Mạt Thế Chi Ôn Dao


Vừa nghe chính bọn họ đi căn cứ Hoa Nam mà không có những người này che chở, đám người huyên náo hẳn lên.

"Vì sao các người không bảo vệ chúng tôi? Bên ngoài nguy hiểm như vậy.

"
"Đúng vậy, các người không phải là quân nhân sao? Chẳng lẽ không nên bảo hộ dân chúng chúng tôi sao!"
"Đúng rồi! Các người đây là muốn chúng tôi đi chịu chết sao?"
Rất nhanh một nhóm người bắt đầu thảo phạt khiển trách bọn họ.

"Yên tĩnh!" sĩ quan phụ tá Bành bị làm cho đau đầu hét lớn một tiếng, tạm thời đè xuống tất cả mọi người.

"Lần này chúng tôi đi ra ngoài là có nhiệm vụ bên người, cho nên không thể bảo vệ mọi người.

Nhưng xin mọi người yên tâm, đoạn đường chúng tôi đi đến đây đa phần đã thanh lý cả rồi, chỉ cần mọi người mau chóng lên đường, không gặp được quá nhiều nguy hiểm.

Đương nhiên, mọi người tốt nhất kết bạn mà đi, chuẩn bị đầy đủ vật tư, rất nhanh có thể đi đến căn cứ Hoa Nam rồi.

"
Sĩ quan phụ tá Bành kiên nhẫn giải thích với mọi người, đáng tiếc rất nhiều người căn bản nghe không lọt tai.


"Không có nguy hiểm quá lớn nhưng cũng gặp phải nguy hiểm mà, không thể bảo đảm an toàn, tại sao chúng tôi phải đi?"
"Đúng đấy, chúng tôi đều là người bình thường, các người không thể phái một nhóm người hộ tống chúng tôi sao?"
"Đúng đúng đúng, các người phái một nhóm người, nếu không các người cũng có thể cho chúng ta một ít vũ khí!"
"Những quân nhân như các người không phải nên lấy nhiệm vụ bảo vệ chúng tôi làm chính hay sao? Vì sao lại ra sức từ chối? Các người như thế có xứng làm quân nhân hay sao?"
Lưu Ngạn lạnh mắt nhìn đám người kia chỉ trích, nhịn không được cười Xùy~~ một tiếng.

Hiện tại ồn ào cơ bản đều là cư dân của căn cứ nhỏ, bọn hắn sau tận thế cũng không chịu quá nhiều cực khổ, vẫn luôn chờ đợi ở nơi xã hội không tưởng này.

Coi như về sau bị người đoạt căn cứ, nô dịch áp bức, cũng không có ý thức phản kháng, còn không nhìn thấy chính thức lòng người nơi tận thế, tất cả tư tưởng vẫn còn dừng lại ở trước tận thế.

Đối với bọn người Lưu Ngạn sau này bị cường hành bắt vào căn cứ mà nói, các làm của những người quân nhân này quả thật chính là thánh nhân, hiện ở nơi nào còn có thể gặp được người như vậy.

Lao tâm lao lực cứu được người không nói, còn phân phát chiến lợi phẩm cho người khác, chính mình một xu cũng không cầm, thậm chí chỉ đường sáng giúp mọi người, nói cho người ta biết bước tiếp theo nên làm cái gì, quả thật chính là người hiền lành!
Có lẽ chỉ có bọn binh đầu to này mới có thể cố hết sức làm chuyện không nịnh nọt thế này.

Mà đám người này rõ ràng còn không biết điểm dừng, được một tấc lại lấn một thước, yêu cầu người ta bảo hộ cho, người ta là cha hay mẹ của họ chứ? Mọi thứ đều phải theo họ?
Coi như là cha mẹ ruột thịt, ở trong tận thế vứt bỏ con mình còn ít hay sao?
Hiện tại, không đáng giá tiền nhất chỉ có thể là nhân mạng thôi.


Ở trong tận thế, chính phủ đều khó có khả năng cứu trợ được cho từng người, muốn sống sót cũng chỉ có thể dựa vào chính mình, muốn tự cứu người còn có thể cứu, người vĩnh viễn chờ người khác tới cứu nhất định không có thuốc nào cứu được.

Mắt thấy âm thanh của bọn hắn càng lúc càng lớn, thậm chí có người chỉ vào quân nhân trên xe mắng ầm lên, hoàn toàn quên mất là ai đã cứu bọn hắn ra khỏi tình cảnh nước sôi lửa bỏng này.

"Bằng Bằng" hai tiếng tiếng súng đột nhiên vang lên, dọa rất nhiều người nhảy dựng, toàn bộ hiện trường lập tức yên tĩnh trở lại.

Tăng Hoa Huy thu hồi súng, mặt lạnh đảo qua đám người vừa nói chuyện kia, không ít người bị ánh mắt lạnh lùng của hắn nhìn đến đều cúi đầu.

"Lời nói chỉ nói đến đây, nên làm thế nào là chuyện của các người! Chuẩn bị lên đường!"
Lập tức những quân nhân kia phải đi rồi, đám người bắt đầu bạo động, thậm chí có mấy người lao ra từ trong đám người, một bác gái còn kịp ôm đùi sĩ quan phụ tá Bành.

Bác gái ôm chân của hắn té ngã trên mặt đất, trên mặt kêu khóc, trong miệng không ngừng chửi bới.

Mắng ông trời đui mù, mắng chính mình mệnh khổ, mắng quân nhân táng tận lương tâm trơ mắt nhìn bọn họ đi chịu chết!
Sĩ quan phụ tá Bành bị túm ở đằng kia rơi vào thế khó xử, lại không dám thật sự động thủ, không biết nên làm sao bây giờ.

Còn có mấy người vọt tới trước xe vận tải quân đội, muốn leo đi lên.


Nhìn động tác của mấy người kia, những người khác cũng có chút rục rịch, kỳ thật đám quân nhân kia không dám gây khó dễ cho bọn hắn thế nào!
Không đợi bọn hắn hành động, một tiếng hét thảm vang lên, một người bị trực tiếp đánh bay, "Bịch" rơi xuống trước mặt của bọn hắn.

Bạch Tiểu Tiểu từ trên xe trườn xuống dưới, hiện tại nó không vui, ngày hôm qua nó đã rất cố gắng vậy mà chủ nhân lại không ban thưởng cho nó, bây giờ đám người thú hai chân đáng ghét này còn lải nhải ở đằng kia, Tiểu Tiểu tức giận lắm!
Nó trực tiếp đánh bay người muốn bò lên chiếc xe của nó, sau đó trườn đến những người khác.

Mấy người kia vừa thấy, ồn ào một phát đều chạy trở về, vừa chạy còn vừa hô to cứu mạng.

Trên mặt đất bác gái còn đang nhắm mắt kêu khóc, nghe được âm thanh những người khác, mở mắt ra nhìn, buông tay ra thoáng một phát nhảy dựng lên quay người bỏ chạy.

"Phanh" một quả cầu lửa to bay ra ném xuống mặt đất tạo thành một cái hố tp, Lý Đồng đi xuống xe, trong tay bay một quả cầu lửa.

Cô tung tung quả cầu lửa trong tay, khinh thường quát lớn: "Nói cho các người biết, hiện tại tận thế rồi, tất cả chế độ pháp luật đều vô dụng, đừng nghĩ rập khuôn như trước kia, cứu các người là chịu khó, không cứu các người là bổn phận! Đừng cho rằng những người khác có nghĩa vụ phải bảo hộ các người! Các người nghĩ các người là ai hả?!"
Nghe xong cô nói, không ít người lộ ra vẻ mặt phẫn nộ, lại nhìn quả cầu lửa trong tay cô giận mà không dám nói gì.

"Tôi cũng không phải quân nhân, không có nhiều băn khoăn như vậy, chọc giận tôi, tôi trực tiếp giết chết các người!"
Nói xong Lý Đồng lại ném quả cầu lửa trong tay ra ngoài, ném thẳng vào bãi đấy trống đám người kia đứng trước đó thành một hố to, dọa tất cả mọi người đều liên tiếp lùi ra phía sau.

Làm xong việc này, Lý Đồng tùy ý phủi tay lần nữa lên xe.

Trong xe Kỳ Bình nhịn không được nâng trán, đều tận thế rồi, bạn gái của mình có thể trưởng thành chút hay không, đừng xúc động như vậy!
Ừ, tuy rằng hắn nghe cô uy hiếp người khác cũng rất thoải mái đấy.


Đợi tất cả mọi người lên xe, Tăng Hoa Huy không để ý đến đám người kia, trực tiếp ra lệnh lái xe.

Lưu Ngạn nhìn đoàn xe màu xanh rời khỏi, dẫn theo em trai và Hàn Hoa tiến lên lấy vật tư.

Tối hôm qua hắn hỏi thăm một vài quân nhân về tình hình căn cứ Hoa Nam, biết rõ đi đến nơi kia cần phải cố gắng làm việc, sống sót căn bản không có vấn đề.

Hiện tại thừa dịp thời gian còn sớm, mau chóng lên đường, sớm chút đến căn cứ Hoa Nam cũng an tâm.

Đám người vẫn còn phẫn nộ nhìn thấy động tác của bọn người Lưu Ngạn, mới đột nhiên kịp phản ứng, bọn hắn ngừng nghị luận, trực tiếp nhào đến đám vật tư kia bắt đầu điên cuồng tranh đoạt.

Thậm chí vốn mọi người còn cùng chung mối thù đảo mắt vì một bao đồ ăn mà đánh đập tàn nhẫn, tình cảnh một trận hỗn loạn.

Bên kia nhóm người bị trói nhìn thấy đám quân nhân kia đều đi cả rồi, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, không ít người đều là cư dân ở nơi này, đều quen biết lẫn nhau, cũng không cho rằng bọn họ sẽ giết nhóm họ, xem ra tránh được một kiếp rồi.

Lúc này, bên các cô gái bị những người khác cô lập, đột nhiên có một người phụ nữ gầy yếu lao ra, trong tay cô cầm một cây gậy gỗ lớn, hung hăng đập vào một trong những người đàn ông đó.

Lập tức vang lên tiếng la to như giết heo: "Bà điên! Mày đang làm gì đó!"
Chung quanh những người khác quen biết bọn hắn cũng bắt đầu hô: "Chu Lâm, cô làm gì đánh chồng của cô vậy hả?"
"Vì cái gì?" Chu Lâm ngừng tay thở ra một hơi, lần nữa giơ cây gỗ lên cao cao, dùng sức đập xuống đầu người đàn ông đó.

"Đánh chết tên súc sinh này! Hắn vẫn còn là người sao? Tôi là vợ của hắn! Hắn lại vì mình đem tôi đưa cho đám người kia! Tôi đánh chết tên súc sinh này!".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận