Mạt Thế Chi Ôn Dao


Quả thật, thực lực em gái Ôn Minh có chút biến thái ah, đoàn người hai mặt nhìn nhau, đừng nói Ôn Minh, bọn hắn càng là kém một mảng lớn.
Hiện tại cô còn nhỏ, đợi đến lúc lớn lên thêm còn không biết lợi hại đến mức nào đây này.
Nhưng...
Từ Dương tiến sát đến bên tai Ôn Minh nhỏ giọng nói nhỏ: "Ôn Minh à, tôi biết bị em gái ruột của mình hơn hẳn mình thật có chút mất mặt, nhưng, tôi cũng không thể không cam chịu!"
Ôn Minh hất tay Từ Dương đặt ở trên vai mình, có một số việc bọn họ không hiểu, cậu cũng không thể nói.
"Chuyện nhập ngũ này tôi đã quyết định tốt rồi, tiểu đội dị năng cũng sẽ không giải tán, Minh Duệ làm đội trưởng, về sau do cậu ấy phụ trách."
Cố Minh Duệ gật gật đầu, không chút nào ngoài ý muốn, đây là quyết định trước đó hai người đã bàn bạc với nhau.
Nhìn thấy hai người ăn ý như thế, Từ Dương chợt tỉnh ngộ: "Thì ra trước đó ở căn cứ A3 hai người bàn bạc chuyện này, lại thông đồng với nhau cả rồi đến bây giời mới nói cho chúng ta biết, có còn là anh em hay không! Đáng đánh đòn!"
Nói xong nhào tới muốn túm cổ Cố Minh Duệ, đáng tiếc bị cậu ấy tránh qua, tránh né.
"Đừng làm rộn, nói chính sự đây này." Cố Minh Duệ đẩy tay Từ Dương ra, lại bảo cậu ấy ngồi xuống.
"Tôi cũng đi." Lúc này từ sau khi cha mẹ qua đời, cảm giác tồn tại yếu hẳn đi, Ngô Hạo rất ít nói chuyện cũng mở miệng.
"Cái gì? Háo Tử cậu cũng muốn nhập ngũ hả?" Từ Dương có chút giật mình.
Ngô Hạo gật gật đầu, không nói gì thêm.

"Các người đây là muốn bỏ rơi tôi sao, tôi đây cũng đi!" Từ Dương giơ tay phải lên lớn tiếng nói.
Cố Minh Duệ kéo tay của cậu ấy xuống, giễu cợt nói: "Cậu coi như xong đi, đừng đi gây tai họa trong quân đội, ngoan ngoãn đợi ở trong đội đi."
"Dựa vào cái gì?!" Từ Dương không phục.
"Cậu xác định cậu muốn đi? Trong quân đội quy củ vô cùng nhiều, cậu hiểu rõ ràng mà." Ôn Minh hỏi lại.
"Ách..." Từ Dương do dự.
"Được rồi, Từ Dương cậu đừng tham gia náo nhiệt nữa, tính cách của cậu không thích hợp với bộ đội."
Biết rõ tiểu đội không giải tán, Lý Đồng thả tâm, cũng oán oán Từ Dương.
"Tôi làm sao lại không...!Ô ô ô" Cố Minh Duệ che miệng Từ Dương đem đặt cậu ta ở trên ghế, nếu để cậu ta nói tiếp thế nào cũng trôi qua hết cả đêm.
"Cứ như vậy đi, Ôn Minh cùng Ngô Hạo đi bộ đội, tôi đến tiểu đội dị năng, sau đó Kỳ Bình." Cố Minh Duệ nhìn về phía Kỳ Bình: "Sau này cậu chính là đội phó."
"Tôi?" Kỳ Bình có chút kinh ngạc, hắn không tự chủ được nhìn về phía Từ Dương, hắn cảm thấy như thế nào cũng không tới phiên hắn làm đội phó, chẳng lẽ không phải là Từ Dương sao?
"Đừng nhìn Từ Dương, cậu ấy không thích hợp." Nhìn ra Kỳ Bình nghi hoặc, Cố Minh Duệ giải thích nói.
"Về sau tiểu đội chúng ta có thể sẽ thu thêm vài người đến, thực lực không thể quá kém, nhưng càng quan trọng hơn là nhân phẩm."
"Chúng ta đây là muốn mở con đường tranh giành?" Nghe thế Từ Dương lại sinh long hoạt hổ lên.

"Ôn Minh ở trong quân đội một đường thăng chức, chúng ta ở bên ngoài thành lập tiểu đội dị năng mạnh nhất, cường cường liên hợp! Nghĩ lại liền thành có cảm giác, các người cảm thấy thế nào? À?"
Cố Minh Duệ đẩy Từ Dương ra, không muốn phản ứng cậu ấy.
"Trước đó tôi đã cùng thảo luận với Ôn Minh suy nghĩ này, ngay từ đầu chỉ là phòng ngừa chu đáo, hiện tại xem ra vô cùng tất yếu."
"Làm sao vậy?" Ôn Minh còn không hiểu rõ lắm căn cứ xảy ra biến hóa.
"Một tháng chúng ta không ở đây, nơi này xảy ra rất nhiều chuyện, căn cứ biến hóa đặc biệt lớn."
"Nói xem như thế nào?"
"Dựa theo trình tự thời gian nói ra từng chuyện." Cố Minh Duệ uống một hớp, thay đổi tư thế tiếp tục mở miệng.
"Chúng ta rời khỏi không có vài ngày, căn cứ đã gặp phải cảnh ngộ đàn chuột biến dị tập kích vào ban đêm, cũng may không phải Zombie chuột, cuối cùng biến dị chuột cũng bị tiêu diệt, nhưng dân chúng căn cứ chết và bị thương không ít.
Về sau người có dị năng mượn cơ hội kích động người bình thường gây chuyện, bị tư lệnh Tề trấn áp.
Nhưng chỗ tốt duy nhất là có không ít người được ăn thịt, sở nghiên cứu sinh vật đã nghiên cứu qua, trên người chuột biến dị vẫn còn rất sạch sẽ, thịt cũng có thể ăn, hơn nữa năng lượng bên trong cũng không nhiều, người bình thường cũng có thể ăn.

Nhưng nghe nói vua chuột chạy, cũng không biết có trở lại trả thù hay không.
Sau đó căn cứ ở khu Tân An thành lập hai sân huấn luyện, mỗi ngày đều có binh sĩ làm huấn luyện viên đến dạy kỹ thuật tác chiến.

Đồng thời ban bố điều lệ chế độ mới, hễ người nào đến sân huấn luyện tham gia huấn luyện, thì mỗi người được một bữa cơm."
"Căn cứ có gánh nặng?"
"Nghe nói sở nghiên cứu nông khoa lại phát hiện vài loại thực vật biến dị thích hợp cho con người ăn, hơn nữa phương pháp gieo trồng những loại thực vật này đã có đột phá mới, cho nên bây giờ lương thực căn cứ nhiều hơn trước một chút.
Quan trọng nhất là, cậu cho rằng cơm kia dễ ăn đến thế sao? Phải cắm đầu vào mà huấn luyện! Những binh lính kia không ai có thể thả nhẹ tay, đều là thao luyện mệt đến chết đấy.
Rất nhiều người ngày đầu tiên đã chịu không được, có thể kiên trì không có nhiều.

Còn có người phản ánh với căn cứ nói những binh sĩ kia cố ý tra tấn người, nhưng gần đây tư lệnh Tề cùng căn cứ trưởng đầu não lại không để ý đến, nói thẳng muốn ăn cơm phải chăm chỉ huấn luyện cho tốt."
"Còn có..." Lý Đồng bổ sung nói: "Nghe nói chỗ đó người kiên trì huấn luyện nhiều nhất chính là phụ nữ, rất nhiều phụ nữ đặc biệt liều, cho nên hiện tại sân huấn luyện nữ huấn luyện viên nhiều hơn so với nam huấn luyện viên.

Về chút điểm đó căn cứ cũng cân nhắc rất chu đáo, có nữ huấn luyện viên chuyên môn nữa."
Ôn Minh gật gật đầu, như thế có thể hiểu được, ở trong tận thế, phụ nữ là một trong những quần thể yếu nhất, các cô trên phương diện thể năng chênh lệch với đàn ông quá nhiều, lúc gặp nguy hiểm rất dễ dàng bị ném bỏ.
Coi như là vì an toàn, muốn sống sót cũng gian nan lắm, bây giờ đã có một cây cỏ cứu mạng, phụ nữ nhận thấy rõ tự nhiên sẽ nắm chặc.
"Phải nói căn cứ cũng đã đạt đến trình độ nào đó rồi, vì để mọi người mạnh mẽ lên mà tốn không ít tâm tư, không chỉ hỗ trợ đề cao thực lực còn nuôi cơm, hiện tại ở nơi nào có chuyện tốt như vậy?
Thế nhưng vẫn có rất nhiều người thấy không rõ, trông cậy vào căn cứ có thể bảo hộ bọn hắn cả đời.
Thực lực của chính mình không cường đại lên làm sao sống còn ở tận thế đây chứ?"
Tiếng nói Lý Đồng càng nói càng lớn, còn hung hăng vỗ mạnh vào thành ghế, có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép (ví với việc yêu cầu nghiêm khắc đối với người khác, mong muốn họ được tốt hơn).


Kỳ Bình vội vàng vỗ vỗ lưng bạn gái nhà mình, để cô đừng bởi vì chuyện chẳng liên quan mà tức giận.
"Căn cứ lại còn thành lập trung tâm cứu trợ nhi đồng." Cố Minh Duệ nói tiếp đi: "Chuyên môn thu lưu trẻ em từ mười bốn tuổi trở xuống.
Lâm Khê nói mẹ Trầm Tích Hương hỗ trợ ở đó, nghe nói ngày đầu tiên có không ít người lớn đem con mình nhét vào cửa ra vào, nhưng, toàn bộ trung tâm cứu trợ cũng không có nhiều trẻ em, trong tận thế trẻ em còn sống sót quá ít."
Cố Minh Duệ có chút thổn thức, đã trầm mặc lại hỏi Ôn Minh: "Còn nhớ rõ trước đó chúng ta có nói đến hiệp hội dị năng giả không?"
"Ừ, làm sao vậy? Đã thành lập rồi à?" Ôn Minh cau mày hỏi, tốc độ này có chút nhanh đấy.
"Đúng vậy, đã thành lập, hiệp hội làm việc ngay gần khu đại sảnh nhiệm vụ, hơn nữa lần này người từ căn cứ Hoa Bắc đến muốn đảm nhiệm hội trưởng hiệp hội dị năng giả.
Nhưng đám dị năng giả căn cứ chúng ta không phục, cho là nên dựa theo căn cứ chính mình chọn lựa, mà không phải bên trên tùy tiện phái một người đến.
Cuối cùng phương pháp giải quyết chính là võ đài, thực lực mạnh nhất thì người đó làm hội trưởng, nhưng trong hiệp hội còn có chức vị cố vấn, giống như chính phủ điều khiển.
Sau đó còn có phó hội trưởng gì đó cũng quyết định dùng thực lực nói chuyện."
"A, còn rất đơn giản thô bạo nha."
"Đúng vậy, nhưng hiện tại ngoại trừ dị năng giả trong quân đội, tất cả dị năng giả khác trong căn cứ đều phải đăng ký tại hiệp hội dị năng giả, cụ thể hiệp hội có tác dụng cái gì còn không có công bố, khả năng đợi một thời gian nữa thành lập mới có thể chính thực triển khai công tác."
"Người đảm đương chức vụ hội trưởng tên gì?"
"Dư Thanh Dương.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận