Đứng ở cổng lớn, nhìn căn tứ hợp viện trước mặt, Ngô Hạo Thiên hơi ngây người một lúc.
"Đây là đâu vậy?"
"Là không gian trong hệ thống của em." Vừa nói, Âu Dương Húc vừa mang người đi vào trong viện.
Nghiêng đầu, Ngô Hạo Thiên phát hiện sân phía tây có hai kho hàng nhỏ và một cái gara.
Sân phía đông lại là khu đất trống.
Một tòa nhà lớn trước nam sau bắc sừng sững ở trước mặt mình.
"Vào nhà đi!" Mỉm cười, Âu Dương Húc lôi kéo tay nam nhân đi vào tòa nhà lớn.
"Nơi này..."
Đi vào trong phòng khách, nhìn nội thất rất đơn giản, chỉ có salon lớn và bàn trà ở phòng khách, Ngô Hạo Thiên hơi nhướng mày.
"Cái này chính là một phần hệ thống mạt thế của em.
Bây giờ anh đã thấy rồi!"
Nghe được lời này, Ngô Hạo Thiên mày nhíu càng chặt.
"Tiểu Húc, em không nên mang anh vào đây.
Bí mật lớn như vậy, em không nên nói cho người khác biết." Bản thân có được không gian, phải biết rằng đây là một việc kinh động đến thế nào chứ.
"Hì hì hì, anh sẽ đưa em vào viện nghiên cứu để giải phẫu sao? Anh sẽ làm hại em sao?" Nhìn chằm chằm vào đôi mắt nam nhân, Âu Dương Húc nghiêm túc hỏi.
"Sẽ không!" Ngô Hạo Thiên trả lời chắc chắn.
"Vậy, anh có vì em là người xuyên việt, vì em có không gian mà chia tay với em không?" Âu Dương Húc lại nhìn chăm chú nam nhân hỏi.
"Không, anh sẽ không, anh chỉ biết phải càng nỗ lực hơn, càng cố gắng bảo vệ em thật tốt." Nói xong, Ngô Hạo Thiên ôm chặt lấy người yêu của mình.
Đây là Tiểu Húc của anh, làm sao anh có thể ghét bỏ được? Làm sao anh có thể hối hận được chứ?
Nếu, nếu không có Tiểu Húc đem mọi chuyện nói cho anh, có lẽ, có lẽ ngày mai bản thân anh sẽ biến thành tang thi ăn thịt người.
Người này, vì cứu vớt anh, không tiếc đem tất cả bí mật không hề giữ lại nói cho anh biết.
Em ấy toàn tâm toàn ý yêu anh như vậy, hao tâm tổn trí cứu anh.
Ngô Hạo Thiên anh làm sao lại không cần em ấy chứ? Sao có thể bán đứng em ấy được?
"Hạo Thiên, cám ơn, cám ơn anh!" Ôm eo nam nhân, Âu Dương Húc chôn đầu vào lồng ngực của anh.
- -
Sau khi biết được tất cả bí mật, Ngô Hạo Thiên lấy lý do phải truy tra bọn buôn ma túy để từ chối nhiệm vụ ở Bành Thành.
Hơn nữa còn gọi điện cho cha anh ở Cảnh Thành xa xôi.
"Thằng nhóc thúi, không phải con hay lắm sao? Không phải 6 năm nay con không thèm gọi điện về nhà một lần sao? Vậy bây giờ con gọi về làm cái gì?" Vừa bắt điện thoại, Ngô Chân Khôn lập tức trách mắng.
"Con có một cơ mật quân sự muốn nói cho cha.
Cha đi thư phòng tìm một nơi không có người đi.
Năm phút sau con lại gọi cho cha!" Nói xong, Ngô Hạo Thiên lưu loát cúp điện thoại.
"Nè..." Trừng mắt nhìn điện thoại, Ngô Chấn Khôn cạn lời.
"Là điện thoại của ai đó? Có phải Hạo Thiên không?" Nhìn chằm chằm chồng mình, vẻ mặt Thái Quyên kích động hỏi.
Lúc nãy chồng bà nói 6 năm không gọi điện, ngoại trừ con trai lớn còn có thể là ai?
"Là anh cả sao?" Nhìn cha, Ngô Hạo Vũ và Ngô Hạo Văn cũng là vẻ mặt giật mình.
"Việc trong quân đội.
Mọi người ăn cơm trước đi!" Nói xong, Ngô Chấn Khôn rời khỏi bàn ăn, đi lên lầu vào thư phòng của mình.
Quả nhiên, ông vừa vào thư phòng xong thì điện thoại lại vang lên.
"Là việc cơ mật gì?" Ngô Chấn Khôn nghiêm túc lên tiếng hỏi con trai.
"Bành Thành bạo phát dịch bệnh virus W.
Chuyên gia đoán trước, ngày 24 tháng 6, toàn bộ Vinh Quốc đều sẽ bùng nổ bệnh dịch.
Trước khi dịch bệnh tới, dữ trữ nhiều thức ăn nước uống.
Còn có, sau khi dịch bệnh bùng phát, những người đã cảm nhiễm virus W sẽ biến thành quái vật ăn thịt người.
Nếu bên cạnh có người bị nhiễm, sắc mặt tái nhợt, hai mắt đỏ như máu, cần phải cách ly, hoặc xử quyết ngay tại chỗ.
Nếu không, bọn họ sẽ ăn luôn người không bị nhiễm, cũng sẽ truyền virus cho những người khác."
"Hạo Thiên, việc này..." Nghe con trai nói vậy, Ngô Chấn Khôn khiếp sợ không nói nên lời.
60 tuổi đời, ông tự hỏi ông cũng đã từng gặp nhiều việc lớn rồi.
Nhưng, nhưng loại chuyện người ăn thịt người này, lần đầu ông mới nghe nói tới.
"Không cần nghi ngờ con, đây là cơ mật tối cao của Vinh Quốc, chỉ có các cấp cao đại đội đặc chủng mới biết được.
Với lại, cha phải tuyệt đối bảo mật, không thể nói ra cho bất kỳ người nào biết!"
"Ừ, cha biết.
Con, con cũng cẩn thận!" Bình tĩnh lại, Ngô Chấn Khôn gật đầu hiểu rõ.
"Vâng!" Gật đầu, Ngô Hạo Thiên cúp điện thoại.
END CHƯƠNG 43..