Nằm trên giường bệnh suốt bảy ngày, Ngô Hạo Thiên rốt cuộc tới ngày cắt chỉ.
Sau khi cắt chỉ nghĩa là anh được hoàn toàn giải phóng, có thể xuất viện.
Đi ra khỏi cửa lớn bệnh viện, Ngô Hạo Thiên thở ra nhẹ nhõm.
Nghĩ thầm: Nằm viện thật đúng là cùng ngồi ngục giam chả khác gì nhau! Một chút tự do thân thể đều không có!
"Aiz, lão đại rốt cuộc có thể lại thấy ánh mặt trời.
Chúng ta cũng không cần nhìn sắc mặt của Âu Dương Húc nữa.
Lão đại nếu lại không xuất viện, tôi sẽ nghẹn chết mất!" Vương Quân sáng sủa nói.
Lúc này, hắn thật muốn đi mua một dây pháo đem tới trước cửa bệnh viện quân khu đốt một lần để chúc mừng thoát khỏi ma chưởng của Âu Dương Húc.
Nhưng mà hắn biết, nếu hắn thật sự làm vậy, lão đại nhất định sẽ cho hắn ăn đá.
Dù sao chỗ này là căn cứ quân sự, tuyệt đối không cho đốt pháo.
"Ha ha ha, nhìn chút tiền đồ này của cậu đi.
Cậu không phải muốn khiếu nại người ta sao? Sao cậu không đi đi?" Lưu Chí Siêu vui sướng khi người gặp họa nói.
"Vì, vì tôi cũng không biết nếu không sốt tới 38 độ trở lên thì có thể hạ sốt bằng phương pháp vật lý!"
Nói đến chuyện này, Vương Quân liền một bụng ủy khuất, ngày đó hắn tìm được phòng viện trưởng.
Nhưng viện trưởng người ta lại nói Âu Dương Húc làm đúng.
Còn nói bệnh nhân sau khi phẫu thuật mà sốt cao thì không thích hợp dùng thuốc hạ sốt quá mạnh sẽ ảnh hưởng đến việc khép lại của vết thương, lại còn giáo huấn hắn một trận.
Việc này làm cho Vương Quân rất nghẹn khuất, về sau cũng không lại dám đi đến phòng viện trưởng khiếu nại gì nữa.
"Được rồi, trở về đi!" Nhìn hai người anh em tốt, Ngô Hạo Thiên cất bước đi trước.
- ---
Trực đêm về, Âu Dương Húc vừa mới lái xe về đến cửa nhà liền thấy Đổng Kiêu cùng Trịnh Hâm đang chờ ở cửa biệt thự.
"A Húc, cậu đã về rồi!" Đổng Kiêu vui tươi hớn hở chạy đến trước xe của Âu Dương Húc.
"Đúng vậy, bọn tôi tìm cậu vài ngày rồi đó A Húc!"
Từ sau lần gặp trước đã có hơn nửa tháng họ không nhìn thấy Âu Dương Húc, gọi điện cũng không gọi được, đi trường học cũng không thấy người, đi bệnh viện trung tâm thành phố nghe ngóng, người ta căn bản không đi qua đó thực tập.
Nghe nói Âu Dương Húc đi bệnh viện Võ Cảnh, hai người nghĩ tới việc đi bệnh viện tìm cậu, nhưng mà đáng tiếc là bên quân khu quản quá nghiêm, căn bản không cho tiến vào.
Hai người thật sự không có cách nên cũng chỉ có thể ôm cây đợi thỏ, ở cửa nhà Âu Dương Húc cầu may.
Nhìn thấy hai người, Âu Dương Húc không nói gì, trực tiếp lái xe vào cửa lớn.
Hai người cũng đuổi theo xe Âu Dương Húc chạy vào.
"A Húc, nghe nói cậu đi thực tập ở bệnh viện Võ Cảnh phải không?" Đi theo Âu Dương Húc vào bệnh viện, Đổng Kiêu tung tăng ngồi bên người Âu Dương Húc, vẻ mặt quan tâm hỏi.
"Tôi muốn đi thực tập ở đâu cũng phải cần cậu đồng ý à?" Âu Dương Húc nghiêng đầu trợn mắt khinh thường.
"Ha ha ha, không phải không phải, người anh em này không phải đang quan tâm cậu sao!" Đổng Kiêu lắc đầu vội vàng cười làm lành.
"A Húc, thật ra bệnh viện trung tâm thành phố càng thích hợp với cậu, lại gần nhà, anh em chúng ta có muốn tụ tập cũng dễ." Trịnh Hâm tốt bụng đề nghị.
Nếu Âu Dương Húc không đi bệnh viện trung tâm thành phố, chẳng phải sẽ thoát khỏi khống chế của gã hay sao?
"Tôi cảm thấy bệnh viện Võ Cảnh rất tốt.
Muốn về nhà thì về nhà, không muốn về nhà thì bên đó còn bao ăn bao ở, đãi ngộ tốt biết bao nhiêu!" Bệnh viện trung tâm thành phố? Hừ, cậu thực không muốn mỗi ngày phải ứng phó với bọn khốn âm hồn bất tán này đâu.
"Hắc hắc hắc, A Húc cậu không cần lo lắng.
Hoàng Y Y bị phân đến Ngũ Hoàn, chỉ là một bệnh viện nhỏ.
Bệnh viện trung tâm thành phố tốt như vậy, ả chỉ là một sinh viên nông thôn nghèo làm sao có thể vào được chứ?" Đổng Kiêu cười nói đem tin tức tốt này nói cho cậu.
Âu Dương Húc nghe vậy nhướng mày.
Ha hả, xem ra không có pháo hôi là mình hỗ trợ, nữ chủ bất quá cũng chỉ có thế mà thôi!
"A Húc, tôi với Đổng Kiêu đều đi bệnh viện trung tâm thành phố, chỉ còn một mình cậu thôi.
Nếu không thì cậu nói với dì một tiếng, cũng đi bệnh viện trung tâm thành phố thực tập luôn đi?" Trịnh Hâm thử thăm dò hỏi.
"Không cần, tôi cảm thấy ở bên này khá tốt!" Âu Dương Húc mỉm cười cự tuyệt.
Kỳ lạ, Đổng Kiêu và Trịnh Hâm hai tên này làm sao có thể vào bệnh viện trung tâm thành phố thực tập được vậy nhỉ?
Bên trong nguyên tác có nhắc tới, Âu Dương Húc nhờ mẹ mình thông qua quan hệ mà đưa cậu, Đổng Kiêu, Trịnh Hâm và Hoàng Y Y bốn người cùng đi bệnh viện trung tâm thành phố.
Nhưng hiện tại không có mình hỗ trợ, vậy sao hai tên khốn này lại có thể vào bệnh viện trung tâm thành phố nhỉ?
Xem ra việc này thật kỳ lạ, cần phải điều tra mới được.
"A Húc, chúng ta......"
"Ngại quá, tôi mới trực ca đêm xong, muốn ngủ bù.
Nếu các cậu không có việc gì khác, chúng ta nói tới đây thôi!" Âu Dương Húc hạ lệnh tiễn khách.
"Được được được, cậu về phòng ngủ trước đi! Buổi tối chúng ta tụ tập, anh em cậu mời rượu, chưa kể tôi còn vì cậu chuẩn bị quà tốt đâu!" Đổng Kiêu nói tới đây thì nháy mắt vài cái với Trịnh Hâm.
"Đúng vậy, buổi tối ra ngoài tụ tập một chút đi!" Trịnh Hâm cũng lên tiếng nói hùa theo.
"Không cần, tối tôi còn có việc!" Âu Dương Húc nói xong đứng dây, không thèm quay đầu một mạch đi thẳng lên lầu.
Nhìn bóng dáng cậu rời đi, Trịnh Hâm không khỏi nhíu mày, gã cảm thấy Âu Dương Húc càng ngày gã càng không thể khống chế được nữa, loại cảm giác này làm cho gã thật lo lắng bất an!
Chẳng lẽ Âu Dương Húc đã nhận ra cái gì? Đã bắt đầu nghi ngờ gã hay sao?
END CHƯƠNG 23..