Nhìn vẻ mặt nghiêm túc không chút khách khí của vị đại ca bảo tiêu trước mặt này, ba người đều ngây ngẩn cả người.
Đây là, đây là muốn đuổi bọn họ đi đi???
Đem ánh mắt mờ mịt chuyển hướng nhìn Âu Dương Húc, nhìn người một thân áo sơ mi hàng hiệu phối hợp quần tây giày da, hai chân bắt chéo ngồi trên ghế ưu nhã uống từng ngụm từng ngụm cà phê, không biết vì cái gì, Hoàng Y Y có một loại cảm giác thật xa lạ.
Cái tên con nhà giàu cao cao tại thượng trước mắt này chính là cái tên ngốc ngày thường vẫn luôn đi theo sau mông mình, tùy ý mình đùa giỡn trong lòng bàn tay đây sao? Cậu ta thật sự vẫn là tên Âu Dương Húc đó sao?
"A Húc, là tôi không tốt, là tôi làm tổn thương tình cảm của cậu.
Cậu muốn trách thì cứ trách tôi là được rồi, không nên trách Đổng Kiêu cùng Trịnh Hâm.
Bọn họ là bạn tốt của cậu mà, cậu đừng nên giận chó đánh mèo lên người bọn họ!" Hoàng Y Y vẫn như cũ duy trì hình tượng bạch liên hoa nhu nhược động lòng người nói.
Nghe câu này, Âu Dương Húc nhìn về phía ả.
"Bạn học Hoàng Y Y, cô nghe cho rõ.
Tôi muốn làm như thế nào, đối xử với bạn bè tôi như thế nào thì cũng không liên quan gì đến cô.
Xin cô không cần tự cho mình là đúng, mặt khác, mời cô đem dây chuyền kim cương trên cổ cô và túi xách giao ra đây."
Không khách khí nhìn đối phương, Âu Dương Húc trực tiếp đòi lại đồ từ ả.
Ở trong lòng hung hăng mắng nguyên chủ là bại gia tử (aka đứa con phá sản), một cái dây chuyền kim cương hơn ba mươi vạn vậy mà lại đem đi tặng cho một ả tâm cơ như vậy!
"A Húc, cái đó, là cậu tặng cho tôi cơ mà?" Vuốt dây chuyền kim cương trên cổ mình, Hoàng Y Y kinh ngạc nhìn cậu.
Giá trị dây chuyền này xa xỉ như vậy, ả làm sao có thể cam tâm trả về được chứ?
"Chính là bổn thiếu gia bây giờ đổi ý rồi, không muốn tặng cho cô nữa." Âu Hương Húc trả lời theo lẽ đương nhiên.
Tặng cho cô? Tôi cho dù có đưa cho ăn mày cũng tuyệt đối sẽ không để cho thứ ích kỷ tính toán ái mộ hư vinh như cô chiếm được tiện nghi đâu!
"A Húc, chỉ là chút hiểu lầm mà thôi, cậu xem câu hà tất phải......"
"Câm miệng, không có liên quan gì tới cậu!" Lạnh lùng quét mắt nhìn Đổng Kiêu, đáy mắt Âu Dương Húc tràn đầy sát ý.
Hiểu lầm nhỏ? Cả mạng sống đều thua luôn trong tay ba tên khốn nạn mấy người mà dám nói hiểu lầm nhỏ? Nếu bây giờ không phải đang là thời đại hòa bình, nếu không phải không muốn tạo phiền phức cho mẹ, tôi đã sớm giết chết luôn mấy người rồi.
"A......" Nhận được ánh mắt rét lạnh của Âu Dương Húc, Đổng Kiêu ngậm miệng lại, không dám nói thêm câu nào nữa.
Nhìn sắc mặt âm trầm như muốn ra nước đen luôn cùng với sát khí mười phần của Âu Dương Húc, Trịnh Hâm cũng không khỏi rụt cổ lại.
"Đem đồ giao ra đây, nếu không, đừng trách chúng tôi đối với cô không khách khí." Vẫy tay một cái, A Vĩ lập tức triệu hồi ba tên bảo tiêu giống hắn tới, lập tức vây xung quanh Hoàng Y Y.
Hoàng Y Y chỉ là sinh viên từ nông thôn, có bao giờ gặp qua thế trận như vậy đâu.
Vừa thấy vây xung quanh ả bốn tên bảo tiêu to con sắc mặt bất thiện nhìn ả thì chân ả muốn bị chuột rút luôn.
"Được!" Ngón tay nâng lên, Hoàng Y Y tâm không cam tình không nguyện mà tháo xuống dây chuyền kim cương trên cổ, đưa cho A Vĩ.
Mở túi xách ra, Hoàng Y Y đem ví tiền cùng với điện thoại của mình lấy ra.
"Ví tiền cùng với điện thoại cũng để lại!" Cái ví tiền to cỡ bàn tay cũng mất hết 18 vạn của nguyên chủ đó, nghe nói là phiên bản giới hạn.
Còn có điện thoại nữa, cũng là hàng hiệu của Mỹ, hơn 3 vạn thì phải?
"Ừ!" Sắc mặt trắng bệch lên tiếng, Hoàng Y Y lấy từ trong ví tiền ra 1 thẻ ngân hàng cùng với mấy tờ tiền nhân dân tệ, đem đồ giao lại hết cho A Vĩ.
"Thiếu gia!" A Vĩ đi tới cung kính đem đồ vật đặt trên bàn trà trong tầm tay của Âu Dương Húc.
"Ừ, đưa bọn họ đi ra ngoài đi!" Xua tay, Âu Dương Húc ý bảo đem ba người đi ra ngoài.
"Vâng!" Nghe lời, A Vĩ quay đầu đi tới trước mặt ba người đó.
"Ba vị, mời đi!" Lạnh như băng nhìn về phía ba người, A Vĩ ý bảo ba người rời đi.
Ngẩng đầu không cam lòng nhìn thoáng qua Âu Dương Húc vẫn như cũ ngồi chỗ kia uống cà phê, nhìn cũng không thèm nhìn mình một cái, Hoàng Y Y chịu đả kích lớn, vẻ mặt chán nản đi theo hai người Đổng Kiêu và Trịnh Hâm, cùng nhau rời khỏi biệt thự của Âu Dương Húc.
END CHƯƠNG 6..