Vườn trường đại học.
Hoàng Y Y đang ôm mấy quyển sách đi về phía thư viện lại bị hai cô gái ngăn lại.
"Ồ, đây không phải Hoàng đại tiểu thư sao? Hôm nay sao lại ăn mặc keo kiệt như vậy a? Túi xách hàng hiệu của cô đâu? Dây chuyền kim cương của cô đâu? Còn có váy hàng hiệu của cô đâu rồi?" Nhìn chằm chằm Hoàng Y Y, Trịnh Phỉ Nguyệt vẻ mặt khinh thường nói.
"Đúng đó, cô không phải ghê gớm lắm sao, làm cho đại thiếu gia Âu Dương Húc phải xoay quanh mình, muốn cái gì thì có cái đó sao?" Hồ Du cũng đối với Hoàng Y Y cực kỳ khinh thường.
Cái ả Hoàng Y Y chính là loại giả thanh cao lại hám giàu.
Lúc trước cô mới là bạn gái của Âu Dương Húc, vậy mà lại bị tiện nhân Hoàng Y Y này đào góc tường, bây giờ nghĩ lại, Hồ Du hận đến ngứa răng.
Liếc nhìn hai người một cái, Hoàng Y Y quay đầu muốn vòng qua hai người lại bị Hồ Du ngăn cản.
"Sao hả, cảm giác bị Âu Dương Húc đá dễ chịu không? Cảm giác từ thiên đường rớt xuống địa ngục bây giờ cô nếm được rồi chứ?" Liếc nhìn Hoàng Y Y, đáy mắt Hồ Du tràn đầy ý cười, vô cùng vui vẻ khi thấy người gặp họa.
Cô với Âu Dương Húc lúc ở cao trung đã cặp với nhau rồi.
Chỉ là sau khi lên đại học, Âu Dương Húc lại coi trọng tiện nhân Hoàng Y Y này, chết sống muốn chia tay với cô, vì việc này mà cô náo loạn với Âu Dương Húc rất nhiều lần, tiếc là gia đình Âu Dương Húc quá có thế lực, cô đấu không lại.
Cuối cùng, cô đành phải cầm 500 vạn phí chia tay, chia tay với Âu Dương Húc.
"Chuyện của tôi không liên quan tới cô!" Liếc cô ta một cái, Hoàng Y Y rời đi, Hồ Du lại kéo quần áo ả lại cho một bạt tay.
"Đồ đê tiện, tao từ lâu muốn đánh mày rồi.
Bây giờ không còn ai che chở mày nữa, cho dù tao có đánh mày cũng không ai thèm quản." Vừa nói Hồ Du vừa nháy mắt với bạn tốt của mình Trịnh Phỉ Nguyệt.
Trịnh Phỉ Nguyệt lập tức đi lên bắt lấy bả vai của Hoàng Y Y.
"A, mấy người muốn làm gì?" Sách trong ngực rơi đầy đất, Hoàng Y Y sợ hãi thốt lên.
"Đồ đê tiện, dám đoạt bạn trai của tao!" Hồ Du nâng tay lên dùng hết sức đánh Hoàng Y Y liên tục năm cái tát.
"Các cô, các cô dám đánh người!" Nhìn thấy bạn tốt bị khi dễ, Tô San vội chạy tới hỗ trợ.
"Đánh nó thì sao vậy? Bổn tiểu thư thích đánh thì đánh.
Âu Dương Húc tao không dám chọc vào, chẳng lẽ thứ gái nông thôn mà bổn tiểu thư lại sợ hay sao? Phỉ Phỉ, chúng ta đi!" Mang theo Trịnh Phỉ Nguyệt, hai cô gái vênh mặt hất hàm rời đi.
"Y Y, cậu không có việc gì đi!" Đỡ lấy bạn tốt của mình, Tô San vẻ mặt nôn nóng hỏi.
"Không có gì đâu!" Lắc đầu, Hoàng Y Y cúi đầu nhặt sách rơi trên đất lên.
"Hồ Du cũng quá khinh người rồi!" Hồ Du trong nhà có tiền nên cô ta thường hay ở trường học tác oai tác quái khi dễ người khác.
"Thôi!" Hoàng Y Y lắc đầu tỏ vẻ không ngại việc đó.
Thật ra không phải ả không ngại mà ả căn bản không đấu lại vị Hồ đại tiểu thư đó.
Hồ gia tuy rằng không có tiền bằng Âu Dương gia nhưng ở Hải Thành cũng có địa vị nhỏ.
Ả chỉ là một sinh viên nghèo không quyền không thế, lấy gì mà đấu với người ta?
"Y Y, cậu quá thiện lương!" Nhìn bạn tốt nén giận, Tô San khẽ thở dài một tiếng.
Tính của Y Y chính là rất hay nhẫn nhục chịu đựng!
"Đúng rồi Y Y, việc thực tập cậu có hỏi Âu Dương Húc hay chưa? Cậu ấy không phải đã đồng ý giúp cậu tìm quan hệ để vào bệnh viện trung tâm thành phố sao?" Tô San lên tiếng hỏi về việc thực tập.
"Không có!" Âu Dương Húc đã sớm đem số điện thoại của ả kéo đen rồi nên ả không thể gọi được cho người ta.
Với lại một đám bảo tiêu nhà Âu Dương Húc lợi hại như vậy, ả căn bản cũng không thể vào được cửa nhà người ta luôn!
"Trời, bây giờ đã là lúc nào rồi mà cậu còn không nhanh lên chứ? Bệnh viện trung tâm thành phố rất khó vào đó, cậu chỉ dựa vào thành tích cũng xác định không thể vào được đâu!"
Nhìn bạn tốt vì mình mà nôn nóng, Hoàng Y Y khẽ gật đầu.
"Ừ, tôi biết mà!"
Nhìn bóng dáng bạn tốt rời đi, Tô San khẽ thở dài một tiếng.
Cô nghĩ thầm: Cũng không biết Âu Dương Húc làm sao vậy, sao lại mặc kệ Y Y? Nếu không có Âu Dương Húc hỗ trợ, Y Y sợ là sẽ không vào được bệnh viện trung tâm thành phố rồi.
Ôm sách trong ngực, Hoàng Y Y nắm chặt bìa sách.
Cảm giác từ thiên đường ngã xuống địa ngục sao?
Chính xác, mấy ngày nay Âu Dương Húc không để ý tới ả, không thích ả, cả đám trai lẫn gái lúc trước nịnh nợ ả bây giờ cũng không còn vây quanh ả nữa.
Những bộ đồ và trang sức hàng hiệu Âu Dương Húc mua cho ả cũng bị cậu ta lấy về.
Những đồ vật còn dư lại Hoàng Y Y cũng không dám mặc, sợ ngày nào đó bị nhìn thấy lại bị lấy về thì nguy.
Vì thế hiện giờ Hoàng Y Y khôi phục bộ dạng sinh viên nghèo, một cái áo ngắn tay 20, 30 đồng cùng với quần cao bồi bạc màu phối hợp với giày thể thao rẻ tiền.
Không, ả sẽ không mất đi hết, Hồ Du cô chờ đó, Âu Dương Húc nhất định sẽ trở về bên cạnh ả.
Tôi nhất định sẽ khiến cô hối hận với những gì mà hôm nay cô đã làm với tôi!
Hoàng Y Y ở trong lòng tự nói với mình, ả nhất định phải đoạt lại hết thảy những gì thuộc về ả! Nhất định phải đoạt lại sủng ái của Âu Dương Húc!
END CHƯƠNG 12..