Mạt Thế Chi Mộc Hệ Chi Phối Giả


Không có bàn ghế, Thẩm Hạo chỉ có thể khổ bức mà đặt giấy lên bồn hoa viết nội dung anh trai giao, nội tâm tràn ngập thảo nê mã.
* Đọc truyện Trung thì hẳn ai cx bt con này nghĩa là gì(◔‿◔)
Đối với con trai độ tuổi hắn mà nói, mặt mũi rất quan trọng, may mà mọi người biết hắn bị chép phạt cũng không tới vây xem, mà đứng ở xa xa, làm tâm hắn dễ chịu hơn một chút.
Chỉ một chút.
Thẩm Mộc trông coi ở phía sau, Thẩm Hạo vốn tưởng rằng anh trai khẳng định sẽ trừng mắt coi chừng hắn, khi viết xong mười lần liền trộm dùng khóe mắt liếc nhìn, lại thấy đối phương tựa hồ đang ngắm nhìn cái gì đó.
Nhìn cái gì vậy?
Phong cảnh gần đường cao tốc đúng là không tồi, đồng ruộng xanh mượt cùng sông nước trong veo, trong thành rất hiếm thấy, nhưng người bây giờ còn có tâm tư ngắm cảnh, không phải nhân tài thì chính là kẻ điên.

Xét thấy Thẩm Mộc là anh ruột, Thẩm Hạo cảm thấy anh khẳng định là người vế trước.
Thẩm Mộc thu hồi ánh mắt nhìn xa xăm, lại nhìn về phía gần chỗ bồn hoa.
Không biết là hộ gia đình nào có nhàn hạ thoải mái này, ở bên cạnh ruộng, ven đường quốc lộ dùng xi măng xây một cái kiến trúc nhỏ hình tròn, ở trong cho đất, lại trồng chút hoa dại không biết tên, muôn hồng nghìn tía, trên nền cỏ xanh nước biếc, thành thật mà nói là phong cảnh không tồi.
Chợt có sở cảm, Thẩm Mộc vươn ngón tay khẽ chạm vào một cánh hoa vàng nhạt, ngoài dự liệu lại từ tình tự bên trong, đạt được một ít tin tức.
Rất pha tạp, rất mơ hồ.
Không giống với Sen Đá Niếp Niếp có thể biểu đạt ra tình hình sinh trưởng của bản thân và cảm xúc ngay lập tức, hoa dại chỉ truyền đến một chút cảm xúc, tựa hồ chỉ là phién diện, vui vẻ mà đắc ý, Thẩm Mộc hơi giật mình, mới chú ý tới cây hoa này là cây phát triển tốt nhất trong bồn hoa, cũng là cây đẹp nhất.
Hoa cũng sẽ so bì sao?
Suy nghĩ này vừa xuất hiện, Thẩm Mộc liền tự giễu: Sao lại không? Cái gọi là vạn vật chi linh, bất quá là nhân loại tự mình gọi mà thôi.
Khi internet vẫn còn, mọi người sôi nổi kinh ngạc cảm thán “Tận thế tới”, nhưng đây rốt cuộc là tận thế của ai đây?
Sơn minh thủy tú, nơi chốn sinh cơ nơi chốn cẩm tú, mùa hè vốn là lúc vui sướng hưởng thụ, cây cối đều sinh trưởng rất tốt, bị buộc đến đường cùng, dường như chỉ có nhân loại.
Đúng rồi, động vật đâu?
Cẩn thận nhớ lại cảnh tượng mấy ngày nay, Thẩm Mộc phát hiện, bọn họ thế mà không gặp được bất cứ vật nào.
Liên tưởng đến tiểu thuyết mạt thế trước kia từng đọc qua, động thực vật tang thi trong đó tất cả đều tiến hóa, tình cảnh kia thật sự làm cho người ta sợ hãi cực kỳ, mà lúc này, may mắn trong nhân loại còn có người có thể chống đỡ nổi, đó là…… dị năng giả.
Nghĩ đến thủy cầu be bé của Thẩm Hạo, Thẩm Mộc thở dài.
Gánh thì nặng mà đường thì xa.
Nếu dựa theo phân chia cấp bậc ma pháp sư trên thế giới của Hughes, trình độ này mới chỉ là ma pháp nhập môn, học đồ?
【 Thần Tuyển đại lục.


Cái gì?
Trong đầu nhận được một cổ ý thức, Thẩm Mộc hơi chần chờ, rồi tiếp thu nó.
Loại cảm giác này, phảng phất như đối phương gửi tới một bóng chat, hắn tiếp thu, liền mở ra một con đường để liên hệ.
Hughes tiến thêm một bước giải thích: 【 Nguyên thế giới của ta, gọi là Thần Tuyển đại lục.


Thời cơ chen vào quá tốt.
Nói chuyện đến đây, Thẩm Mộc không cách nào thoải mái được: 【 Cậu biết tôi đang suy nghĩ gì? 】
Bị nhìn trộm suy nghĩ là chuyện làm người căm thù đến tận xương tuỷ, dù cho quan hệ của hai bọn họ thập phần chặt chẽ, Thẩm Mộc cũng không tính mở rộng lòng mình với một người khác.
Đối với kháng cự và không vui của anh, Hughes cười nói: 【 Anh nghĩ đến chuyện có quan hệ đến ta, cho nên, ta sẽ biết.

】 Cậu lười biếng bổ sung: 【 Xem như năng lực của thần đi.


Ngữ khí Thẩm Mộc thường thường: 【 Ồ, Voldemort.


【 Anh nói chính là đại ma vương không mũi trong tiểu thuyết《 Harry Potter 》? 】 Hughes không cho là đúng: 【 Hắn kém xa thần, mặt khác, nếu một tên Ma Vương cũng có năng lực như vậy, ta có là hết sức bình thường.


Sách anh đọc, cậu cũng nhìn thấy?
Ghi một bút trong tư liệu về Hughes, Thẩm Mộc vô tình làm thinh trước đề tài này, ngược lại hỏi: 【 Làm sao tôi mới có thể chủ động nói chuyện với cậu? 】
【 Khi anh đủ mạnh.


Hughes nói như vậy, mang theo một loại âm luật độc đáo, giống như ở trong một giáo đường thuần trắng, mục sư truyền đạt ý chỉ của thần cho tín đồ, lại giống như quân chủ thận trọng mà báo cho kỵ sĩ của hắn làm thế nào để đạt được vinh quang, ý tứ tha thiết chờ mong này, khẩn thiết bảo hộ chi tâm, bộc lộ ra ngoài.
Lời nói thấm thía.
Nhưng không cách nào phủ nhận chính là, đây là chủ nghĩa duy tâm.
Vứt đi biểu hiện vốn có bên ngoài, kỳ thật bản chất giống như thầy bói nói “Phụ tại mẫu tiên vong”*, người vạn năng** mà thôi.
* Câu này đọc lên có 2 nghĩa 1.

Cha còn, mẹ mất trước.

2.

Cha chết trước mẹ.

Đây chỉ là lời nói sáo rỗng, kinh điển về sự lừa đảo của thầy bói, không nên tin.
** Một ẩn dụ cho một người có thể làm tất cả mọi thứ nhưng không giỏi bất cứ điều gì.
Lời không hợp ý, nửa câu cũng ngại nhiều.
Thấy Thẩm Mộc không nói lời nào, Hughes cười khẽ lên: 【 Anh muốn có dị năng sao? 】
Trong loạn thế, sức mạnh là căn bản.
Đối với đề tài này Thẩm Mộc không có khả năng làm lơ, anh giật mình: 【 Tôi có thể đơn giản câu thông với thực vật, cảm quan và lực khôi phục đều mạnh hơn người bình thường rất nhiều, chẳng lẽ cái này không tính là dị năng? 】
【 Không phải.

】 Hughes đương nhiên nói: 【 Anh là một nửa của ta, những thứ đó đều là bẩm sinh.


Vậy sao trước kia không có?
Thiên địa dị biến, chỉ có thể là thiên địa dị biến.
Lời còn chưa nói ra, Thẩm Mộc đã biết đáp án.
Tầng tầng vấn đề sâu hơn sôi nổi nảy lên trong óc: Vì sao thiên địa lại dị biến? Mạt thế tới thế nào? Sao con người lại biến thành tang thi? Nguyên nhân sinh ra và phương hướng phát triển của dị năng là gì? Hết thảy bản chất, tất cả căn nguyên, hết thảy kết quả, đến tột cùng là cái gì?
【 Năng lực của ta, chính là năng lực của anh.


Có lẽ là bị suy nghĩ loạn cào cào của Thẩm Mộc quấy nhiễu, Hughes ném xuống một câu, liền cắt đứt liên hệ.
Năng lực của tự nhiên chi thần à?
Thẩm Mộc thở dài, chậm rãi mở lòng bàn tay, trong lòng bàn tay thình lình xuất hiện một hạt giống nhẵn nhụi, đỏ tươi mọng nước.
Anh nhận được hạt giống này.
“Anh, em viết xong rồi, nè!” Thẩm Hạo nộp giấy lên, như trút được gánh nặng mà duỗi người, tròng mắt quay tròn loạn chuyển, rất nhanh nhìn thấy hạt giống: “Ấy, đây là cái gì, kẹo cầu vồng?”
“Dị năng của anh.”
“Ồ…… Hả?”
Thẩm Hạo nhìn bốn phía xung quanh, duỗi tay sờ sờ trán anh mình: “Không nóng mà.” Thức tỉnh dị năng không phải nên trải qua một bước phát sốt sao?
“Không, tự nhiên liền có.”
“……”
Sao lại phân biệt đối xử như vậy?
Thẩm Hạo dán mắt vào quan sát thứ trong tay anh trai, sau một lúc lâu mới bừng tỉnh: “Anh, chẳng lẽ dị năng của anh là biến ra kẹo viên? Cái này cũng tốt, chúng ta cuối cùng không lo chết đói rồi!” Rất nhanh hắn lại bắt đầu sầu lo: “Nhưng cứ luôn ăn kẹo sẽ béo lắm.” Lúc nói đến đây, Thẩm Hạo theo bản năng nhìn cái bụng của mình.
Mạt thế không phải lo lắng nhất, hẳn chính là giảm béo.
“Đây là hạt giống.”
“Có thể mọc ra trái cây?”
“Là một loại hoa.”
“…… À.”
Cho nên dị năng này có tác dụng gì? Thẩm Hạo buồn bực, còn muốn hỏi tiếp, đám người Tần Ca đã đi tới, mang đến biện pháp đã thương thảo xong.
Tội phạm chiếm lĩnh viện nghiên cứu, nhưng vật tư dự trữ vẫn như cũ là vấn đề hàng đầu, huống chi yêu cầu của mấy tên liếm máu lưỡi đao đó không chỉ là sinh tồn, còn có hưởng thụ, trên mặt ý nghĩa nào đó, cái sau thậm chí còn quan trọng hơn cái trước.

Ba người tên đô con tới đây chính là để cướp bóc vật tư.
Thời gian ba tên này ra ngoài không sai biệt lắm không trở về, chắc chắn sẽ có người mới đi ra xem xét tình hình, mấy tên đi ra khỏi viện nghiên cứu, có một vài nơi bọn chúng nhất định sẽ đi qua.
“Mấy người muốn ta đi làm mồi nhử?”
Thẩm Hạo không thể tin tưởng mà chỉ vào chính mình, trợn mắt há mồm.
Tần Ca quay mặt đi, Tập Na thẹn thùng nói: “Nếu Chu Lâm thích nữ nhân, chị cũng đạo nghĩa không từ, đáng tiếc hắn ta lại thích……” Cô không nói được nữa.
Vương Võ nhìn chăm chú vào người nào đó: “Con trai mặt trẻ con.”
Thẩm Hạo: “……”
Giờ này khắc này, hắn đặc biệt muốn biết một vấn đề, hôm nay hoàng lịch viết cái gì?
Một cánh tay kiên cố hữu lực ấn lên vai Thẩm Hạo, Thẩm Mộc đứng phía sau em trai, nói: “Tôi và Tiểu Hạo sẽ không tách ra.”
Lý Hòa Quang đứng bên cạnh hai anh em, yên lặng biểu thị thái độ.
Tập Na phản đối: “Chỉ có Thẩm Mộc và Thẩm Hạo thì thôi, anh mà cùng đi, sẽ khiến cho đám phạm nhân cảnh giác, mắt đám đó thật sự tốt, phân rõ ai là lính.”
Lý Hòa Quang không để ý cô.
“Anh ——”
“Bớt tranh cãi, Tập Na,” Ngữ khí Tần Ca nghiêm túc: “Bọn họ không phải cấp dưới của cô.”
“Phải!”
Tập Na cười cười xin lỗi.
Kế hoạch rất đơn giản, đơn giản là trước trà trộn vào viện nghiên cứu, lại tùy thời mà động, tùy cơ ứng biến.

Bởi vì viện nghiên cứu vốn không thu người mới, cho nên “Người mới” cần phải có lý do làm bọn chúng giữ lại, ví dụ như, không có lực uy hiếp, hơn nữa là loại hình Chu Lâm thích.
Vì diễn càng thêm chân thật, Vương Võ và Tập Na tìm kiếm ở phụ cận một phen, mang về một cái xe tải miễn cưỡng có thể sử dụng, còn chia một ít vật tư nhét vào, ba người Thẩm Mộc giả bộ làm người xui xẻo đào vong, chuẩn bị ở địa điểm đã định sẵn thả neo.
Trước lúc lên xe, Thẩm Mộc chậm lại vài bước, hỏi: “Nếu bọn tôi phản đối kế hoạch này, sẽ thế nào?”
Tần Ca nghiêm túc mà chăm chú nhìn thiếu niên làm chính mình động tâm này: “Vậy thì không làm.”
Tập Na hơi hơi hé miệng, tựa hồ muốn nói gì đó; Vương Võ sắc mặt trầm ổn, an tĩnh đứng sau thiếu gia.
Thẩm Mộc đem vẻ mặt mấy người thu vào đáy mắt, gật gật đầu.
Ngồi trên xe tải, Thẩm Hạo đau răng xé hình dán mèo Kitty trên cửa sổ xe xuống, lại vứt một con búp bê barbie, một cái dây chuyền hình Totoro, tiêu trừ dấu vết nữ tính của chủ xe, bất mãn nói: “Cái cô Tập Na kia sao không tự mà đi chứ?”
Tuy nói kế hoạch là bắt mối với Chu Lâm cùng nhau đối phó với Dương Phán đang khống chế Thái giáo sư, nhưng có thể gài người vào phe Dương Phán, không phải cũng là chuyện tốt sao?
Thẩm Mộc ý vị không rõ nói: “Dù sao cô ấy cũng là quân nhân bình thường, không phải gián điệp đặc công.”
Tình thế mạnh hơn người.
Lý Hòa Quang ngồi ở ghế lái, ra chủ ý: “Nếu không muốn thì chúng ta trực tiếp lái xe đi.”
“Đồ ăn ít đến đáng thương, đi kiểu gì? Khu tập chung ở G thị là đại bản doanh của Tần Ca, vạn nhất bọn họ trở tìm chúng ta gây khó dễ thì sao?” Thẩm Hạo căm giận.
“Không.” Lý Hòa Quang và Thẩm Mộc trăm miệng một lời: “Đồ ăn vậy là đủ rồi.”
Đồ Tần Ca nhét vào đây, đủ để cho bọn họ đi ngang qua G thị, vượt tới khu tập chung tiếp theo.
Thẩm Hạo mê mang: “Rốt cuộc bọn họ nghĩ sao vậy?” Đề ra một kế hoạch nguy hiểm, đồng thời còn để lại đường lui rộng lớn như vậy, thật sự tin tưởng bọn họ sẽ kiên định bất di chấp hành kế hoạch sao? Tín nhiệm giữa người với người, bất tri bất giác đã tới trình độ này rồi sao?
Thẩm Mộc cũng không rõ.
Anh đương nhiên không thể tưởng tượng được đây là di chứng của việc Tần Ca động tâm, vì thế, vô giải.
“Tiểu Mộc, em nói đi?”
“Đi chỗ chỉ định thả neo đi.”
“Bảo đảm an toàn?”
“Nắm chắc bảy tám phần.”
“Được.”
Lý Hòa Quang đáp ứng một tiếng không hề hỏi nhiều, ở trong mạt thế, nắm chắc phần lớn như vậy đã xem như tương đối khó có được.
Anh không nói nữa, Thẩm Hạo lại khoa trương mà quơ tay múa chân: “Anh, không phải chứ, sao phải nghe theo tên giai cấp tư sản Tần Ca kia? Không muốn đâu, tờ giấy chép phạt kia không thể là di thư của em được!”
“Không sao, còn có nó cơ mà.”
Hạt giống đỏ tươi nằm trong lòng bàn tay trắng nõn phát ra quang mang điềm xấu.
Lý Hòa Quang nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, cũng không có động tĩnh gì, lòng hiếu kỳ của hắn không nhiều lắm, bình tĩnh mà khởi động xe.
Âm nhạc vui sướng nối tiếp vang lên: pika, pika, pika ~ chuuuu!
Thẩm Hạo: “Đù!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui