Mạt Thế Chi Ở Bên Cạnh Em

Edit: Shuri

Beta: Sâu

Trên quốc lộ không người, Diệp Cẩn mặt không chút thay đổi lái xe, tuy rằng có thể trực tiếp lợi dụng không gian trở lại căn cứ N thị, nhưng Diệp Cẩn cũng không hoàn toàn muốn như vậy.

Lúc trước Diệp Thu có nhắn cho hắn, căn cứ không yên ổn, bọn Diệp Thu hiện tại đều trốn vào tầng hầm.

Nếu muốn thông qua không gian trở lại căn cứ, như vậy Diệp Thu phải chạy ra ngoài, Diệp đại thiếu gia có thể cho phép sao?

Vả lại, tự mình qua cửa càng đáng tin hơn chút, nếu trong khoảng thời gian này tình huống trên đường thế nào hắn cũng có thể biết, mà không phải đến lúc đó lại mù tịt.

Tựa như đoạn vừa rồi, một cây đại thụ đổ ngang đường, hắn hiện tại nếu trực tiếp dùng không gian di chuyển, đến lúc đi lại sẽ khó giải quyết.

Một người lái xe quả thật có chút buồn, cho dù là Diệp Cẩn cũng sẽ cảm thấy nhàm chán, trước mắt là màn mưa không bờ bến, Diệp Cẩn rốt cuộc dừng xe, lấy giấy bút bên ghế phó lái viết viết.

Lúc này tại căn cứ N thị.

Thu hoạch to lớn làm đám người chạy ra khỏi khu biệt thự liền lâm vào hỗn loạn, cướp bóc quả thật làm cho bọn họ mất đi lý trí, nhưng kẻ một giây trước là “đồng bạn” giờ đây lại hướng ánh mắt tham lam lên “chiến lợi phẩm” trên tay mình, rất nhiều người đột nhiên thanh tỉnh.

Nhưng đã chậm.

Trong quá trình cướp bóc, có người thu được nhiều, có người lại không có mấy, cân bằng bị phá vỡ, chém giết đã quen, nay liền không chút do dự bổ đao về phía “đồng bạn”.

Máu tươi hòa lẫn nước mưa dần dần lan tràn trên mặt đất, tiếng kêu thảm thiết, thanh âm mắng nhiếc nổi lên bốn phía, rất nhiều người lúc này mới chính thức cảm nhận được tuyệt vọng, mà loại tuyệt vọng này, là bọn họ vừa mới tự tay đưa cho những người vô tội.

Thiện ác nhân quả, trời không bỏ qua ai!

Đám người hỗn chiến rất nhanh bị quân đội bao vây, đội trưởng chỉ huy nhìn cảnh tượng huyết nhục mơ hồ liền nhíu mày, hạ lệnh; “Kêu một đội đến dọn dẹp sạch sẽ nơi này, những người khác, mang đi!”

Thấy mệnh lệnh của mình được cẩn thận tỉ mỉ chấp hành, sắc mặt đội trưởng mới thoáng hòa hoãn, nghĩ đến cảnh tượng mình thấy dọc đường đi, trong lòng không khỏi giận dữ ngút trời! Cầm thú! Không đi giết tang thi, ngược lại diễu võ dương oai với người thường, lập tức giết chết cũng không đủ!

Mãi cho đến chiều, căn cứ mới dần dần ổn định lại, thế cục đều được khống chế, các thế lực lần đầu tiên ngồi lại với nhau, đàm phán.

Tần thị trưởng cùng Cam tướng quân là đại biểu chính phủ, phía dị năng giả có Thái Văn Sinh, cùng thủ lĩnh các tiểu đội người sống sót…

Diệp Thu đối với nội dung đàm phán của bọn họ tò mò không thôi, tìm cớ điều tra tình huống liền ra khỏi tầng hầm, không để ý một mảnh bừa bãi trong biệt thự, vụng trộm hướng tới tổng bộ căn cứ.

Cảm xúc khủng hoảng còn chưa qua, mọi người cũng không dám ra ngoài, trên phố lúc này trừ bỏ mưa cùng rác rưởi thì không có một bóng người, Diệp Thu chạy hồi lâu mới tiếp cận tổng bộ, tìm một góc ẩn nấp, thả tinh thần lực, thật cẩn thận nghe trộm.

Trong phòng hội nghị khí thế ngất trời, thế cục tuy rằng tạm thời được khống chế, nhưng mâu thuẫn vẫn trầm trọng như trước.

Số người tham gia cướp bóc bị quân đội bắt giữ rất nhiều, làm thế nào để xử trí cũng là vấn đề thập phần khó giải quyết, bắn chết? Bỏ tù? Hay phạt tiền?

Mạt thế đến, tiền liền mất đi giá trị, bắn chết toàn bộ là không có khả năng, phạt tiền cũng không được, bọn họ căn bản không có, không tích phân, không lương thực, lấy cái gì phạt?

Rất nhiều người trong lúc náo động bị thương, thậm chí mất mạng, vô số người bị cướp bóc sạch sẽ, bồi thường như thế nào? Căn cứ làm sao trấn an lòng người?

Đại biểu dị năng giả thẳng thắn yêu cầu căn cứ hủy lệnh cấm đối với dị năng giả, thừa nhận địa vị của dị năng giả, tôn trọng tự do của dị năng giả, hủy bỏ thí nghiệm trên dị năng giả…Nhưng đại biểu phòng thí nghiệm lại nói thực nghiệm có tiến bộ vượt bậc, rất nhanh sẽ tìm ra bí mật để trở thành dị năng giả…

Vô số vấn đề, vừa quan trọng, vừa khó giải quyết.

Diệp Thu sờ sờ trong túi áo, rốt cục lấy ra một que kẹo, vừa ăn vừa “xem” nhóm đại biểu trong phòng hội nghị mặt đỏ tai hồng, lửa giận ngập trời tiếp tục ồn ào.

Cậu không cần căn cứ làm ra quyết định gì, dù sao cậu cũng không tính ở lại nơi này, nhưng cậu không cho phép trước khi rời đi, căn cứ lại phát sinh vấn đề, trong thâm tâm, cậu hy vọng nhóm lãnh đạo cao tầng có thể tạo ra quyết sách có lợi cho dân chúng.

Toàn bộ căn cứ còn đang chờ đợi bọn họ thảo luận ra kết quả, nhóm đại biểu tham gia hội nghị cũng không có nhiều thời gian để lãng phí, tuy rằng người người đều mặt tỏ tía tai, nhưng tốt xấu vài tiếng sau cũng cho ra phương án thích hợp.

Căn cứ tiến hành trấn an những người bị hao tổn, cấp một ít lương thực hoặc tích phân làm an ủi, hủy bỏ hết thảy lệnh cấm đối với dị năng giả, vẫn tiếp tục thực nghiệm nhưng nhất định phải tự nguyện đăng ký. Căn cứ cổ vũ dị năng giả gia nhập quân đội, đãi ngộ vô vùng tốt…

Nhưng làm cho Diệp Thu cảm thấy hứng thú nhất là, căn cứ rốt cục có đối sách với hiện tượng mưa to không ngừng.

Mưa vẫn rơi, đối với người ra ngoài giết tang thi là phiền nhiễu rất lớn, nhưng đồng dạng, mưa to cũng làm cho khứu giác của tang thi trở nên kém linh mẫn, khu vực gần căn cứ đã không còn thấy bóng dáng một tang thi nào.

Có lợi nhưng cũng có hại, nếu nguy cơ tang thi tạm thời giảm bớt, như vậy trước mắt những người trong căn cứ chính là một vấn đề trọng đại khác: lương thực.

Căn cứ nhiều người sống sót, áp lực lương thực liền tồn tại.

Vì giải quyết vấn đề này, đa số đại biểu quyết định biến khu vực trống cùng xung quanh căn cứ thành đồng ruộng, mở rộng quy mô, trồng nhiều loại lương thực.

Suy xét đến đủ loại nhân tố, những kẻ bị bắt trong bạo động, kẻ nào tội ác tày trời trong tay có mạng người, toàn bộ bắn chết, tịch thu một phần tài sản; kẻ chỉ tham gia náo động, đều bắt buộc lao động để trừng phạt.

Lao động, cũng là tham dự kiến thiết căn cứ, san lấp, khai khẩn, xây dựng tường vây, những việc này trong mưa to để làm được cho tốt cũng không dễ dàng, nhiệm vụ gian khổ này là của bọn họ.

Hiện tại chỉ có như vậy, đến khi tạnh mưa chừng đó người “cải tạo lao động” vẫn không đủ, người của toàn căn cứ đều phải tham gia, chỉ cần trong quá trình kiến thiết không gây chuyện, không có hành vi phạm pháp bị bắt được, đến lúc đó sẽ chính thức trở thành dân cư của căn cứ.

Ra khỏi phòng họp, trên mặt mỗi người đều là tươi cười tràn ngập hy vọng, lần đầu tiên từ khi mạt thế đến nay, mỗi người đều thấy tương lai đầy tươi sáng.

Nhưng là, mặt trời còn chưa thấy đâu?

Diệp Thu hơi hơi câu môi,, tinh thần lực hơi dừng nơi Tần thị trưởng cùng Cam tướng quân người trước tây trang giày da, người sau quân phục nghiêm cẩn, nếu cậu không “xem” sai, thời điểm tuyên bố tạm hoãn thực nghiệm dị năng giả, các thế lực trong căn cứ cùng liên thủ, bọn họ ngấm ngầm nhìn nhau vài lần.

Hơn nữa, căn cứ tuyên bố như vậy, nhưng tiến sĩ Trần phụ trách phòng thí nghiệm là người dị thường si mê thực nghiệm, hắn liệu sẽ cam tâm buông tha cho “thành công” đang gần trong gang tấc?

Chúa tể của căn cứ trong tương lai là ai? Sẽ hy sinh thiểu số để duy trì trạng thái cân bằng vi diệu?

Vấn đề nhìn như đã được giải quyết, nhưng tai họa ngầm vẫn tồn tại, căn cứ thật sự có thể duy trì ổn định sao?

Không thể giải quyết mấy vấn đề này, căn cứ sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện. Hơn nữa, Diệp Thu nhíu mày, không biết vì sao, cậu luôn cảm thấy cái vị nam nhân quân trang kia thập phần chán ghét, chỉ liếc mắt một cái cũng thấy ghét.

Nhưng khuôn mặt sáng sủa, ánh mắt thẳng thắng kia, quả thật cậu không nên có loại cảm xúc kỳ lạ như vậy nha!

Sao lại như vậy?

Lắc lắc đầu, đem vấn đề này tạm thời để qua một bên, Diệp Thu ra khỏi góc ẩn nấp, đội mũ rời đi.

Tuy rằng tai họa ngầm vẫn còn, nhưng trong một đoạn thời gian, căn cứ hẳn sẽ vẫn duy trì hòa bình ổn định, như vậy thời điểm bọn họ rời đi cũng không cần lo lắng đề phòng.

Mọi người tâm bình khí hòa, thật tốt.

Đi trong màn mưa, Diệp Thu nghiến răng ken két, uất khí Diệp nhị thiếu gia còn chưa có giải tỏa, tâm bình khí hòa cái thí!

Đám hỗn đản dám can đảm đánh cướp nhà cậu, cầm cái gì của cậu cũng bắt chúng phải nhổ ra bằng sạch!

Thừa dịp bóng đêm che dấu, Diệp nhị thiếu gia xuyên qua đoạn đường hôn ám, đáy mắt dần hiện lên ý cười lạnh băng, không hành chúng tới khóc, cậu không phải họ Diệp!

Thả lượng lớn tinh thần lực, trong phạm vi bao trùm, hết thảy đều không thể che giấu, Diệp Thu dễ dàng tìm thấy mấy kẻ cầm đầu xông vào biệt thự cướp đoạt.

Bọn chúng lúc này đang ngồi trong phòng khách một căn biệt thự, áo quần cũ nát trên người đã sớm thay ra, một đám mặt người dạ thú, cao hứng phấn chấn khoe khoang bản thân.

“Chuyện ngày hôm nay, ít nhiều là nhờ Bạch thiếu gia, nếu không phải hắn ra chủ ý, vài người chúng ta có thể mất mạng!” nam nhân ngồi tựa trên sofa trên mặt đầy vẻ may mắn, hướng nam tử áo xám lắc lắc đầu cảm thán.

Nam tử áo xám gật đầu, cầm một ly rượu vang đỏ trên bàn, vừa uống vừa nói: “Nói đi cũng phải nói lại, Bạch thiếu gia cũng là người may mắn, đại ca hắn ở quân đội như cá gặp nước, chị dâu lại là con gái cưng duy nhất của Tần thị trưởng, đại ca chị dâu có quyền có thế, từ nay về sau, hắn còn không phải là nhân vật số một số hai?”

Nam nhân hút thuốc phun ra một vòng khói, “Hey, chuyện về sau, ai nói trước được? Bất quá là lúc này, ôm chặt đùi Bạch thiếu gia sẽ được không ít chỗ tốt!”

Nam nhân vẫn luôn im lặng lau lau mặt, “Đại ca, nếu muốn ôm đùi, vậy đùi Bạch thiếu tướng càng to hơn mà?”

Nam nhân hung hăng dập tắt điếu thuốc, “Đùi Bạch thiếu tướng đủ to, nhưng cũng phải xem xem chúng ta có khả năng ôm được hay không!”

Nam tử áo xám cũng đặt ly rượu trong tay xuống, nhìn hắn: “Lão tam, không phải ta không báo trước, Bạch thiếu tướng kia có thể thấy là một người cứng rắn, chúng ta không dây vào nổi! Cậu đừng làm chuyện hồ đồ!”

Lão tam nhếch môi cười cười, “Nhị ca! Anh nghĩ đi đâu vậy? Em chỉ hỏi vậy, cũng không có tâm tư gì khác.”

Nam nhân áo xám nhìn hắn trong chốc lát, thấy hắn thật sự không có ý tưởng gì khác, mới yên tâm, quay đầu cùng lão đại tiếp tục nói chuyện khác.

Diệp Thu nhanh chóng tới gần, Diệp Thu “nghe” đối thoại của bọn bọ, không khỏi cười cười nghiền ngẫm, cậu vậy mà lại không biết con rể Tần thị trưởng lại có một đứa em trai, bất quá nghe mấy kẻ kia nói sao lại có vẻ không giống người tốt?

Đem nghi vấn để lại, lúc này lực chú ý của Diệp Thu chuyển đến một cái chòi nho nhỏ phủ cỏ khô bên cạnh, cũ nát, nằm khuất sau biệt thự, nếu không biết sẽ không ai chú ý đến.

Nhưng cái chòi thoạt nhìn rách nát lại làm Diệp Thu bất ngờ không ngậm được miệng, không ai có thể đoán được, ở dưới cái chòi tưởng chừng không chịu nổi một kích cất giấu một kho hàng to lớn, bên trong trừ bỏ lương thực cùng đồ dùng sinh hoạt được xếp ngay ngắn, gần cửa kho hàng còn chất một đống đồ vật, thực phẩm, thậm chí có vài thứ còn dính vết máu, không khó nhận ra lai lịch của những thứ này.

Trong đống “chiến lợi phẩm” hỗn độn, Diệp Thu còn nhìn thấy không ít quần áo, rõ ràng là đồ của nhà bọn họ, chính là quần áo dã chiến do cậu thiết kế lại.

Dưới tình huống như vậy phát hiện mấy thứ này, quả thực Diệp Thu không biết nên bày ra dạng biểu tình gì…

Không bàn đến những thứ trong kho hàng, cậu thực xin lỗi mớ quần áo “chịu cảnh cướp bóc”!

Cười hắc hắc, Diệp Thu thật cẩn thận tới gần biệt thự, đột nhiên xuất hiện hạt giống trên tay, ném lên thảm cỏ bên ngoài cửa sổ, tia sáng mỏng manh không dễ nhận ra, dây leo màu lục nhanh chóng bò hướng cửa sổ, bông hoa màu trắng lặng yên nở rộ.

Diệp Thu thầm đếm ngược vài giây, mấy người vừa rồi còn đàm luận sôi nổi, vô tri vô giác xụi lơ.

Cong môi cười, Diệp Thu lắc lắc cây búa dài mới lấy từ không gian, đủng đỉnh đến gần căn chòi phủ cỏ khô.

Tác giả có chuyện muốn nói: song càng hoàn tất!

Cám ơn vẫn duy trì xuẩn tác giả tiểu thiên sứ nhóm! Vô sỉ dâng lên môi thơm một quả (づ ̄3 ̄)づ

………………………………….

Hết chương 44


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui