộ đều là những cao nhân cực kỳ trâu bò!“Nhưng mà người trong tổ phòng càng ngày càng ít đi, mấy ngày trước tộc trưởng ra ngoài đến bây giờ vẫn còn chưa trở về…”La Học Bân phổ cập lịch sử lâu đời của thôn cho hắn nghe, cũng cảm thán một câu.

“Vì sao người càng ngày càng ít đi vậy?”Sở Hoài nghe được mùi ngon, trong lòng rất muốn đi gặp những người thần thánh đó trong miệng bọn họ một phen.

Mạt thế ở đời trước, đạo sĩ cùng hòa thượng chính là hai loại người có sự tồn tại mạnh mẽ nhất, nếu hắn có thể kết giao được với những người này, vậy chẳng khác nào trong tay hắn đang có một lá bùa cứu mạng hay một thứ vũ khí quý giá nào đó vậy, nếu không thì để đối phương dạy cho hắn chút công phu cũng tốt.

Khi mạt thế đến, những điều mà thế nhân kinh thường cho rằng là mê tín dị đoan sẽ sôi nổi trở về thời hoàng kim huy hoàng.

Mặc dù hắn là dị năng giả, nhưng chỉ là dị năng giả hệ tốc độ mà thôi, không hề có lực công kích, nếu có thể học được những cổ võ trong truyền thuyết kia, tương lai khi mạt thế đến, cơ hội sống sót của hắn cũng sẽ nhiều hơn.

“Tôi cũng không biết, có lẽ là vì người trong tổ phòng đều không kết hôn, bọn họ không cưới thôn nữ trong thôn, đi ra ngoài tìm vợ cũng không mang về, chỉ mang hài tử về nhà, nghe nói đó là tổ huấn a…”La Học Bân sờ sờ đầu, thật sự thì cu cậu cũng không biết rõ lắm.

“Thôn của mọi người có lịch sử thật lâu đời a…”Sở Hoài nghe xong chỉ mỉm cười tán thưởng chứ không hỏi thêm gì nữa, để tránh hỏi thăm quá nhiều sẽ khiến cho thôn dân cảm thấy không vui, sau đó lại tiếp tục đi dạo tham quan xung quanh.


Nhưng trong lòng lại đang tự hỏi làm sao để gặp rồi kết bạn được với cao nhân đây.

Mấy ngày sau đó, Sở Hoài không có việc gì làm liền chạy đến chỗ đạo quan để đi dạo xung quanh, mong chờ có thể gặp được cao nhân rồi cầu cho mình một tấm phù bảo mệnh.

Nhưng thật đáng tiếc, mặc dù truyền thuyết của Táo Nhi Câu cực kỳ thần bí, nhưng trong thôn cũng không có cao nhân thần bí gì như những gì hắn đã tưởng tượng.

Hắn đã gặp những người tổ phong trong thôn rồi, nhưng những người đó nhiều lắm chỉ biết chút trung y cùng một ít quyền cước, vẽ tranh đạo phù, hoàn toàn không giống với những người có đạo pháp uy lực, hoặc là cổ võ khinh công như trong mạt thế mà hắn đã thấy.

Hắn thậm chí còn dùng dị năng thử thăm dò xem sao, nhưng trên người những người đó đều không có dấu hiệu có năng lượng dao động, cũng không có dấu hiệu che giấu.

Cũng đúng, loại cao nhân cường đại như vậy ở mạt thế cũng không có nhiều, sao có thể tùy tùy tiện tiện để cho hắn gặp được cơ chứ.

Mặc dù không gặp được cao nhân, nhưng hắn cũng có thu hoạch không ít ở Táo Nhi Câu.

Thôn dân giúp hắn khai thác ra rất nhiều đá thô, hắn đã dùng dị năng kiểm tra qua một lượt, không có gì bất ngờ xảy ra, hơn phân nửa số đó bên trong đều có ngọc.

Mặc dù đa số đều mang phẩm chất rất bình thường, nhưng trong đó cũng có một số lượng nhỏ là ngọc tốt, giá trị xa xa, cao hơn số tiền mà hắn bỏ ra, trong đó còn ra mấy khối phỉ thúy cực phẩm nữa, niềm vui ngoài ý muốn a.

Thời gian không còn nhiều lắm, hắn ở Táo Nhi Câu suốt nửa tháng, sau khi đã mua xong đá rồi, Sở Hoài liền chuẩn bị rời đi.


Bởi vì giao thông ở Táo Nhi Câu không tiện, xe không vào được, trưởng thôn liền để cho thôn dân hỗ trợ giúp hắn đưa đá xuống núi, để hắn dễ dàng gọi người đến chở đi hơn.

Đợi khi tất cả thôn dân đều đã trở về, Sở Hoài cũng không vội vã đem tất cả đống đá đó vào không gian.

Mà lựa chọn ở lại dưới chân núi một đêm, khi đã xác định được xung quanh không có ai, mới phất tay sử dụng không gian, mạt thế còn chưa bắt đầu, mọi hành động của hắn phải thật cẩn thận.

Nhưng tục ngữ có câu… Mọi việc đều sẽ có chuyện ngoài ý muốn.

“Ta đã thấy hết rồi, huynh có giới tử, huynh chính là Tử Phòng quân!”Cách đó không xa có một tảng đá to, môt cái đầu nhỏ đột nhiên nhô ra từ phía sau, trên tay cầm một cái đèn pin cười hì hì nghịch ngợm lắc lư với hắn.

Sau khi Sở Hoài thấy rõ người đối diện là ai, gân xanh trên trán nhảy thình thích, tính tình từ trước đến nay vẫn tương đối lạnh nhạt đột nhiên lại có chút nóng nảy.

“Cậu có thể đừng đi theo tôi nữa có được không!”☆.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận